Sau Khi Nhiệm Vụ Thất Bại, Tôi Giả Chết Thoát Thân

Chương 37



Editor: Stop

***

Sau khi Độ Niệm rời đi, Phó Kiêu vẫn đứng ở cửa phòng riêng hồi lâu không nhúc nhích.

Sau khi người đàn ông mặc vest tiễn Độ Niệm ra ngoài, anh ta quay lại nói với Phó Kiêu: “Ngài Độ đi về phía bến xe buýt.”

Phó Kiêu “Ừm” một tiếng, lại ngồi xuống bàn ăn trong phòng riêng, ánh mắt có chút trống rỗng nhìn chằm chằm bàn ăn nóng hổi trước mặt.

Hắn nghĩ tới bóng dáng không chút tiếc nuối vừa rồi, trong mắt ảm đạm.

Vốn dĩ hắn muốn cùng Độ Niệm nói chuyện cẩn thận, cho dù Độ Niệm không tha thứ cho hắn, hắn vẫn muốn xin lỗi y, cởi bỏ nút thắt kiếp trước.

Nhưng Độ Niệm hoàn toàn không muốn nhắc đến chuyện cũ, cũng không muốn nghe hắn nói.

Độ Niệm có lẽ vẫn còn hận hắn.

Phó Kiêu nhớ lại thái độ Độ Niệm đối với hắn kiếp này, mặc dù không có hận ý rõ ràng, nhưng Độ Niệm vẫn luôn tránh tiếp xúc với hắn.

Hắn không biết Độ Niệm từ khi nào đã biết hắn có ký ức đời trước, nhưng lần đầu tiên Độ Niệm nhìn thấy hắn, y đã có cảm giác cự tuyệt rõ ràng, chỉ là hắn đang đắm chìm trong niềm vui được gặp lại Độ Niệm nên không nhận ra mà thôi.

Nhưng khi Độ Niệm không biết hắn có ký ức, thái độ đối với hắn đã bài xích như vậy, có thể tưởng tượng Độ Niệm hận hắn đến mức nào.

Phó Kiêu rũ mắt xuống, nhớ lại lần đầu tiên hắn nhìn thấy Độ Niệm ở đời này.

Đó là trên một con đường ở nước S. Độ Niệm vội vàng bước ra khỏi tiệm nhạc cụ, hắn cố tình bước tới đụng phải cánh tay y, mùi hương quen thuộc tràn ngập trong vòng tay hắn.

Khi đó hắn còn ngây thơ nghĩ rằng đời này có thể cùng Độ Niệm bắt đầu lại từ đầu. Giống như hai người xa lạ, gặp nhau rồi lại yêu nhau.

Trong lòng Phó Kiêu dường như có thứ gì đó bị xé nát, cảnh Độ Niệm va vào hắn càng lúc càng rõ ràng trong đầu.

Hắn chợt nhớ ra lúc đó có thứ gì đó trong túi Độ Niệm rơi xuống đất, nhưng y quá mức vội vàng nên không nhận ra đó là gì.

Suy nghĩ một lúc, Phó Kiêu cuối cùng cũng nhớ ra thứ đó trông như thế nào, sau đó trái tim lại chìm xuống.

Hắn đã nhìn thấy thứ đó trong hộp đàn guitar của Thịnh Văn Nhiên trong chuyến dã ngoại ngày hôm đó, là dây đàn guitar.

Hóa ra lúc đó Độ Niệm vội vàng như vậy là vì Thịnh Văn Nhiên.

Bàn ăn đặt trên bàn ăn của Phó Kiêu nắm chặt, hốc mắt hơi đỏ lên, không biết trong lòng đang cảm giác gì.

Có tức giận, có không cam tâm, và hơn hết là ghen tị.

Nhưng cho dù không muốn tin đi nữa, hắn cũng phải thừa nhận, vị trí của Thịnh Văn Nhiên trong lòng Độ Niệm bây giờ rất quan trọng, giống như hắn trước đây vậy.

Độ Niệm sẽ đặt chuyện của Thịnh Văn Nhiên lên hàng đầu, không ai có thể lay chuyển được y.

Trước đây, khi Độ Niệm đặt hắn lên trước, hắn chỉ coi đó là chuyện đương nhiên, chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, sẽ có người khác thay thế hắn trong lòng y.

Phó Kiêu ngồi ở bàn ăn, nhìn đồ ăn trước mặt nguội dần, sau đó lại trở nên lạnh ngắt, cho đến khi trên đĩa có một lớp dầu ngưng tụ, mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Hắn không nhìn lại đống bát đĩa mà bước thẳng ra khỏi phòng riêng.

Vừa bước lên cầu thang, hắn đã nhìn thấy có người bước ra từ phía bên kia, được một người đàn ông mặc vest dẫn đường ra khỏi nhà hàng.

Phó Kiêu dừng lại, cau mày liếc nhìn, chỉ thấy đôi mắt hơi nhếch lên của người đàn ông.

Hắn cho người bao trọn nhà hàng trước khi đưa Độ Niệm, vậy tại sao ở đây lại có người không khác?

Người đàn ông mặc vest đi tới nói với hắn: “Vị tiên sinh vừa rồi nói muốn gặp ngài, tôi đã mời anh ta rời đi trước.”

Phó Kiêu mặc dù có chút không vui, nhưng cũng chỉ nhẹ gật đầu, rời khỏi nhà hàng.

Mấy ngày sau, vết thương trên mặt Thịnh Văn Nhiên cuối cùng cũng lành lại, chỉ để lại dấu vết mơ hồ, nếu không nhìn kỹ thì không thấy được.

Ánh đèn trong quán bar mờ ảo, sân khấu lại cách khá xa, khách khứa chắc sẽ không nhìn thấy gì, Thịnh Văn Nhiên nóng lòng gọi điện cho ông chủ, nhanh chóng quay lại làm việc.

Không ngờ tối hôm đó cậu vừa đi làm, quán bar liền chật kín khách, khách khứa không có chỗ đặt chân, sau đó ông chủ sai người canh cửa quán không cho người vào nữa, tình hình mới tốt hơn một chút.

Ngoài những vị khách quen trước đây, còn có rất nhiều vị khách từ ngoài thành phố đến quán bar, giơ điện thoại di động lên để chụp ảnh.

Khi Thịnh Văn Nhiên đang dưỡng bệnh ở nhà, tuy đã biết mình nổi tiếng hơn trước nhưng cậu vẫn không cảm nhận được nhiều. Mãi cho đến khi thực sự đối mặt với những vị khách nhiệt tình, cậu mới có chút bối rối.

Ngày làm việc đầu tiên kết thúc trong hỗn loạn, sau khi quán bar đóng cửa, Thịnh Văn Nhiên ôm cây đàn guitar lẻn ra khỏi cửa sau quán bar.

Về đến nhà, Thịnh Văn Nhiên miêu tả lại tình huống cho Độ Niệm, khiến Độ Niệm nghe đến choáng váng.

Nghe xong đoạn cuối, Độ Niệm cau mày, trong lòng có chút bất an, định buổi tối đi qua xem thử.

Không ngờ đến ban đêm, khi đi tới cửa quán bar, y phát hiện hôm nay ông chủ đã mời thêm vài người canh cửa để hạn chế lượng người vào quán.

Sau khi Thịnh Văn Nhiên đến quán bar được một thời gian, khách đến quán bar nhiều hơn trước, ông chủ cũng kiếm được không ít tiền, không những tăng lương cho Thịnh Văn Nhiên mà còn sẵn sàng thuê thêm một ít người.

Khi Độ Niệm đến, quán bar đã đầy người, rất nhiều người bị chặn lại ở bên ngoài, đứng ở cửa không chịu rời đi.

Thấy an ninh quán đã đầy đủ nên y cũng không tham gia vào, đứng bên ngoài nhìn qua kính mấy lần rồi mới về nhà.

Sự nổi tiếng của Thịnh Văn Nhiên trên Internet đã kéo dài được vài ngày, cho dù ông chủ đã tăng gấp đôi mức tiêu thụ tối thiểu trong quán nhưng khách hàng đến quán bar vẫn lũ lượt.

Cậu không thể đến trung tâm huấn luyện đón Độ Niệm tan sở như trước nữa, chỉ cần xuất hiện trên đường, cậu sẽ luôn bị nhận ra.

Nhưng hôm đó khi tan sở, Độ Niệm vẫn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở cửa.

Thanh niên mặc một chiếc áo khoác rộng,  trên đầu đội một chiếc mũ kéo thấp, đeo một cặp kính râm.

Độ Niệm nhìn chằm chằm cặp kính râm mấy giây, mới miễn cưỡng nhận ra đó là Thịnh Văn Nhiên.

Y không nói nên lời bước tới, nhanh chóng kéo Thịnh Văn Nhiên đi trước khi bất kỳ đồng nghiệp nào nhìn thấy người đàn ông ăn mặc kỳ lạ.

Thịnh Văn Nhiên chẳng những không nhận ra bộ trang phục của mình kỳ lạ đến mức nào, còn có chút kiêu ngạo: “Vừa rồi trên đường không có ai nhận ra em.”

Độ Niệm liếc hắn một cái, có lẽ là vì bộ dáng của cậu khiến mọi người tránh né nên mới không ai nhận ra.

“Sao không ở nhà nghỉ ngơi?”

Thịnh Văn Nhiên đè mũ thấp hơn, nói: “Trước kia em đã nói sẽ đến đón anh.”

Trước đây cậu nhất quyết muốn đến đón Độ Niệm vì sợ người nhà cậu phái đến sẽ gây phiền toái cho y, hiện tại cậu không chỉ lo lắng về chuyện này mà còn lo lắng Phó Kiêu sẽ lại tìm đến Độ Niệm.

“Em không sợ bị nhận ra sao?” Độ Niệm lại hỏi.

Với sự nổi tiếng hiện tại của Thịnh Văn Nhiên, nếu cậu bị nhận ra, chắc chắn động tĩnh không nhỏ.

Thịnh Văn Nhiên lắc đầu, thản nhiên nói: “Em chạy nhanh, bọn họ đuổi không kịp.”

May mắn không ai nhận ra họ trên đường về, hai người về đến nhà an toàn.

Lúc Độ Niệm lấy chìa khóa trong túi xách ra, Thịnh Văn chạy đến siêu thị nhỏ gần đó, mang ra hai hộp chuyển phát nhanh.

Độ Niệm liếc nhìn nhãn hiệu in trên hộp chuyển phát nhanh, thuận miệng hỏi: “Lại nhận được quảng cáo à?”

Thịnh Văn Nhiên một tay cầm hai hộp chuyển phát nhanh, tay kia giúp Độ Niệm giữ cửa, cười vui vẻ: “Vâng.”

Sau khi cậu trở nên nổi tiếng, nhiều người đã liên hệ với cậu, thậm chí còn được một số chương trình tạp kỹ nổi tiếng mời nhưng cậu đều từ chối tất cả.

Nhưng mặc dù Thịnh Văn Nhiên không nhận một chương trình tạp kỹ nào, nhưng cậu đã nhận vài quảng cáo. Người bán chỉ cần cậu trải nghiệm sản phẩm, chụp một vài bức ảnh và đăng lên tài khoản xã hội, sau đó trả cho cậu một khoản phí quảng cáo lớn.

Khi từ chối lời mời tham gia các chương trình tạp kỹ, Thịnh Văn Nhiên chỉ nói rằng anh muốn tập trung vào việc sáng tác âm nhạc, nhưng khi nhận lời quảng cáo, lại không hề tiếc tay.

Đăng một quảng cáo không mất nhiều thời gian, giá mà bên bán đưa ra cũng không thấp, theo cách nói của cậu, có tiền mà không kiếm thì phí.

Độ Niệm ban đầu không nghĩ tới sẽ đồng ý nhận quảng cáo, nhưng sau khi nghe Thịnh Văn Nhiên nói, y lại cảm thấy có đạo lý. Chỉ là loại suy nghĩ này không phải là thứ mà một thiếu gia xuất thân từ một gia đình giàu có có được.

Hai người bước lên cầu thang, vừa mở cửa, Thịnh Văn Nhiên đã ôm hộp chuyển phát nhanh trên tay trở về phòng.

Độ Niệm lấy thịt đông lạnh trong tủ lạnh ra, rã đông trong bếp, sau đó ngồi trên ghế sofa xem TV một lúc.

Không lâu sau, Thịnh Văn Nhiên từ trong phòng đi ra, trong mắt đầy vui mừng, ngồi xuống ghế sofa, dựa bên cạnh Độ Niệm.

“Độ Niệm, chúng ta có thể đổi một ngôi nhà tốt hơn rồi.”

Trong tay cậu cầm mấy tờ thông tin về tiền thuê nhà, Độ Niệm cầm lấy nhìn mấy lần, nhìn thấy tiền thuê nhà trên đó, y cau mày.

Thịnh Văn Nhiên mấy tháng nay đều đã trả tiền thuê nhà, nếu muốn đổi những căn nhà này, gánh nặng của Thịnh Văn Nhiên sẽ càng lớn hơn.

Độ Niệm suy nghĩ một chút, hỏi cậu: “Sống ở đây không thoải mái sao?”

Thịnh Văn Nhiên vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không có.”

Đây là căn nhà mà Độ Niệm lựa chọn, mọi phương diện đều đã được cân nhắc kỹ lưỡng, chắc chắn sẽ thoải mái.

Thịnh Văn Nhiên mím môi, sau đó ngập ngừng nói: “Em sợ người đó lại đến tìm anh.”

Không cần nói tên, cả hai đều biết người đó đang ám chỉ ai.

Tuy không biết giữa Độ Niệm và Phó Kiêu đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thịnh Văn Nhiên có thể nhìn ra, mỗi lần Phó Kiêu xuất hiện, sắc mặt Độ Niệm đều không tốt lắm. Chưa kể đêm đó đã xảy ra chuyện như vậy, khiến cậu cảm thấy Phó Kiêu là một người nguy hiểm, giống như một quả bom hẹn giờ sẽ phát nổ vào một lúc nào đó.

Sau nhiều lần suy nghĩ, Thịnh Văn Nhiên quyết định cùng Độ Niệm chuyển đến nơi khác để tránh gặp lại Phó Kiêu trong tương lai.

Độ Niệm không ngờ Thịnh Văn Nhiên muốn dọn ra ngoài là vì lý do này, y thở phào nhẹ nhõm, đồng thời có chút cảm động, bỏ tạp chí thuê nhà sang một bên.

“Chắc hắn sẽ không đến nữa đâu.”

Sở dĩ Phó Kiêu cứ quấy rầy y chỉ là vì hắn đã quen với cuộc sống y luôn xoay quanh hắn, nên tìm mọi cách để kéo y về, thậm chí còn muốn dùng vũ lực đem y đi.

Nhưng đêm đó ở nhà hàng, y đã nói rõ ràng rồi.

Y không muốn nhắc đến chuyện đời trước, cũng không thể quanh quẩn quanh Phó Kiêu như trước, cuộc đời của Phó Kiêu cũng không liên quan gì đến y nữa.

Lòng tự trọng của Phó Kiêu luôn rất mạnh, khi y nói rõ ràng như vậy, có lẽ hắn sẽ không tìm đến y nữa.

Chưa kể ngày đó y trả lời điện thoại rồi trực tiếp rời đi, bỏ lại Phó Kiêu một mình trong phòng riêng, cho dù Phó Kiêu muốn tiếp tục đến bên y, lòng kiêu hãnh của Phó Kiêu cũng không cho phép hắn làm như vậy.

Nghe Độ Niệm nói lời này, Thịnh Văn Nhiên vẫn có chút nghi hoặc, do dự một hồi, quyết định tin tưởng Độ Niệm.

Tạp chí thuê nhà bị ném vào thùng rác, Thịnh Văn Nhiên đi theo Độ Niệm, chen vào bếp giúp đỡ.

Thời tiết ở thành phố A càng ngày càng lạnh, ban đêm có mưa nhẹ, sáng sớm bên ngoài có sương mù dày đặc.

Cuối tuần, ngoài đường hầu như không có người đi lại, trong thời tiết lạnh giá như vậy, hầu hết mọi người chỉ muốn chui vào chăn không muốn ra ngoài.

Độ Niệm buổi sáng đi chợ rau mua vỏ và nguyên liệu làm sủi cảo, y cũng mua một ít bánh trôi, về đến nhà liền vào bếp bắt đầu nhân sủi cảo.

Buổi chiều khi Thịnh Văn Nhiên tỉnh dậy, cậu nhìn thấy Độ Niệm đang ngồi ở bàn ăn, khéo léo gói từng chiếc sủi cảo có hình dáng hoàn hảo rồi đặt lên đĩa bên cạnh.

Cậu ngồi xuống bàn ăn, tò mò hỏi: “Sao đột nhiên lại muốn ăn sủi cảo?”

Độ Niệm không ngừng động tác trên tay, vừa làm sủi cảo vừa trả lời cậu: “Sắp đến Đông Chí rồi, mua một ít về chuẩn bị trước.”

“Đông Chí?” Thịnh Văn Nhiên trước giờ chưa từng trải qua Đông Chí, hứng thú trong nháy mắt dấy lên: “Ngày Đông Chí phải ăn sủi cảo sao?”

“Ừ, không biết em có thói quen ăn sủi cảo hay bánh trôi, nên anh mua cả thêm một ít bánh trôi.” Độ Niệm chỉ về phía bên kia bàn ăn.

“Em đều thích.” Thịnh Văn Nhiên cong mắt cười, sau đó đi vào phòng bếp rửa tay, ngồi xuống giúp Độ Niệm làm sủi cảo.

Cậu làm một chiếc sủi cảo có hình dáng kỳ lạ, vốn dĩ muốn đặt nó lên đĩa, nhưng lại nghĩ không hợp với những chiếc sủi cảo đẹp đẽ mà Độ Niệm làm, nên cuối cùng đặt nó lên mép đĩa.

Độ Niệm liếc nhìn một cái, thuận tay cầm lên, gói lại chiếc sủi cảo có hình dáng kỳ lạ, miễn cưỡng thành hình thành dạng.

“Trước đây anh luôn ăn mừng ngày Đông Chí à?” Thịnh Văn Nhiên cầm vỏ sủi cảo lên gói cẩn thận, bắt chước cách làm của Độ Niệm, cuối cùng trông cũng đẹp hơn lần trước.

Độ Niệm gật đầu, “Trong nhà anh từ nhỏ đều có thói quen này.”

Mặc dù trong nhà luôn xảy ra chuyện, bọn họ cũng chưa được mấy cái Đông Chí yên bình.

“Vậy trước đây anh hay trải qua Đông Chí với ai?” Thịnh Văn Nhiên lại loay hoay với vỏ sủi cảo trong tay, thuận miệng hỏi.

Động tác trên tay Độ Niệm dừng lại, cụp mắt xuống: “Một mình.”

Vừa rồi Thịnh Văn Nhiên hỏi xong đã cảm thấy có gì đó không ổn, bây giờ nghe được câu trả lời của Độ Niệm, cậu cũng hiểu chuyện không hỏi thêm nữa.

Sau khi dùng hết vỏ sủi cảo, Độ Niệm đi nấu một nồi sủi cảo làm bữa tối nay.

Thịnh Văn Nhiên ăn hai bát lớn, trước khi đi ra ngoài còn nhìn chằm chằm sủi cảo trong nồi, có chút không muốn rời đi.

Độ Niệm lấy sủi cảo ra khỏi nồi, mỉm cười liếc nhìn cậu: “Lát nữa anh tới quán bar sẽ mang cho em một phần. Mau đi đi.”

Y cho những chiếc sủi cảo vào hộp giữ nhiệt, dự định đưa cho chủ quán bar một phần, lại đến bệnh viện cho Ngũ Chu một phần.

Thịnh Văn Nhiên cuối cùng hài lòng vui vẻ đi đến quán bar.

Độ Niệm cho sủi cảo vào hai hộp giữ nhiệt, cẩn thận đóng nắp lại, dọn dẹp nhà bếp một chút rồi xách hộp giữ nhiệt đi ra ngoài.

Đầu tiên y đến quán bar gần nhà, đi vào bằng cửa sau chỉ dành cho nhân viên, đưa hộp giữ nhiệt cho ông chủ.

Ông chủ gần đây kiếm được rất nhiều tiền, tâm trạng vui vẻ, cả khuôn mặt đều rạng rỡ. Ông chủ mỉm cười nhận lấy hộp giữ nhiệt, cảm ơn Độ Niệm rồi mời y ngồi xuống uống vài ly.

Độ Niệm không đồng ý mà đưa ông chủ hộp sủi cảo khác đã chuẩn bị cho Thịnh Văn Nhiên, nhờ ông chủ đưa cho Thịnh Văn Nhiên khi cậu nghỉ ngơi rồi rời đi bằng cửa sau.

Bên ngoài trời đã tối, Độ Niệm liền gọi điện cho Ngũ Chu, sau khi biết anh vẫn đang tăng ca, định trực tiếp đi đến bệnh viện.

Y lo đi xe buýt quá chậm, khi đến bệnh viện thì sủi cảo đã nguội mất nên y định bắt taxi đến đó. Nhưng đứng bên đường hồi lâu, y cũng không đợi chiếc taxi vắng khách nào chạy qua.

Thời tiết quá lạnh nên người chọn đi taxi nhiều hơn, lại ít tài xế muốn ra đón khách, đợi rất lâu, y chỉ đợi được vài chiếc xe chở khách chạy ngang qua.

Độ Niệm đang định đi đến bến xe buýt gần đó thì nghe thấy tiếng lốp xe chạy qua vũng nước, một chiếc ô tô chậm rãi dừng lại trước mặt y.

Cửa kính hạ xuống, Phó Kiêu ngồi trong xe quay đầu nhìn y.

***

Đôi lời editor: Hôm nay rảnh vội vàng edit được 2 chương chứ mai thì chưa biết nữa ( ͡° ͜ʖ ͡°)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.