Nhan Hạ nói xong, quay mặt đi không thèm nhìn Quý Lăng nữa.
Cô nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Thời Hi Diễn.
Rồi chỉ vào cuốn tạp chí đang mở, “Anh đã từng đến nơi này chưa?”
Cô đang xem một tạp chí du lịch, vừa lúc nhìn thấy một hòn đảo đẹp.
Nếu có thể sống lại một lần nữa, ngoài việc cắt đứt quan hệ với những kẻ xấu và chăm chỉ làm việc để kéo dài cuộc sống, cô còn muốn tận hưởng cuộc sống đầy đủ, có thời gian thì đi khắp nơi để thưởng thức cảnh đẹp.
Thời Hi Diễn ánh mắt đầy ý cười, hành động chạm vào cánh tay anh vừa rồi của Nhan Hạ thật dễ thương!
Anh lại gần xem trang tạp chí, “Nơi này anh đã từng đến.”
“Dù là một hòn đảo nhỏ, nhưng…”
Rồi Thời Hi Diễn bắt đầu nhiệt tình giới thiệu về hòn đảo cho Nhan Hạ.
Sâm xinh đẹp
Nhan Hạ cũng cười tươi, tỏ ra rất quan tâm, “Khi nào có thời gian, em sẽ đi chơi thử.”
Thời Hi Diễn lập tức thì thầm mời, “Anh rất quen thuộc với nơi này, còn biết một điểm lặn rất ít người biết đến, hay là anh dẫn em đi nhé?”
Nhan Hạ coi Thời Hi Diễn như một người bạn, nên không từ chối, “Được, lúc đó em có thể hỏi Vi Vi xem có đi không.”
“Hoặc rủ thêm vài người bạn cùng đi.”
Đi chơi đông người sẽ vui hơn nhiều.
Thời Hi Diễn thực ra muốn đi riêng với Nhan Hạ, nhưng biết là không thể.
Nếu bị người khác chụp lại và đăng lên mạng, có thể sẽ trở thành tin đồn tình cảm của hai người.
Anh không sợ những điều đó, nhưng lo lắng ảnh hưởng đến cô.
Anh thừa dịp chốt kèo, “Vậy cứ quyết như vậy nhé.”
Rồi cố tình nhìn về phía Quý Lăng, người vẫn đứng bên cạnh và nghe cuộc trò chuyện của họ.
Với vẻ mặt châm biếm, anh nói, “Quý Ảnh đế, còn đứng ở đây làm gì?”
“Tiết mục đã kết thúc rồi!”
Ý là anh không cần phải tiếp tục diễn trò nữa.
Quý Lăng vừa định lên tiếng thì một tiếp viên hàng không bước tới.
Tiếp viên hàng không lịch sự yêu cầu Quý Lăng trở lại chỗ ngồi của mình vì máy bay sắp cất cánh.
Anh ta chỉ đành nuốt những lời sắp nói vào trong, duy trì phong thái và gật đầu với tiếp viên, “Được rồi!”
Anh ta liếc nhìn Thời Hi Diễn và Nhan Hạ một cái, rồi quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Ngồi xuống, vẻ mặt anh ta bình tỉnh, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Từ chỗ anh ta ngồi có thể nghe thấy Nhan Hạ đang vui vẻ thảo luận với Thời Hi Diễn về việc vui chơi ở hòn đảo.
Điều khiến anh ta đau lòng nhất là, Thời Hi Diễn nói muốn đi cùng, Nhan Hạ lại đồng ý ngay lập tức.
Chia tay và tuyệt giao với anh ta, đồng thới ầm ĩ thành như vậy, mà cô lại có thể vui vẻ đến mức muốn đi chơi hẹn hò với người khác.
Chia tay lại khiến cô vui vẻ đến vậy? Anh ta không tin.
Cố Diệp Du siết c.h.ặ.t t.a.y cầm váy, ánh mắt đầy u ám.
Nếu không tận mắt chứng kiến, cô ta không thể tin được rằng Quý Lăng lại hạ mình đến mức tìm cách giải thích và cầu hòa với Nhan Hạ.
Khi anh ta và cô ta ở riêng với nhau, mặc dù anh ta chiều theo ý cô ta, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.
“Bạch nguyệt quang” và “chân ái” của anh ta không phải là cô ta sao?
Cô ta thật sự không hiểu, mọi chuyện đáng ra không nên như vậy.
Cố Diệp Du không khỏi suy nghĩ sâu xa hơn, liệu có phải khi đã có được rồi thì không biết trân trọng?
Chỉ khi mất đi mới cảm thấy quý giá?
Cô ta càng cảm thấy hối tiếc hơn.
Trước đây, cô ta không nên âm thầm tính toán để khiến Nhan Hạ rời bỏ nhà họ Cố và chia tay Quý Lăng.
Nếu không phải Nhan Hạ đột ngột quyết liệt rời bỏ nhà họ Cố và chia tay Quý Lăng, có lẽ mọi chuyện đã không phát triển theo hướng này, hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của cô ta.
Cố Diệp Ngọc thì dự tai lên chăm chú nghe Nhan Hạ và Thời Hi Diễn trò chuyện.
Càng nghe, anh ta càng không kìm được mà chua xót.
Anh ta còn chưa bao giờ đưa em gái mình đi chơi, Thời Hi Diễn dựa vào cái gì a!
Gã này quá vô liêm sỉ, cứ liên tục cố gắng tiếp cận em gái anh ta.
Nhìn cách Thời Hi Diễn cư xử, như một con ch.ó lớn vẫy đuôi với em gái anh để cầu sủng ái, thật sự quá chướng mắt.
Khoảng ba tiếng sau, máy bay hạ cánh tại sân bay Bắc Kinh.
Tổ chương trình bảo vệ sau vị khách mời xuống máy bay và đi về phía cửa ra.
Đang đi được nửa đường, bỗng một giọng nữ vui vẻ vang lên từ phía trước, “Hạ Hạ!”
Nhan Hạ nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu lên nhìn.
Cô thấy một cô gái xinh đẹp, dáng vóc cao ráo đang vẫy tay về phía mình.
Đó là Quý Nguyệt bạn thân của cô, cũng là em gái song sinh của Quý Lăng.
Trước đây, anh em nhà Quý Lăng rất thân thiết, nhưng sau khi Quý Lăng trở lại Bắc Kinh, họ dần dần xa cách.
Ngày đầu tiên gặp Quý Nguyệt, Nhan Hạ cảm thấy rất dễ chịu và hợp nhau.
Thời gian chơi đùa cùng nhau càng lâu, tình cảm càng sâu đậm, họ là những người bạn thân thiết nhất.
Cô lộ ra một nụ cười bất ngờ, “Nguyệt Nguyệt!”
Quý Nguyệt nhanh chóng chạy tới, ôm chầm lấy Nhan Hạ, “Em yêu, chị nhớ em c.h.ế.t đi được!”
Nhan Hạ giang tay ôm lại, “Em cũng nhớ chị.”
Sau khi buông ra, Nhan Hạ ôm tay Quý Nguyệt vừa đi vừa hỏi, “Sao chị lại về đây?”
Quý Nguyệt trước đây đã có xích mích với gia đình, và khi người mình thích ra nước ngoài, chị đã đi theo.
Trong kiếp trước, trước khi cô ấy qua đời, Quý Nguyệt chưa bao giờ trở về.
Nhưng họ vẫn luôn giữ liên lạc.
Cô và Quý Lăng cãi nhau hoặc chiến tranh lạnh, Quý Nguyệt luôn đứng về phía cô.
Vì vậy, khi thấy Quý Nguyệt, cô mới cảm thấy bất ngờ như vậy.
Quý Nguyệt nghiêng đầu, ánh mắt đầy sự thương cảm nhìn về phía Nhan Hạ, “Bởi vì chị thấy tin tức trên mạng rồi.”
“Biết hôm nay em về Bắc Kinh, nên chị đã mua vé máy bay hôm nay để trở về.”
“Chị định về căn hộ trước để tạo bất ngờ cho em.”
“Không ngờ, trên đường đi, nghe thấy có người bàn tán về các em, quay đầu lại thì phát hiện em đang ở phía sau.”
Cô ấy thấy Nhan Hạ bị chỉ trích và còn cãi nhau với anh trai mình như vậy. Lo lắng rằng Nhan Hạ sẽ bị tổn thương hoặc buồn bã, nên lập tức quay về để ở bên cô.
Nhan Hạ cảm thấy ấm lòng, cọ cọ đầu vào vai Quý Nguyệt, “Em không sao, chị vẫn là chị Nguyệt yêu dấu của em.”
Quý Nguyệt âu yếm nói, “Đương nhiên rồi, chị là cái áo bông lớn* của em mà.”
(大棉袄 /Dà mián”ǎo/ Đại miên áo: có nghĩa là “cái áo bông lớn” trong tiếng Trung, thường dùng để chỉ một người luôn che chở và bảo vệ mình như một chiếc áo bông ấm áp. Trong ngữ cảnh này, Quý Nguyệt dùng từ này để ám chỉ rằng chị luôn là người che chở và bảo vệ Nhan Hạ, giống như một chiếc áo bông ấm áp trong mùa đông lạnh lẽo.)
Quý Lăng thấy em gái đột ngột xuất hiện thì rất ngạc nhiên.
Giờ đây, nhìn thấy em gái và Nhan Hạ quấn quýt bên nhau, hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của anh trai mình.
Anh ta không khỏi lên tiếng: “Quý Nguyệt, em trở về đột ngột như vậy, đã báo với gia đình chưa?”
Nghe thấy lời của Quý Lăng, Quý Nguyệt mới quay đầu nhìn anh ta.
Cô ấy hỏi lại: “Tại sao phải nói?”
Quý Lăng nhíu mày, “Nếu em không nói, thì trong nhà làm sao chuẩn bị?”
Quý Nguyệt nhún vai, “Không cần chuẩn bị gì cả, em đâu có về nhà.”
Quý Lăng nhấn mạnh, “Đó là nhà của em.”
Quý Nguyệt lườm anh một cái, “Em không quan tâm, càng không muốn về nhà để nhìn mặt người phụ nữ đó.”
Quý Lăng nhíu mày sâu hơn, “Bà ấy là mẹ của em.”
Anh ta đã bị em gái ảnh hưởng, mỗi khi nghĩ đến hoặc nhắc đến mẹ, anh ta sẽ tự động liên tưởng thành ” người kia”.
Quý Nguyệt bất mãn vẫy tay, “Đừng nhắc đến bà ấy, vừa nghe đã thấy phiền.”
Sau đó, cô ấy buông tay khỏi cánh tay của Nhan Hạ, quay sang đứng trước mặt anh trai.
Ánh mắt cô quét qua Quý Lăng từ đầu đến chân.
Quý Lăng ngạc nhiên, “Em có ý gì?”
Quý Nguyệt tỏ vẻ khinh bỉ, “Em đang xem, anh trai của em làm sao lại trở thành một gã đàn ông tồi tệ.”
Quý Lăng sắc mặt trở nên u ám, “Quý Nguyệt, em nói chuyện với anh trai của em như vậy sao?”
Quý Nguyệt cười lạnh, “Không chỉ có vậy đâu, em còn muốn đánh anh nữa.”
Nói xong cô nâng tay lên và đ.ấ.m vào má trái của Quý Lăng, mọi người có mặt ở đó đều bất ngờ.
Nhân lúc anh chưa kịp phản ứng, cô tiếp tục đánh loạn xạ lên người anh.
“Quý Lăng, đồ khốn nạn, lại cùng những kẻ mặt dày khác bắt nạt Hạ Hạ nhà tôi.”
“Cho anh mặt mũi, anh dám bắt nạt Hạ Hạ nhà tôi, tôi sẽ đánh c.h.ế.t anh.”
“Trở về Bắc Kinh, cái khác thì không học. Lại học sự lạnh lùng và đáng ghê tởm của người phụ nữ đó, thật không hổ là con ruột của bà ta.”
edit: Thanh Trúc
( hôm nay đến đây nha, ngủ ngon)