Editor: Stop
***
Biểu cảm Độ Niệm sững sờ trong chốc lát, phản ứng đầu tiên là Phó Kiêu uống nhầm thuốc.
Chưa kể Phó Kiêu có nghiêm túc hay không, những lời này được phát ra từ miệng Phó Kiêu ngông cuồng kiêu ngạo, làm người khác không thể tin nổi.
Phó Kiêu chắc chắn không phải là người có thể hạ thấp tư thái để theo đuổi người khác, cho dù là trước kia hay bây giờ, chỉ là thể là người khác đuổi theo bóng lưng hắn.
Mà nếu y nhớ không lầm, đời trước Phó Kiêu còn coi y như kẻ địch, đời này không ngừng dây dưa quấy rầy y còn chưa nói, thế mà lại còn muốn theo đuổi y.
Chẳng lẽ đây là thủ đoạn báo thù mới sao?
Độ Niệm cầm túi lê tuyết lên, đẩy xe đi không quay đầu lại.
Phó Kiêu không ngờ rằng Độ Niệm lại không có chút phản ứng nào, hắn sửng sốt rồi đuổi theo.
Tuy rằng không mong đợi Độ Niệm sẽ đáp lại, nhưng y cũng không thèm cho hắn một cái liếc mắt, điều này vẫn khiến hắn lạc lõng.
Độ Niệm đi đến quầy tính tiền, thanh toán xong rồi đứng sang một bên, cho đồ vào túi tái sử dụng.
Phó Kiêu đứng cạnh y một lúc, cầm một chiếc túi khác bên cạnh lên, giúp y bỏ những thứ còn lại vào trong.
Hắn trước nay chưa từng làm việc này, đồ đạc trong túi xếp lộn xộn, trên nặng dưới nhẹ, có thể nói là khác hoàn toàn với chiếc túi mà Độ Niệm tự xếp.
Sau khi nhận ra điều này, động tác của Phó Kiêu cứng đờ, lo lắng Độ Niệm thấy hắn vướng tay vướng chân.
Độ Niệm xếp xong đồ vào túi, liếc hắn một cái, sau đó cầm hai túi rời đi.
“Để tôi giúp em xách” Phó Kiêu theo y rời khỏi siêu thị.
“Không cần.” Hai chữ này mấy ngày nay Độ Niệm không biết đã nói bao nhiêu lần, y dừng lại nhìn Phó Kiêu: “Anh còn muốn theo tôi về nhà sao?”
Lần này Phó Kiêu dù chậm hiểu đến mấy, vẫn có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của Độ Niệm, hắn nhanh chóng phủ nhận: “Không phải.”
Độ Niệm thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước, quả nhiên Phó Kiêu không đuổi theo.
Mấy ngày tiếp theo Độ Niệm được thanh tĩnh, không còn thấy Phó Kiêu ở trung tâm huấn luyện nữa, cũng không “ngẫu nhiên gặp được” Phó Kiêu ở nơi khác.
Phó Kiêu không xuất hiện, y sẽ không bị các phụ huynh học sinh dò hỏi người đàn ông thường đứng ngoài phòng tập là ai, hoặc là có thông tin liên hệ của hắn không, đồng nghiệp cũng sẽ không tiếp tục nhìn y với ánh mắt thương hại.
Y cho rằng Phó Kiêu đã từ bỏ trò chơi theo đuổi nhàm chán, tâm trạng trở nên tốt hơn rất nhiều.
Hôm nay, Độ Niệm kết thúc lớp học cuối cùng của buổi chiều, giao học sinh cho đồng nghiệp phụ trách, chuẩn bị tan làm về nhà.
Mỗi khi tan học, có rất nhiều người đứng ở sảnh trung tâm, đồng nghiệp phải trông chừng học sinh đang không ngừng chạy nhảy, còn phải để phụ huynh đến đón trẻ ký tên.
Bình thường sẽ có hai người phụ trách công việc này, nhưng hôm nay một người xin nghỉ phép, nên chỉ còn một đồng nghiệp đang trông chừng học sinh.
Độ Niệm vẫy tay chào các học sinh rồi bước ra khỏi đại sảnh.
Vừa mới ra khỏi cửa vài bước, phía sau đã truyền đến tiếng một tiếng kinh hô, còn có tiếng bước chân lạch bạch.
Độ Niệm sửng sốt một chút, xoay người lại, chỉ thấy một bóng người nhỏ bé chạy ra ngoài.
Đồng nghiệp chạy đuổi theo phía sau, nhưng vẫn không đuổi kịp đứa trẻ, chỉ trong nháy mắt, đứa trẻ đã chạy đến bên đường lớn.
Trên đường xe cộ qua lại không ngừng, tiếng còi chói tai liên tiếp vang lên.
Tim Độ Niệm ngừng đập trong giây lát, y vẫn còn cách đứa trẻ một khoảng, chỉ kịp chạy vài bước đuổi theo.
Ngay sau đó, cơ thể đứa trẻ đột nhiên bị nhấc lên.
Đứa trẻ được một người đàn ông không biết từ đâu xuất hiện vững vàng bế lên, trở lại trên vỉa hè.
Lúc Phó Kiêu bế đứa trẻ trong tay đi tới, Độ Niệm vẫn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn hắn một lát.
Mãi đến khi đứa trẻ trong tay Phó Kiêu kêu lên, Độ Niệm mới tỉnh táo lại.
Đứa trẻ rõ ràng là bị doạ, đôi mắt đỏ hoe, miệng mím chặt.
Độ Niệm nhìn tư thế ôm trẻ con không thành thạo của Phó Kiêu, mím môi: “Để tôi.”
“Được.” Phó Kiêu đến gần chút, đưa đứa bé về phía y.
Độ Niệm vươn tay ôm lấy đứa bé, khoảng cách giữa y và Phó Kiêu bỗng nhiên thu hẹp lại, tay y chạm vào tay Phó Kiêu. Y cũng không để ý, chỉ cẩn thận bế đứa trẻ lên.
Phó Kiêu nhìn trộm Độ Niệm đang tới gần, yết hầu cử động, mím môi không nói gì.
Đáng tiếc, sau khi Độ Niệm ôm đứa bé về liền nhanh chóng kéo dài khoảng cách với hắn, đi vào trong trung tâm huấn luyện.
Phó Kiêu nhìn bóng lưng Độ Niệm đi xa, hồi lâu sau mới cúi đầu, đầu ngón tay ấn lên chỗ Độ Niệm vừa chạm vào.
Độ Niệm vừa ôm đứa bé đi vào, đồng nghiệp Tiểu Lý đã vội vàng chạy tới, xác định đứa bé không sao thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh vỗ vỗ ngực, ôm đứa bé thả xuống đất, sau đó hỏi Độ Niệm: “Người vừa rồi là phụ huynh học sinh sao? Tôi phải đi cảm ơn anh ấy.”
Tiểu Lý vừa rồi chỉ nhìn thấy bóng lưng Phó Kiêu, sau khi thấy người đó ôm đứa trẻ lên rồi đi tới bên cạnh Độ Niệm, liền quay đầu lại tiếp tục trông coi những đứa trẻ khác, cho nên không nhìn thấy mặt Phó Kiêu.
Độ Niệm dừng một chút, mơ hồ “Ừ” một tiếng, “Hắn đi rồi.”
Tiểu Lý nhìn ra ngoài, còn muốn hỏi gì đó, bỗng có một người phụ nữ bước vào.
Vừa bước vào, cô liền ôm lấy đứa bé vừa chạy ra ngoài, sau đó liên tục cảm ơn bọn họ. Cô là mẹ của đứa bé, vừa rồi thằng bé đột nhiên chạy ra ngoài là vì nhìn thấy cô đứng ở bên kia đường.
Sau khi người phụ nữ đón đứa trẻ đi, Độ Niệm gật đầu với Tiểu Lý rồi cũng đi về.
Đi ra đến bên ngoài, y mới nhìn thấy Phó Kiêu vẫn còn đứng đó.
Vừa nhìn thấy Độ Niệm, ánh mắt Phó Kiêu lập tức khoá trên người y, đi tới hỏi: “Đứa bé không sao chứ?”
“Không sao.” Độ Niệm rũ mắt, “Vừa rồi cảm ơn anh.”
Phó Kiêu chớp chớp mắt, ho nhẹ một tiếng: “Không có gì.”
Hắn sóng vai đi cùng Độ Niệm một hồi, cúi đầu nhìn túi giấy trong tay mình mấy lần, cảm thấy nếu tiếp tục đi theo Độ Niệm sẽ lại khiến y hiểu lầm.
“Thầy Độ.” Phó Kiêu dừng bước chân.
Độ Niệm quay đầu lại nghi hoặc nhìn hắn: “Sao vậy?”
Phó Kiêu đưa cho y chiếc túi giấy mà hắn đã do dự mấy ngày không gửi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm y, “Mấy ngày trước tôi nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ rất hợp với em, nên đã mua rồi, em xem có thích không.”
Độ Niệm nhìn thoáng qua chiếc túi giấy, sau đó ánh mắt dừng trên mặt Phó Kiêu.
Y không biết có phải mỗi ngày Phó Kiêu đều đứng bên ngoài trung tâm huấn luyện không.
Nếu không có chuyện vừa nãy, y cũng sẽ không phát hiện Phó Kiêu đứng sau tấm biển bên đường, Phó Kiêu có lẽ cũng sẽ không đi ra.
Thật ra Độ Niệm cũng có chút hiểu được hành vi gần đây của Phó Kiêu.
Đời trước Phó Kiêu không có tình cảm với ai, có lẽ có người yêu hắn, nhưng hắn chưa bao giờ yêu ai. Mà ở đời trước y lại là người duy nhất tiếp xúc thân mật với Phó Kiêu, có lẽ hắn đã nhầm lẫn thói quen với yêu thích.
Nhưng y rõ ràng hơn Phó Kiêu rất nhiều, cho dù không có hiểu lầm ở đời trước, y cũng sẽ không bao giờ tái phạm sai lầm.
Độ Niệm lắc đầu: “Anh cầm về đi.”
Mặc dù Phó Kiêu đã đặc biệt gói chiếc khăn vào một chiếc túi giấy bình thường, nhưng vẫn có thể nhìn ra chiếc khăn này không hề rẻ tiền.
“Em không thích sao?” Bàn tay cầm túi của Phó Kiêu siết chặt.
Chiếc khăn quàng cổ này thực sự rất hợp với Độ Niệm, cũng là màu mà trước kia Độ Niệm thích, nhưng Độ Niệm lại chỉ lắc đầu.
Phó Kiêu nhíu chặt mày, lại đuổi theo, “Nếu em không thích, lần sau tôi sẽ mua kiểu khác.”
“Không cần.” Độ Niệm không quay đầu lại.
Hôm nay khó khăn lắm mới lấy được chút hảo cảm từ chỗ Độ Niệm, hắn không dám kiên quyết, sợ chút điểm hảo cảm này lại biến mất không còn.
Hắn buông túi giấy, mím môi: “Được rồi, vậy em chú ý an toàn, tôi về trước đây.”
Độ Niệm vẫn không quay đầu lại, chỉ “Ừm” một tiếng.
Phó Kiêu dừng lại, nhìn bóng lưng Độ Niệm rời đi, mãi đến khi không còn nhìn rõ, hắn mới lên chiếc xe đang đỗ bên đường.
***
Cuối tuần, Độ Niệm đến thư viện gần nhà một chuyến.
Chỗ y sống cách thư viện công cộng khá xa y nên thường đến thư viện tư nhân gần nhà, tuy sách ở đó ít hơn thư viện công cộng nhưng phí thành viên cũng rất rẻ.
Y vừa bước vào, nhân viên thư viện từ sau quầy đi ra, trên tay cầm vài cuốn sách, khuôn mặt tươi cười xán lạn: “Ngài Độ, tất cả sách anh đặt trước đều ở đây rồi nhé.”
Độ Niệm mỉm cười, nói lời cảm ơn với nhân viên, nhưng sau nhận sách lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Y chần chờ một chút rồi hỏi: “Sao những quyển sách này có vẻ mới vậy?”
Những cuốn sách y đặt trước đều rất nổi tiếng, y đã hẹn rất lâu vẫn không đặt được, nhưng mấy quyển sách y đang cầm lại giống như sách mới.
Nhân viên hơi ngừng một chút rồi trả lời: “Đợt trước có một lô sách mới tới, những quyển này trùng hợp đều ở trong đó.”
Nhập thêm mấy quyển sách nổi tiếng cũng là chuyện bình thường, nghe có vẻ hợp lý, Độ Niệm cũng không hỏi thêm nữa, chỉ gật đầu cảm ơn nhân viên, sau đó tìm một chỗ trong thư viện ngồi xuống.
Y ngồi trong thư viện cả buổi chiều, vì quá tập trung đọc sách nên không chú ý đến người ngồi bên cạnh, chỉ biết những người xung quanh dường như đã thay đổi mấy đợt.
Mãi đến lúc chạng vạng, y mới ngẩng đầu lên, cảm giác như có ai đó đang nhìn mình.
Độ Niệm nhìn chung quanh một lúc, nhưng không thấy ai khả nghi.
Y đứng dậy, ôm mấy cuốn sách trên tay, định về nhà.
Lúc đi ngang qua quầy thư viện, nhân viên gọi y lại.
“Ngài Độ, mấy hôm nữa thư viện sẽ nhập một lô sách, anh giúp chúng tôi điền danh sách những cuốn sách mong muốn được không?”
“Được.” Độ Niệm dừng bước chân, đặt mấy cuốn sách sang một bên, nhận lấy cây bút từ tay nhân viên.
Y suy nghĩ một lúc, viết vài tựa sách lên giấy rồi đưa tờ giấy cho nhân viên.
“Xin chờ một chút, để tôi nhập vào đây.” Nhân viên cầm lấy tờ giấy, nhanh chóng gõ bàn phím.
Mấy cuốn đầu tiên được nhập thành công vào máy tính, phía sau tự động xuất hiện tên tác giả và nhà xuất bản, nhân viên vừa định yêu cầu Độ Niệm kiểm tra thì lại phát hiện có một cuốn sách không có thông tin trùng khớp.
Nhân viên “Ấy” một tiếng, đưa mảnh giấy cho Độ Niệm, chỉ vào tựa đề cuốn sách ở phía dưới: “Quyển “Hành tinh của Kepler” này không tìm thấy thông tin, có phải điền sai rồi không?”
Độ Niệm cúi đầu nhìn, chợt ngẩn ra.
Không tìm thấy thông tin cuốn sách, không phải vì y điền sai, mà là vì cuốn sách mãi đến một năm sau mới được xuất bản.
Y vẫn còn nhớ lúc đó y và Phó Kiêu đi ngang qua một hiệu sách, cuốn sách này nằm trên kệ sách mới bán chạy nhất, y nhìn thấy bìa đẹp liền mua về.
Vừa rồi chỉ tập trung nhớ lại những cuốn sách yêu thích trước đây, hoá ra còn bỏ sót chuyện này.
Độ Niệm mỉm cười với nhân viên: “Tôi nhớ nhầm rồi, quyển này gạch bỏ đi.”
“Được.” Nhân viên cũng mỉm cười nhận lại tờ giấy.
Độ Niệm cầm mấy cuốn sách ở bên cạnh lên, vừa quay người lại, lông mày đột nhiên nhíu lại.
Phó Kiêu không biết đã đứng sau y từ lúc nào, đang ngơ ngác nhìn y, cả người dường như bị đông cứng tại chỗ.
Độ Niệm nhìn thấy ánh mắt của Phó Kiêu, biết hắn hẳn là biết được chuyện gì đó, nhưng cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn người nọ một cái, ôm sách rời đi.