Sau Khi Sống Lại, Nương Ta Lạnh Lòng Rồi

Chương 6



“Đã bảo ngươi không cần nghĩ quá nhiều, nương sẽ xử lý, con trốn ở sau cửa làm gì? Phụ thân con rất tức giận, may mắn con còn nhỏ, chưa hiểu được nhiều chuyện.”

Tôi hỏi: “Còn nữ nhân xấu xa kia đâu rồi ạ?”

Nương cười nói: “Nàng ta đối xử với hài tử ta thế nào, ta muốn nàng ta phải chịu đựng toàn bộ thống khổ của các con một lần. Được rồi, chúng ta đi đón ca ca, tỷ tỷ của tan học nào.”

16

Cha ta muốn đưa chúng ta đến Vương đô định cư.

Trần quận không phải Vương đô, nhưng rất nhiều mạng lưới quan hệ và làm ăn quan trọng đều ở Vương đô, gia gia đã sớm có ý định để Vương đô trở thành một trung tâm khác của Tạ gia, không phải gia gia đi mở rộng làm ăn thì sẽ là cha đi.

Ngày lên đường, trên con đường chúng ta đi ngang qua, ta nhìn thấy một tên ăn mày tóc tai bù xù, cả người bẩn thỉu.

Tên ăn mày nhìn thấy xe của chúng ta, mắt sáng lên, không màng vết thương trên người, vội vàng đuổi theo.

Bà ta áp sát lại gần, ta ngửi thấy mùi hôi thối trên người bà ta, còn nhìn thấy từng mảng mủ lớn trên vết thương của bà ta, bà ta há miệng, ê a muốn nói chuyện…

Trên trời bỗng rơi tuyết, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Cha ta cũng nhìn thấy tên ăn mày kia, ra hiệu với thị vệ đi theo chúng ta.

Thị vệ kia lĩnh mệnh mà đi.

Ta trợn tròn mắt nhìn cha ta.

Ông ôm ta qua, che mắt ta lại, dịu dàng nói: “Nữ hài tử đừng nên tò mò với bất cứ thứ gì.”

Nương ta nói: “Dù sao nàng ấy cũng là muội muội ta.”

Cha ta nói: “Nàng có thể có rất nhiều muội muội, nhưng chỉ có một trượng phu.”

Nương ta tựa vào người phụ thân, nói: “Ta biết, nhưng dù gì cũng là một cái mạng.”

“Nàng quá mềm lòng, ngày đầu tiên tiện nhân kia tới phủ, đáng nhẽ nên đuổi nàng ta ra ngoài, nếu vậy thì giờ đã không có chuyện gì.”

Giọng nói của ông khó tránh khỏi mang theo tức giận.

Nương ta vội nói: “Chuyện quá khứ rồi, đừng nhắc đến nữa, chàng yên tâm, cha ta nói Thác Hoa ở Vương đô, ông ấy vốn muốn đi du ngoạn, cha ta đặc biệt nhờ ông ấy chờ chúng ta.”

Sắc mặt cha ta tốt hơn một chút, nói với ta: “Nguyệt Nhi, chờ đến Vương đô rồi, ta và nương ngươi sinh cho con một đệ đệ, được không?”

“Không được!”

Sắc mặt cha ta lập tức khó coi, nhưng ta không quan tâm.

17

Cha đối xử với nương ta lại tốt như trước đây.

Cũng càng để bụng ca ca ta hơn, sẽ dành nhiều thời gian hơn để kiểm tra việc học của ca ca, còn kiểm tra học vấn của ca ca trên xe.

Đi đường chừng mười ngày, cuối cùng cũng tới Vương đô.

Chỗ ở của Tạ gia ở Vương đô rất lớn, nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn rất khiêm tốn.

Ngày hôm sau, một lão già tóc trắng xoá tới nhà chúng ta, nương ta đuổi tất cả chúng ta ra ngoài.

Ta biết đây là khám bệnh cho cha ta.

Ta không hiểu, vì sao nương ta còn nguyện ý cứu cha ta.

Nhưng cha ta là con trai độc nhất của ông nội ta, lại còn là thiếu chủ Tạ gia, nếu xảy ra chuyện, chỉ sợ Tạ gia còn phải náo loạn một chút.

Căn cứ vào thời gian kiếp trước, nương ta hẳn là đang mang thai, nhưng hiện tại không có chút động tĩnh nào, hy vọng sẽ không giẫm lên vết xe đổ nữa.

Ta đang chạy nhảy khắp nơi, liền thấy một nam tử mi thanh mục tú ở tiền viện đang chắp tay hành lễ với quản gia.

Nam tử kia, lại là nam tử kiếp trước giúp tỷ tỷ ta chuộc thân!

Chỉ có điều khi đó thấy hắn, tóc hắn trắng bệch, chỉ có một khuôn mặt trông giống người trẻ tuổi.

18

Kiếp trước tỷ tỷ bị bán vào thanh lâu, ta trốn dưới xe ngựa, nghe thấy kế hoạch ác độc của Trần Giai Giai, bị bà ta ném cho bọn buôn người.

Lúc ăn xin trên đường, ta tận mắt thấy nam tử kia mang theo tỷ tỷ ta ra khỏi thanh lâu.

Khi đó hắn nói: “Tạ cô nương, ta và nương ngươi… cũng coi như là bạn cũ, hôm nay nàng ấy đã không còn, ta không kịp săn sóc mấy đứa con của nàng ấy, trong lòng áy náy vô cùng, người sống trên đời, không có gì không vượt qua được, nếu ngươi không muốn nhớ lại quá khứ, về sau ta chính là thúc thúc của ngươi, ta dẫn ngươi tới nơi mới, sống lại cuộc đời mới.”

Lúc đó tỷ tỷ ta nói: “Ta muốn báo thù.”

Báo thù?

Làm sao có thể chứ?

Lúc đó Trần Giai Giai đã sinh con, tâm tư của cha đều ở chỗ bọn họ, cho dù biết Trần Giai Giai hại chúng ta, nhưng ca ca đã không còn, ta và tỷ tỷ khẳng định cũng là nỗi sỉ nhục của gia tộc…

Ta bò sát theo sau bọn họ, nhìn bọn họ đi vào một cái viện nhỏ, nam tử kia vào trong nhà, tỷ tỷ trực tiếp đi đến bên cạnh giếng rồi nhảy xuống…

Tỷ ấy không hề do dự, ta còn nhớ rằng, tay tỷ tỷ dù chỉ bị kim đ.â.m thôi cũng đã đau ch ảy nước mắt.

Năm đó tỷ tỷ mới 14 tuổi…

Tôi nhìn tứ chi đã bị phế, muốn nói chuyện, nhưng chỉ có thể nức nở nghẹn ngào, phát ra âm thanh không chút ý nghĩa…


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.