Editor: Stop
***
Độ Niệm trong thoáng chốc không phân rõ đây là mơ hay thực.
Y nhìn một vòng xung quanh, xác định đây chính là căn phòng mà y bị nhốt, rồi lại nhìn Phó Kiêu, người không biết vì sao lại xuất hiện trên giường y.
Phó Kiêu thấy y tỉnh lại, còn đang muốn tiếp tục chất vấn, lại nghe thấy Độ Niệm giọng điệu bình tĩnh hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Bình thường Độ Niệm luôn nói chuyện nhẹ nhàng với hắn, nhưng hôm nay Phó Kiêu phát hiện thanh âm của y thật ra có chút lạnh lùng, giống như tiếng đá viên rơi vào đáy cốc, khiến người ta có cảm giác lạnh nhạt xa cách.
Phó Kiêu chưa từng nghe thấy Độ Niệm dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn.
Nghĩ đến việc Độ Niệm gọi tên người khác trong khi ngủ, sau khi tỉnh dậy lại thờ ơ lãnh đạm với hắn, khoảnh khắc bình yên mà Phó Kiêu vừa có được ở bên cạnh Độ Niệm đã biến mất.
Hàn ý trong đáy mắt hắn càng sâu hơn, “Đây là nhà của tôi, tôi không thể đến đây sao?”
Độ Niệm từ trên giường ngồi dậy, cách hắn xa một chút, giọng nói lạnh nhạt như cũ: “Đây là chiếc giường duy nhất trong căn nhà này sao?”
Khuôn mặt y không lộ chút cảm xúc nào, hỏi một cách nghiêm túc.
Độ Niệm rất muốn biết tại sao đang nửa đêm mà Phó Kiêu lại đến căn phòng này, cùng y chen chúc trên chiếc giường nhỏ cứng ngắc.
Gân xanh trên trán Phó Kiêu giật giật, hắn đã quen với việc Độ Niệm luôn ngoan ngoãn chiều theo ý hắn, chứ không phải nhìn hắn bằng ánh mắt thờ ơ và nói những lời khó chịu như bây giờ.
Hắn hít sâu một hơi, đè nén lửa giận trong lòng, hỏi lại: “Em vừa gọi tên ai?”
Độ Niệm cau mày, tự hỏi Phó Kiêu lại phát điên cái gì. Y vừa đang ngủ ngon giấc, nào có gọi tên ai.
Nếu không phải Phó Kiêu nổi điên đánh thức y, hẳn là bây giờ y còn đang ngủ ngon đấy.
Cứ nghĩ rằng mấy ngày nay y có thể yên tĩnh ở một mình, ai ngờ Phó Kiêu thà cùng y chen chúc trên cái giường nhỏ như vậy, còn không muốn để y ngủ ngon.
Phó Kiêu nén giận chờ hồi lâu, nhưng chờ mãi không thấy Độ Niệm trả lời.
Trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc bạo ngược, hắn híp mắt nói: “Độ Niệm, đừng quên là ai đang bao dưỡng em.”
Độ Niệm nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, “Tôi biết.”
Y nghiêng đầu về phía Phó Kiêu, con ngươi dưới ánh trăng lộ ra màu hổ phách xinh đẹp: “Vậy bây giờ anh đang yêu cầu tôi phục vụ trên giường sao?”
Phía sau Độ Niệm có một cửa sổ lớn, ánh trăng trong veo chiếu vào người y, đẹp giống như một bức hoạ.
Nhưng Phó Kiêu không có tâm trạng để thưởng thức.
Bàn tay đặt trên giường nắm thành quyền, hắn lạnh lùng nhìn Độ Niệm một lúc rồi rời khỏi phòng.
Độ Niệm nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn, cho đến khi cửa khóa lại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đắp chăn nằm xuống.
Không biết có phải vì lời nói đêm đó của Độ Niệm hay không, hai ngày sau Phó Kiêu không hề đến căn phòng này nữa.
Độ Niệm mỗi ngày đều đọc sách, đi dạo trong phòng, thỉnh thoảng thử gọi hệ thống trong lòng, ngày tháng trôi qua tương đối bình yên.
Ngày thứ ba bị nhốt trong phòng, vệ sĩ canh cửa mang một chiếc camera mới đi vào, dùng đinh đóng chặt vào góc tường.
Trước khi rời đi, hắn ta dùng búa gõ vào nó vài cái, đảm bảo camera sẽ không dễ dàng bị tay người bẻ xuống, sau đó mới yên tâm ra khỏi phòng.
Sau khi người đi rồi, Độ Niệm đi tới trước camera, nhìn chằm chằm vào ống kính một lúc, sau đó xoay người nhấc chiếc bàn bên cạnh lên, dùng chân bàn nhắm vào camera, dùng sức đập mạnh.
Đèn camera nhấp nháy vài cái rồi vụt tắt.
Độ Niệm đặt bàn xuống, phủi tay.
Mặc dù không biết Phó Kiêu muốn làm gì, nhưng y không thích bị người khác theo dõi.
Người bên ngoài nghe thấy âm thanh lập tức mở cửa xông vào, trước tiên kiểm tra Độ Niệm đang đứng ở một bên, sau khi xác định y không bị thương, mới đi tới nơi phát ra âm thanh.
Khi nhìn thấy chiếc camera bị đập nát biến dạng trên tường, khuôn mặt của người đàn ông sững sờ trong giây lát, đôi môi mấp máy vài lần, cuối cùng hắn ta chỉ nói: “Ngài, ngài không bị thương chứ?”
“Không sao.” Độ Niệm đáp.
“Được… vậy thì tốt.” Người đàn ông không nói gì thêm nữa, liếc nhanh y một cái rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
Có vẻ như Phó Kiêu đã bỏ cuộc, trong mấy ngày tiếp theo không cho người đến lắp camera nữa. Ngoại trừ một ngày ba bữa, không có ai tới quấy rầy Độ Niệm.
Độ Niệm vốn tưởng rằng cuộc sống yên bình như vậy có thể kéo dài đến ngày hệ thống đáp lại y.
Cho đến một lần trong giờ ăn trưa, khi người bên ngoài mở cửa, Độ Niệm nhìn thấy một cây sắt đặt ở hành lang.
Đồng tử y hơi co lại, lập tức nhớ đến Phó Kiêu đã từng đánh gãy chân một cấp dưới phản bội mình rồi gửi trả Phó gia.
Độ Niệm biết Phó Kiêu sẽ không dễ dàng buông tha cho người đã phản bội mình. Nhốt y trong phòng chắc chắn chỉ là tạm thời, y chưa bao giờ coi những lời đe dọa của Phó Kiêu chỉ là lời nói suông. Vốn tưởng rằng y sẽ sớm rời đi nơi này, không ngờ tới phía hệ thống lại chậm trễ cả tuần lễ.
Y có thể gánh tội thay người khác, cũng không quan tâm đến việc bị Phó Kiêu hiểu lầm, nhưng y không muốn phải sống trên xe lăn đến hết đời.
Độ Niệm bình tĩnh nhìn đi chỗ khác, giả vờ như không chú ý đến gậy sắt, khi người đưa đồ ăn rời đi, y lập tức xé ga trải giường.
Y nhất định phải rời khỏi đây, đi đến một nơi an toàn chờ hệ thống trả lời.
Cũng may đã qua giờ ăn trưa, còn khá lâu nữa những người bên ngoài mới đi vào, đủ thời gian để cho y chạy trốn, đến bữa tối khi họ phát hiện ra thì cũng không đuổi kịp y nữa rồi.
Độ Niệm buộc ga trải giường và chăn bông lại với nhau, đẩy cửa sổ ra nhìn xuống.
Tầng ba không quá cao, y định dùng khăn trải giường leo xuống bệ cửa sổ tầng hai, nếu cửa sổ không khóa y sẽ có thể lẻn vào tầng hai.
Y đoán Phó Kiêu chỉ cho người canh gác ở tầng ba, chỉ cần y đến được tầng hai là có thể né tránh những người đó rồi rời khỏi đây một cách dễ dàng.
Độ Niệm buộc chặt ga trải giường bên cửa sổ, dùng tay đỡ lên bệ thành rồi nhẹ nhàng nhảy ra bên ngoài.
Ga trải giường không dài lắm, chỉ có thể chạm đến giữa tầng ba và tầng hai, Độ Niệm dọc theo ga giường trượt xuống một khoảng, sau khi xác định vị trí bệ cửa sổ phòng tầng hai, trực tiếp buông tay nhảy xuống.
Bệ cửa sổ phòng tầng hai rất hẹp, khi nhảy xuống, y giẫm phải mép cửa sổ, suýt chút nữa thì trượt chân. May mắn y nhanh chóng vươn tay nắm lấy khung cửa sổ nhô ra để ổn định cơ thể.
Một cơn gió thổi qua, ga trải giường thắt trên tầng ba đong đưa qua lại.
Độ Niệm cúi đầu thử đẩy cửa sổ trước mặt, phát hiện cửa sổ căn phòng này không khóa, lập tức đẩy cửa nhảy vào.
Đây là một gian phòng khách bình thường, bên trong bài trí đơn giản sạch sẽ, nhưng trên giường có dấu vết người ngủ qua, xem ra có người ở trong phòng này.
Độ Niệm không có thời gian tìm hiểu đây là phòng cảu ai, chỉ là lúc chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy máy ảnh đặt trên ghế.
Lúc đi thành phố D có thấy qua mấy lần, y ngay lập tức nhận ra là máy ảnh của Tiêu Như Niên.
Có vẻ như trong khoảng thời gian này Tiêu Như Niên vẫn sống ở đây. Khó trách Phó Kiêu không đến tìm y nữa, xem ra còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Độ Niệm chỉ nhìn lướt qua rồi mở cửa rời đi.
Quả nhiên đúng như y dự đoán, Phó Kiêu chỉ phái người canh gác ở tầng ba, những nơi khác cũng chỉ có người giúp việc, không thấy những người mặc âu phục màu đen kia.
Độ Niệm dựa vào tường hành lang đi về phía trước. Khi đi ngang qua phòng ngủ y và Phó Kiêu từng ở, y nghe thấy người giúp việc bên trong đang nhỏ giọng nói chuyện.
“Ngài Phó mấy hôm nay đều ngủ không ngon, cứ tiếp tục như vậy phải làm sao?”
“Ôi, tối hôm qua tiếng đập phá đồ vật làm tôi sợ chết khiếp, nếu như có ngài Độ ở đây thì tốt biết mấy.”
Độ Niệm hơi ngẩn ra một chút, nhìn vào bên trong, thấy căn phòng quen thuộc trở lên bừa bộn giống như vừa có cướp.
Mấy ngày nay Phó Kiêu ngủ không ngon sao?
Hắn đã bắt được nội gián là y, sao còn ngủ không ngon? Cắn rứt lương tâm à?
Đúng là tự làm tự chịu.
Độ Niệm chỉ nhìn thoáng qua đống hỗn độn trong phòng rồi đi xuống cầu thang như không liên quan gì đến y.
Tầng ba.
Người canh gác ngoài cửa vừa đưa cơm trưa vào phòng, mới đứng ở cửa chưa bao lâu lại thấy người giúp việc bưng lên một bát canh nữa, hắn sửng sốt một chút, hỏi: “Cái này cũng đưa vào phòng à?”
“Đúng vậy, đây là canh mới nấu, hôm nay trời trở lạnh, đặc biệt chuẩn bị cho ngài Độ.”
Người đàn ông gãi gãi đầu, lấy ra chìa khóa, xoay người mở cửa: “Đem vào đi. . . “
Câu nói của hắn ta bị mắc kẹt trong cổ họng.
Căn phòng trống rỗng, không có ai ở trong. Cửa sổ bên cạnh mở toang, mảnh ga trải giường bị gió thổi điên cuồng đong đưa, giống như một lá cờ bay phất phới.
Trái tim hắn lập tức lạnh xuống.
Độ Niệm tránh khỏi tầm mắt của người hầu, vừa xuống tầng một liền nghe thấy một tiếng còi cảnh báo chói tai vang lên.
Tất cả cửa ra vào và cửa sổ lập tức tự động khóa lại, trên tầng ba truyền đến tiếng bước chân vội vã, vệ sĩ bên ngoài cũng xông vào.
Độ Niệm mím môi, đứng yên tại chỗ, bình tĩnh suy nghĩ một chút.
Y biết chỗ tắt thiết bị cảnh báo của biệt thự, chỉ cần hạ gục những vệ sĩ này là có thể tắt cảnh báo rồi chạy trốn.
Độ Niệm nhìn xung quanh, những người từ bên ngoài chạy vào đều cầm gậy trên tay, số lượng cũng khá đông, nếu không chú ý rất có thể sẽ bị gãy một ít xương.
Nhưng nếu ở lại đây thì chỉ có nước bị đánh gãy chân, thà rằng đánh cược một phen.
Độ Niệm nhảy khỏi lan can cầu thang, vững vàng tiếp đất, đi thẳng về phía những người đó.
Vốn dĩ y cho rằng dù chạy thoát cũng sẽ bị thương một chút, nhưng Độ Niệm rất nhanh phát hiện ra, những người đó căn bản không dám cầm gậy đụng vào y, bọn họ chỉ vung gậy uy hiếp, muốn y quay trở lại tầng ba.
Độ Niệm nhìn tư thế đuổi chó của họ, không nói nên lời.
Biết những người đó không dám động đến mình nên y nhanh chóng đi đến chỗ tắt chế độ cảnh báo, nhập mật khẩu trên bảng điều khiển rồi ấn tắt.
Vừa định bước ra khỏi cửa, Độ Niệm đã nghe thấy giọng nói của Phó Kiêu.
“Độ Niệm, em dám bước ra thử xem.”
Giọng nói nghe có vẻ không chân thật, nhưng lại cách y rất gần.
Độ Niệm dừng một chút, quay đầu lại, thấy một người đang gọi điện cho Phó Kiêu, mở chế độ loa ngoài.
Y nâng mi mắt liếc nhìn người đang cầm điện thoại.
Những người này nghĩ rằng một cú điện thoại của Phó Kiêu có thể khiến y không dám đi sao?
Độ Niệm lười nói chuyện, xoay người rời đi.
Phó Kiêu ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên cười khẽ một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.
“Phó Đinh vừa biết chuyện của em liền chạy về nước, em đi rồi, căn phòng kia chính là để lại cho Phó Đinh.”
Độ Niệm đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn sang.
“Liên quan gì đến Phó Đinh?”
Đầu dây bên kia không nhanh không chậm: “Vậy thì em phải hỏi nó, tại sao vừa biết chuyện của em liền vội về nước.”
Độ Niệm siết chặt tay thành nắm đấm, trong lòng như có thứ gì đó đang lôi kéo.
Tuy rằng Phó Kiêu không thừa nhận quan hệ với Phó gia, nhưng dù gì Phó Đinh cũng có quan hệ huyết thống với hắn, lại thêm tình cảm nhiều năm như vậy, cho dù Phó Kiêu có tàn nhẫn đến đâu cũng sẽ không làm gì Phó Đinh.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bước chân Độ Niệm không thể tiến về phía trước.
Y biết rõ chuyện gì Phó Kiêu cũng có thể làm ra được.
Trong khoảng thời gian y im lặng, Phó Kiêu bên kia cũng không nói gì nữa, chỉ nghe thấy tiếng động cơ ầm ĩ, không biết tốc độ xe bên kia là bao nhiêu.
Người cầm điện thoại không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán, sợ Độ Niệm quay người bỏ đi, những người khác cũng không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm động tác của Độ Niệm.
Vài phút chậm rãi qua đi, cuối cùng Độ Niệm cũng cất bước.
Y quay đầu đi lên tầng ba.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm nhìn bóng lưng y đi lên tầng.
Đợi Độ Niệm vào phòng, vệ sĩ với điện thoại: “Phó tổng, ngài Độ đã về phòng.”
Điện thoại hồi lâu không trả lời, một lúc lâu sau thanh âm khàn khàn mới vang lên: “Khoá cửa chưa?”
Người đàn ông lên tầng xác nhận, gật đầu, “Khóa rồi.”
Điện thoại bị cúp, chỉ kịp nghe thấy tiếng động cơ đột ngột tăng tốc.
Độ Niệm trở về phòng, ngồi xuống chiếc giường trống, không thèm để ý đến tấm ga trải giường buộc cạnh cửa sổ.
Cửa sổ vẫn mở toang, gió lạnh lùa vào phòng khiến tay chân lạnh lẽo.
Y nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc lâu sau mới chậm rãi chớp mắt.
Độ Niệm không ngờ tới Phó Kiêu lại nhắc đến Phó Đinh vào lúc đó. Tuy rằng chưa biết Phó Đinh có thật sự về nước hay không, nhưng lúc đó y ấy vẫn có chút hoảng hốt.
Cho dù có tình cảm nhiều năm với Phó Đinh, nhưng dù sao thằng bé vẫn là người Phó gia, nói không chừng Phó Kiêu sẽ thật sự xuống tay với Phó Đinh.
Cho dù chỉ có một chút khả năng, Độ Niệm cũng không dám đánh cược.
Nhưng nếu Phó Đinh thật sự về nước, chẳng lẽ y phải ở lại chỗ này đợi Phó Kiêu đánh gãy chân sao?
Đáy mắt Độ Niệm hiếm khi xuất hiện một chút mờ mịt.
Không biết vì sao, y đột nhiên nhớ tới năm kia y và Phó Kiêu ra nước ngoài thăm Phó Đinh.
Đó là lần đầu tiên y ra nước ngoài, bọn họ đến trường học đón Phó Đinh rồi đưa cậu đi chơi rất nhiều nơi.
Lúc ở trên núi tuyết, Phó Kiêu tuỳ tiện mua cho y một chiếc vòng tay trong một cửa hàng lưu niệm. Hôm đó tình cờ lại là sinh nhật Độ Niệm, y có chút tư tâm coi chiếc vòng đó là quà sinh nhật Phó Kiêu tặng, coi nó như trân bảo.
Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?
Độ Niệm ngồi trên giường suy nghĩ thật lâu, đầu cũng bắt đầu đau nhức.
Y dựa vào đầu giường, không biết ngủ thiếp đi lúc nào.
Lúc Phó Kiêu xuống xe, nhìn thấy tấm ga trải giường được buộc vào cửa sổ căn phòng ở tầng ba, tấm ga trải giường vẫn đung đưa theo gió như thể đang khiêu khích hắn.
Tầng ba không cao cũng không thấp, nếu rơi từ trên đó xuống thì ít nhất cũng bị tàn tật nửa người.
Nghĩ đến lúc nãy Độ Niệm từ trên cao như vậy chạy trốn, huyệt thái dương Phó Kiêu giật giật.
Hắn không dám tưởng tượng nếu Độ Niệm rơi xuống từ đó sẽ có hậu quả như thế nào.
Chẳng lẽ để có thể rời khỏi hắn, Độ Niệm đến an nguy của bản thân cũng không để ý sao?
Phó Kiêu đứng tại chỗ một lúc mới sầm mặt đi lên tầng ba.
Hắn đã nhiều ngày không đến căn phòng này. Mỗi lần đi đến tầng ba, định đi vào xem một chút, hắn lại nghĩ đến thái độ của Độ Niệm đêm đó, rồi lại quay người rời đi.
Hắn không muốn nhìn thấy ánh mắt như vậy của Độ Niệm, cũng không muốn nghe Độ Niệm dùng giọng điệu lạnh nhạt đó nói chuyện với hắn.
Phó Kiêu bước tới, dùng chìa khóa mở cửa rồi đẩy ra.
Một cơn gió lạnh thấu xương thổi thẳng vào mặt, nhiệt độ trong phòng thậm chí còn thấp hơn bên ngoài.
Hắn nhìn thấy cơm trưa đã nguội lạnh trên bàn, Độ Niệm đang tựa vào đầu giường, hơi nghiêng đầu, hai mắt nhắm chặt.
Phó Kiêu nghẹt thở trong giây lát, bước nhanh đến bên giường.
Trên giường, đôi môi Độ Niệm có chút tái nhợt, hàng mi dài lặng lẽ rũ xuống, lồng ngực phập phồng nhỏ đến mức gần như không thể nhìn thấy, càng giống như đã không còn hơi thở.
Nhìn thấy cảnh này, tim Phó Kiêu như ngừng đập. Hắn cúi người, đặt tay lên trái tim Độ Niệm, cảm nhận được nhịp đập dưới lòng bàn tay mới thở phào nhẹ nhõm.
Độ Niệm bị động tác của hắn đánh thức, lông mi run rẩy, chậm rãi mở ra. Trong mắt y vẫn còn có chút mê mang, bàn tay lạnh lẽo chạm vào tay Phó Kiêu đang đặt trên ngực.
Trong lúc nhất thời, y tưởng mình ngủ quên trong phòng làm việc của Phó Kiêu, bị Phó Kiêu chuẩn bị về nhà đánh thức.
Rất nhanh, Độ Niệm liền tỉnh táo.
Y đối mắt với Phó Kiêu, sắc mặt lạnh lẽo, “Anh nói Phó Đinh về nước rồi, thằng bé đang ở đâu?”
Sắc mặt Phó Kiêu càng khó coi, giống như nghiến răng nghiến lợi, “Em còn có tâm trạng quan tâm đến nó.”
Hắn chưa từng nghĩ đến chuyện Độ Niệm muốn rời xa hắn.
Lúc nhận được điện thoại của cấp dưới, hắn suýt chút nữa bóp nát điện thoại trong tay, tim như lửa đốt.
Còn tức giận hơn cả lúc biết được Độ Niệm phản bội mình.
Hắn có thể cho phép Độ Niệm tức giận vì bị nhốt lại, chịu đựng sự thờ ơ của Độ Niệm, thậm chí tha thứ cho sự phản bội của Độ Niệm.
Nếu Độ Niệm phản bội hắn vì tiền, hắn có thể cho Độ Niệm càng nhiều tiền hơn.
Nhưng hắn không thể chấp nhận được việc Độ Niệm muốn rời khỏi hắn.
Chỉ mới nghĩ đến những ngày không có Độ Niệm bên cạnh, hắn đã muốn phát điên rồi.
Độ Niệm quay mặt đi, nhìn chiếc đệm dưới thân: “Phó Đinh cái gì cũng không biết, anh bảo thằng bé trở về chăm chỉ học tập đi, không cần lo lắng mấy chuyện này.”
Phó Kiêu đột nhiên cười một tiếng, nắm cằm Độ Niệm.
“Nó cái gì cũng không biết?” Ánh mắt hắn đen kịt, khóa chặt Độ Niệm, “Làm sao tôi biết được liệu nó có phải người Phó gia đưa đến thông đồng với em hay không?”
Con ngươi Độ Niệm co rút lại, khóe môi mấp máy, không dám tin nói: “Anh điên rồi sao?”
“Tại sao hôm đó Phó Đinh lại đến thành phố D tìm em?” Con ngươi đen như mực của Phó Kiêu hiện lên ác ý, “Ngày đó tôi bị thương trong ngõ, em cũng vì đi đón nó mới đi qua đó, lẽ nào lại trùng hợp như vậy sao?”
Khuôn mặt Độ Niệm tái nhợt, y không ngờ Phó Kiêu lại nghĩ mọi chuyện thành như vậy, ngay cả Phó Đinh cũng nghi ngờ.
“Cái tên đêm đó em gọi,” Phó Kiêu từ trên nhìn xuống, giáng một đòn cuối cùng, “Có phải Phó Đinh không?”
Đôi môi Độ Niệm run run, y không nói gì, con ngươi như thủy tinh sắp tan vỡ.
Phó Kiêu buông y ra, trong mắt không có độ ấm, nhìn chằm chằm vẻ mặt của y một lúc mới nói câu cuối cùng: “Độ Niệm, em đừng hòng rời khỏi tôi.”
Tiếng bước chân xa dần, cửa phòng lần nữa bị khóa lại, thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Độ Niệm ngồi trên giường không nhúc nhích, ánh mắt dừng ở góc phòng, hồi lâu cũng không di chuyển.
Một người giúp việc cầm một bộ chăn ga trải giường mới đi vào, đặt nó ở phía bên kia giường rồi nhanh chóng ra ngoài.
Mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, Độ Niệm mới yên lặng xuống giường, cởi ga trải giường buộc trên cửa sổ, rồi đóng cửa sổ lại.
Mấy ngày kế tiếp, Độ Niệm an phận ở trong phòng, giống như đã hoàn toàn từ bỏ ý định chạy trốn.
Lễ Giáng Sinh qua đi, ngày đầu năm mới sắp đến.
Không biết có phải vì biểu hiện gần đây của Độ Niệm không tồi hay không, vào đêm giao thừa, người bên ngoài nói với Độ Niệm y có thể đi ra ngoài một ngày.
Độ Niệm không có hứng thú với việc rời khỏi căn phòng này. Cả căn nhà này chính là một cái lồng khổng lồ, rời khỏi phòng thôi thì có ích lợi gì.
Chỉ là trong lòng y vẫn luôn lo lắng cho Phó Đinh, có thể nhân lúc rời khỏi phòng tìm cơ hội liên lạc với Phó Đinh. Vậy nên sau bữa trưa, Độ Niệm rời khỏi phòng đi ra ngoài một chút.
Trong đại sảnh cực kỳ náo nhiệt, người giúp việc bận rộn ngược xuôi, trang trí sảnh tiệc tinh xảo xa hoa, trên bàn ăn đặt bó hoa tươi, mọi thứ đều được lau chùi sạch sẽ không tì vết.
Ngày mai là năm mới, có lẽ đêm nay sẽ tổ chức tiệc giao thừa ở đây, cho nên phải chuẩn bị thật hoành tráng.
Độ Niệm chỉ liếc mắt một cái rồi đi về phía phòng ngủ trước kia.
Y phát hiện cửa ra vào và cửa sổ khắp nơi đều bị khóa, chế độ cảnh báo được kích hoạt, như thể sợ y lại mở cửa sổ chạy trốn ra ngoài.
Phó Kiêu đã dùng Phó Đinh để uy hiếp y, còn dùng mấy trò này làm gì nữa.
Đúng là chuyện bé xé ra to.
Độ Niệm đi thẳng vào phòng ngủ cũ, muốn lấy máy tính của y, muốn thử xem có thể dùng máy tính liên lạc với Phó Đinh không.
Nhưng y tìm trong phòng một lúc lâu cũng không thấy máy tính, không chỉ thế, rất nhiều đồ vật của y cũng không còn.
Đang định đi ra ngoài tìm người hỏi chút, Độ Niệm đột nhiên nhớ tới, lúc trước đi ngang qua căn phòng này, y đã nghe được đối thoại của người giúp việc.
Hình như họ nói mỗi lần Phó Kiêu mất ngủ sẽ đập phá rất nhiều thứ trong phòng.
Độ Niệm nhìn xung quanh, phát hiện hầu như tất cả đồ đạc của Phó Kiêu vẫn còn ở đó, chỉ có đồ của y là không thấy đâu.
Xem ra khi Phó Kiêu không ngủ được, đều lấy đồ của y ra đập.
Độ Niệm không tìm nữa, xoay người đi xuống tầng, muốn thử xem có thể tìm người khác mượn điện thoại không.
Vừa đi xuống cầu thang đã bắt gặp Tiêu Như Niên đang từ bên ngoài đi vào.
Vừa thấy Độ Niệm, sắc mặt cậu ta cứng đờ, như thể không ngờ tới Độ Niệm lại xuất hiện ở trước mặt cậu ta mà không hề hấn gì.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Như Niên phản ứng lại, giấu đi âm u trong mắt.
“Anh Độ Niệm, mấy ngày nay anh thế nào?” Cậu ta chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, “Anh Phó lo lắng Phó gia tìm đến em, cho nên bảo em ở lại đây một thời gian. Đêm nay còn chuẩn bị tiệc giao thừa, anh có đến không?”
Độ Niệm không muốn lãng phí thời gian, vòng qua cậu ta đi xuống tầng.
Người giúp việc trong sảnh dưới tầng đều đang bận rộn, không biết vì sao mà hầu hết đều là những gương mặt xa lạ.
Y tùy tiện chặn lại một người, vừa định hỏi mượn điện thoại, người giúp việc đã tránh ra, vội vàng chạy đi.
Độ Niệm tìm thêm vài người, nhưng không có ngoại lệ, bọn họ đều không dám nhìn y, vẻ mặt khó xử lắc đầu, sau đó vội vàng rời đi.
Tiêu Như Niên không biết đã đi theo y từ khi nào, cậu ta mỉm cười, ra vẻ ân cần nhắc nhở Độ Niệm: “Anh Độ Niệm, đừng làm khó họ, khiến họ bị liên luỵ thì phải làm sao?”
Độ Niệm nắm chặt tay, trong lòng rõ rằng Tiêu Như Niên đang nói sự thật.
Vừa định quay người đi lên tầng, một người đàn ông từ phía phòng ăn đi ra, người nọ mặc đồng phục đầu bếp chỉnh tề, cung kính gật đầu với Tiêu Như Niên.
“Ngài Tiêu, có thể xin hỏi khẩu vị và sở thích của ngài không?”
Tiêu Như Niên nở một nụ cười thân thiện: “Tối nay là giao thừa, không cần quá để ý đến sở thích của tôi, cứ làm những gì anh Phó thích.”
Người đàn ông vẫn cung kính: “Ngài Phó nói tối nay chủ yếu là để chúc mừng ngài nhập học vào đại học, đương nhiên phải dựa theo khẩu vị của ngài.”
Độ Niệm không nghe nữa, xoay người đi lên tầng.
Y vào phòng ngủ lấy hai cuốn sách, lại suy nghĩ một chút rồi lấy thêm con dao găm trong tủ.
Y biết có người đang âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của mình nên nhét con dao găm vào một bộ quần áo trong tủ, rồi ôm bộ quần áo đó vào lòng.
Lấy đồ xong, Độ Niệm trở lại căn phòng ở tầng ba.
Thấy y quay lại, những người canh gác bên ngoài có chút kinh ngạc, giống như không ngờ y lại quay lại sớm như vậy.
Độ Niệm chủ động đóng cửa, ngồi trở lại trên giường, mở sách ra đọc.
Buổi tối, người bên ngoài đưa bữa tối vào, không nhịn được mở miệng: “Ngài Độ, hôm nay có thể không cần ở lại trong này.”
Độ Niệm “Ừm” một tiếng, “Tôi không thể ở trong phòng sao?”
Chẳng lẽ Phó Kiêu muốn nhốt thì nhốt, cho phép ra ngoài, thì y nhất định phải vui vẻ ra ngoài sao?
Người đàn ông vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên có thể, chỉ là…”
Hắn ta do dự không nói nên lời, lại nhìn Độ Niệm thêm mấy lần, cuối cùng cũng không nói gì nữa, đóng cửa ra ngoài.
Màn đêm buông xuống.
Đại sảnh rực rỡ ánh đèn, sảnh tiệc bài trí đơn giản mà sang trọng, bàn ăn dài trải khăn trải bàn cao cấp, hương thức ăn ngào ngạt.
Lẽ ra phải là một khung cảnh vui vẻ, nhưng bầu không khí trên bàn ăn có chút cứng nhắc.
Phó Kiêu ngồi ở vị trí chủ vị, mặc một bộ âu phục được may đo cẩn thận, tao nhã xa hoa, nhưng không ai dám thưởng thức.
Khuôn mặt hắn không biểu tình, thậm chí có thể nói là âm trầm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cầu thang, mỗi lần liếc mắt một cái đều sẽ uống một ngụm rượu đỏ trên bàn, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Phó Kiêu không hiểu tại sao Độ Niệm vẫn chưa xuất hiện.
Buổi sáng hắn đã cho người nói với Độ Niệm, hôm nay y không cần ở trong phòng, vậy mà hiện tại đã là buổi tối nhưng Độ Niệm vẫn chưa xuống lầu.
Tiêu Như Niên vừa định nói chuyện, đã thấy Phó Kiêu đứng dậy rời khỏi sảnh tiệc.
Cậu ta cứng đờ, sắc mặt khó coi nhìn bóng lưng Phó Kiêu đi khỏi.
Trên lầu, Độ Niệm một mình ăn xong bữa tối.
Y bước đến bên cửa sổ, thấy ngoài trời đang có tuyết rơi.
Độ Niệm mở cửa sổ, nhoài người ra ngoài hứng vài bông tuyết, cảm nhận được sự mát lạnh trong lòng bàn tay.
Tiếng đàn piano từ sảnh dưới nhà truyền đến, du dương êm tai. Mặc dù không hiểu âm nhạc nhưng y vẫn đứng bên cửa sổ nghe một lúc rồi mới đóng cửa sổ lại.
Bên ngoài cửa phòng lại truyền đến tiếng mở khoá.
Độ Niệm quay đầu lại, phát hiện là người giúp việc thường đến đưa cơm cho y.
Không biết sao bà lại bưng thêm một đĩa nữa vào, đặt lên bàn trong phòng, sau đó bưng bữa tối Độ Niệm đã ăn ra.
Người phụ trách nấu ăn cho Độ Niệm luôn là bà ấy, Độ Niệm cho rằng bà lại làm thêm ít điểm tâm cho y, vì vậy y ngồi xuống bàn, nhấc nắp đĩa lên.
Sau khi mở nắp, Độ Niệm sửng sốt một chút.
Trên đĩa là một chiếc bánh kem nhỏ tinh xảo, trên đó có vẽ vài hoa văn đáng yêu, trên đĩa còn viết dòng chữ “Tiểu Niệm, sinh nhật vui vẻ” bằng sốt sô cô la.
Độ Niệm nhìn chằm chằm bánh kem một hồi, bên môi nở nụ cười, ánh mắt khẽ động.