Ta nhìn cha ta đang vui vẻ cười nói, kiếp trước, từ sau khi nương mất, ông rất ít khi thăm ta và ca ca, tỷ tỷ.
Ông đương nhiên bề bộn nhiều việc, Trần quận Tạ gia là đại tộc, ông làm thiếu chủ, phải xử lý rất nhiều chuyện, không chỉ có mỗi việc buôn bán của gia tộc, mà còn có quan hệ với đại thần trong triều.
Nhưng ông lại có thời gian ở bên cạnh con của Trần Giai Giai.
Có một lần ca ca bị bệnh, rất nhớ ông, ta muốn gọi cha đến thăm ca ca, nhưng ta đến viện của Trần Giai Giai, nhìn thấy ông đang bế con của Trần Giai Giai, chơi đùa nâng lên cao.
Như thể bọn họ mới là người một nhà…
Tôi nói rõ ý đồ đến đây của ta, kết quả ông lại vội vã rời đi, bởi vì quản gia nói có khách đến…
Còn có sau này ta trở thành ăn mày, không thể nói chuyện, nhìn bọn họ cả người sạch sẽ, đẹp đẽ…
10
“Ôi! Nữ nhi bảo bối của ta, sao con lại khóc rồi?”
Tôi quay mặt đi, giãy giụa nhảy xuống đất, chạy về phía viện của nương ta.
Buổi tối, cha ta nghỉ ngơi trong viện của nương ta.
Ta sợ nương ta mang thai, nhưng lại không thể làm gì, nương ta vẫn cư xử tốt đẹp với cha ta như trước, vẫn luôn mang vẻ mặt hiền lương thục đức.
Ca ca, tỷ tỷ cũng rất thân thiết với cha.
Bọn họ cũng không biết cha lạnh lùng vô tình đối với chúng ta như nào.
Ca ca rất sùng bái cha, còn nói muốn trở thành người lợi hại giống như cha.
Lúc chúng ta rời khỏi phòng nương ta, ta còn nghe thấy cha nói với nương: “U Nhược, một đứa con trai vẫn còn quá ít, sau này Yến Thanh nhất định sẽ đi theo con đường khoa cử, chúng ta còn phải sinh thêm một đứa con trai, đảm đương việc gia tộc.”
Nương ta cười híp mắt nói: “Vâng, phu quân, thiếp cũng nghĩ như vậy.”
Ta vừa định quay lại khuyên nhủ nương ta, Thu Thiền cô cô liền bịt kín miệng của ta, ôm ta ra ngoài.
Bà ấy nhẹ giọng nói bên tai ta: “Tiểu thư, người phải tin tưởng nương người.”
Ta chỉ là gật đầu một chút.
Ngày hôm sau, bởi vì lại mơ thấy chuyện kiếp trước, đầu ta có chút đau nên thức dậy muộn.
Lúc ta tìm nương ta, Trần Giai Giai đang quỳ dưới mặt đất, nương ta và cha ta ngồi trên ghế chủ vị, sắc mặt cha ta có chút không được tự nhiên.
Trần Giai Giai lệ rơi đầy mặt.
11
Nương ta nói: “Giai Giai, chúng ta là tỷ muội cùng cha khác mẹ, tuy từ nhỏ đến lớn không cùng nhau lớn lên, nhưng từ khi đến Trần quận, cảm tình tốt hơn không ít. Chính bởi vì ta coi muội là tỷ muội ruột thịt, ta mới là thật tâm thật ý giúp muội tìm nhà chồng.”
Nương ta thở dài, nói: “Tuổi muội cũng không còn nhỏ, người ta chọn cho muội tuy rằng không phải là nhà đại phú đại quý, nhưng gia thế trong sạch, nhân phẩm tuyệt đối tin được.”
Thu Thiền ở bên cạnh mở miệng nói: “Đúng vậy, Ngũ tiểu thư, tuy nói huyện lệnh kia hơi xa xôi, hơi nghèo khó một chút, nhưng làm một Huyện lệnh phu nhân, cũng coi như có một cuộc sống vô cùng có thể diện.”
Trần Giai Giai gắt gao siết chặt ngón tay lại.
Nương cười nói với phụ thân: “Phu quân, chàng cảm thấy thế nào?”
Cha ta ho khan một tiếng, nói: “Nàng làm chủ là được, dù sao cũng là chuyện nhà nương nàng.”
Nương ta lộ vẻ hoài niệm: “Đã lâu không về Vương Đô, lần trước phụ thân nói ở Vương Đô tốt nhất vẫn nên có chủ nhân, ta còn từ chối, bây giờ nghĩ lại, Yến Thanh tương lai đã theo con đường khoa cử, muốn học hành thì đi Vương Đô mới tốt.”
Hai người nói chuyện, sắc mặt Trần Giai Giai khó xử.
Quản gia đến bẩm báo với cha, có khách cầu kiến, cha ta rời đi.
Lúc này dường như nương ta mới nhớ tới Trần Giai Giai, liền nói: “Muội đứng lên đi, nữ tử lớn tuổi rồi, không lập gia đình sao được? Việc này ta sẽ viết thư cho phụ thân, mẫu thân nói rõ tình hình, ta sẽ thay muội làm chủ.”
Nói xong, nương ta cũng mặc kệ bà ta, nắm tay ta, nói: “Nguyệt nhi, đi, nương dẫn con đi ăn đồ ăn ngon.”
Tôi làm mặt quỷ với Trần Giai Giai, đi theo nương ta.
12
Ca ca, tỷ tỷ ở thư phòng nghe phu tử giảng bài, ta và nương ngồi dưới giàn nho bên ngoài. Ta ngồi trên đùi nương, nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của bà, đôi mắt như nước mùa thu, nương ta là mỹ nhân chân chính, Trần Giai Giai hoàn toàn không thể nào so sánh với nương ta.
Ta không hiểu, vì sao sau khi nương mang thai, cha ta liền mất hứng thú với nương ta, rõ ràng lúc trước ông vẫn vô cùng tôn trọng và yêu thích nương ta mà?
Thu Thiền vội vàng chạy đến, nói mấy câu vào tai nương ta.
Nương ta chậm rãi nở nụ cười, nhưng trong mắt lại lạnh như băng.
Đêm hôm đó, cha ta vốn nói sẽ về ăn cơm tối cùng chúng ta, nhưng ông không về.
Mấy ngày nay, Trần Giai Giai cũng không xuất hiện.
Lần nữa gặp mặt, là Trần Giai Giai lệ rơi đầy mặt quỳ gối trước mặt nương ta.
“Tỷ tỷ, cầu xin tỷ làm chủ cho muội!”
“Muội có việc gì vậy?” Nương ta hỏi.