Hơn mười tên thị vệ Lôi gia tham gia vây công Vương Tải Vi lúc đầu định bắt sống, nên mới để nàng ta cầm cự được lâu như vậy.
Khi chủ nhân ra lệnh không cần giữ sống, những tên thị vệ đó lập tức trở nên hung hãn hơn.
Vương Tải Vi sơ sẩy một chút, eo và chân đều thêm vài vết thương.
Trong lòng ta lo lắng, hét lớn về phía mái nhà: “Giết c.
h.
ế.
t mệnh quan triều đình đồng nghĩa với tạo phản, các ngươi dám sao?”
Lời này rơi vào tai Lôi Thú Tuyết, càng như đổ dầu vào lửa.
“Vương đại nhân không may gặp phải cướp trên đường, bị c.
h.
é.
m chết, không liên quan đến bất kỳ ai, các ngươi cứ việc ra tay!”
Nàng ta lạnh lùng ra lệnh cho đám thị vệ Lôi gia.
Thấy vẻ mặt nóng lòng như lửa đốt của ta, Lôi Thú Tuyết càng thêm tức giận, quay đầu quát Thúy Vi đang hầu hạ bên cạnh: “Lấy cung của ta ra đây.
“
Thúy Vi quay người vào phòng, rất nhanh đã mang cung tên dùng để săn b.
ắ.
n mùa đông ra.
Từ lúc khi đi săn hoẵng, ta đã biết vị tỷ tỷ hờ này của ta rất tinh thông cung mã.
Quả nhiên, sau khi Lôi Thú Tuyết giương cung, nheo mắt nhắm trong đám đông, bỗng nhiên b.
ắ.
n ra một mũi tên.
Tiếng tên xé gió và tiếng rên đau đớn của Vương Tải Vi vang lên cùng lúc.
Mũi tên đó của nàng ta không hề trượt, xuyên thẳng qua vai trái của Vương Tải Vi.
Thấy Lôi Thú Tuyết lấy mũi tên thứ hai từ ống đựng tên, ta không kịp nghĩ nhiều.
Ta vội vàng tiến lên một bước, cũng rút ra một mũi tên từ ống đựng tên, đặt mũi tên lên cổ Lôi Thú Tuyết.
“Để nàng ta đi!” Ta nghiến răng hét vào mặt Lôi Thú Tuyết: “Nếu không ta sẽ! “
Thấy đại tiểu thư bị khống chế, Thúy Vi kinh hô một tiếng.
Một tên thị vệ Lôi gia trong vòng vây nghe tiếng nhìn xuống, động tác hơi chậm lại.
Vương Tải Vi lập tức nắm lấy cơ hội, che vai trái nhảy xuống mái nhà.
“Ngươi sẽ làm gì?”
Thân hình Lôi Thú Tuyết cứng đờ, không thể tin được nhìn ta:
“Ngươi định vì một người ngoài mà g.
i.
ế.
c tỷ tỷ sao?!”
Ta mím môi, không lên tiếng.
Thấy trên mái nhà còn có người muốn đuổi theo Vương Tải Vi, ta lập tức đẩy mũi tên vào cổ Lôi Thú Tuyết thêm chút nữa.
Trên làn da trắng như tuyết của nàng ta chảy xuống một vệt máu.
“Đồ vô dụng! Còn không mau đuổi theo! Mang xác về báo cáo!”
Lôi Thú Tuyết bất chấp vũ khí sắc bén kề cổ, quát lớn với đám thị vệ.
Nàng ta nắm quyền Lôi gia chưa lâu, nhưng uy quyền rất lớn.
Đám thị vệ nghe vậy đều giật mình, lập tức quay người đi đuổi theo Vương Tải Vi.
“Ngươi nghĩ ta thực sự không dám g.
i.
ế.
c ngươi sao?” Toàn thân ta run rẩy.
Lôi Thú Tuyết ngẩng đầu lên, nhìn ta không chút nhượng bộ, vẻ mặt bướng bỉnh như đứa trẻ giả vờ không thèm kẹo.
“Ra tay đi, Tiểu Xuân.
“
Ta cầm mũi tên, không chút do dự đ.
â.
m xuống.
Nhưng thân hình lại lệch đi.
Thúy Vi bên cạnh thấy tình thế nguy cấp, dứt khoát lao cả người tới.
Tuy đ.
â.
m lệch, nhưng cổ Lôi Thú Tuyết vẫn bị ta cắt một đường dài thứ hai.
Máu rỉ ra, nhuộm đỏ cổ áo của nàng ta.
Nhưng Lôi Thú Tuyết như không biết đau, chỉ nhân lúc ta thân hình không vững, không chút do dự giật lấy mũi tên, ném xuống đất.
Mũi tên va chạm với nền đá xanh phát ra tiếng kêu giòn tan.
Đêm nay không trăng không sao, chỉ có gió lạnh liên tục thổi qua sân.
Hai nữ nhân cùng chảy dòng m.
á.
u giống nhau trên người, nhìn nhau không nhường một bước.
Trên mặt đều tràn ngập sát ý.
Hồi lâu, Lôi Thú Tuyết quay đầu trước, nhìn Thúy Vi đang co rúm trong góc không dám lên tiếng nói: “Đi tìm Minh y nữ đến đây.
“
Thúy Vi như được ân xá, cắp cái đuôi không tồn tại chạy khỏi sân.
Lôi Thú Tuyết đi thẳng vào phòng ta, lấy giày tất, tiện tay ném xuống trước mặt ta, giọng lạnh nhạt:
“Mang vào.
Chân trần dưới đất, không phù hợp với lễ nghi khuê các.
“
Ta cúi đầu mới nhận ra đôi chân trần đã cứng đờ trong gió lạnh bắt đầu tím tái.
Vừa rồi một phen hỗn loạn, tinh thần căng thẳng, bản thân ta cũng không nhận ra.
Không ngờ Lôi Thú Tuyết trong lúc hỗn loạn vẫn chú ý đến điểm này.
.