Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ
Người lập quy tắc có vẻ không lịch sự lắm, đứng im ngay giữa đường, nhưng cũng may là Giang Vu Tận khá gầy, nghiêng người qua một bên liền có thể đi qua.
Ngay dưới cái nhìn chăm chú của người lập quy tắc, cậu đi đến bên cửa sổ cúi đầu nhìn xuống, thấy được kiến trúc tròn tròn dẹp dẹp, liếc mắt một cái liền nhìn thấy sảnh lớn, nhưng ánh sáng bên trong có vẻ không tốt lắm, hoặc có thể nói là hoàn toàn không có ánh đèn, chỉ có một mảng đen nhánh.
Tối cũng không sao, Giang Vu Tận vẫn có thể nhìn thấy người bên trong. Cậu nhìn thấy dưới khán đài có người ngồi, trên sân khấu cũng có người đang đứng, những người bên trong đều cúi đầu, không cử động, cũng không nói gì.
Ánh mắt tìm tòi nửa ngày bên trong, cậu lúc này mới thấy được đỉnh đầu đội tóc giả màu trắng ở rìa sân khấu, trên người mặc váy phồng màu xanh biển, trên tay học sinh trung học còn cầm cây đũa phép gắn ngôi sao nhỏ.
“…”
Khóe môi Giang Vu Tận không ngừng cong lên, cứ như muốn bay tận lên trời. Cậu quay đầu nhìn về thân ảnh cao gầy vẫn cứ đứng phía sau lưng, nói: “Lần này ngươi chọn chỗ không tốt lắm, con trai tôi ở bên trong, tôi còn muốn xem cậu ấy biểu diễn… Phụt phù thủy phép thuật.”
Người lập quy tắc nhìn cậu, cậu ho nhẹ một tiếng ngăn lại khóe môi cong lên, từ từ xắn ống tay áo, nói: “Thế nên lần này ngươi chỉ có thể đi về.”
Điện thoại trong túi run lên, phát ra âm thanh nhắc nhở, Giang Vu Tận cúi đầu nhìn qua điện thoại di động.
Là thông báo từ Anipop, thông báo có bạn tốt gửi tặng cậu tinh lực, có thời hạn sử dụng, cần nhanh chóng sử dụng.
Giang Vu Tận hơi tự hỏi, lát sau quyết đoán kéo cái ghé dựa tùy ý ngồi xuống.
Cho người lập quy tắc đợi một chút lát sau rồi đi cũng không phải không được.
Âm thanh vật nhỏ biến mất trong Anipop vang lên, người lập quy tắc quay đầu lại, giấy trắng hiện lên trước mặt, nó cứ như không tồn tại, tay cầm bút viết, bắt đầu thong thả di chuyển.
_____
Nội dung trên giấy trước mặt những người ở trong sảnh lớn lại lần nữa thay đổi, lần này lại là
[3. Cấm đứng thẳng]
Người ban đầu đang ngồi một cử động nhỏ cũng không dám làm, ánh đỏ xuất hiện sau sân khấu cũng nhanh chóng khuếch tán ra bên ngoài, giống như nơi này là khu vực cấm, người còn ở trên sân khấu nhanh chóng chạy xuống.
Người giám sát đứng ở một góc thính phòng đã bắt đầu thong thả hành động, có người quá mức gấp gáp, lúc đi xuống còn ngã lăn quay, nhưng vẫn nhớ kỹ quy tắc lúc trước, cố nhịn đau không dám kêu ra tiếng, lúc miễn cưỡng xuống sân khấu ngồi vào ghế toàn thân đều không nhịn được run rẩy, mồ hôi lạnh tuôn ra làm ướt nhẹp cả quần áo.
Hiện tại không có người nào bị người giám sát trừng phạt, người giám sát lại quay về vị trí ban đầu.
Giữa không gian rộng lớn yên tĩnh, không tiếng động, tất cả mọi người cúi đầu nhìn về trang giấy trước mặt.
[4. Gấp một cái máy bay giấy]
Một yêu cầu rất kỳ quái. Trong nháy mắt nhìn thấy chữ trên mặt giấy, có người sửng sốt, nhất thời còn chưa kịp phản ứng.
Gần như trong nháy mắt, Trần Cảnh liền nhớ tới tin tức về máy bay giấy ở hiện trường một nhà ba người bị sát hại nhìn thấy trên bản tin buổi tối lúc trước, giống như nghĩ ra được cái gì, lúc những người khác chuẩn bị dùng tờ giấy trước mặt gấp máy bay giấy liền xoay người thủ thể, lúc xoay người nhanh chóng mở ra tập kịch bản cách đó không xa, gỡ xuống ghim bấm nhanh chóng đem giấy truyền xuống.
Những tờ kịch bản nhanh chóng được truyền đi, người giám sát cũng bắt đầu chậm rãi tới gần, có người không kịp chờ, nhìn mấy tờ kịch bản còn đang truyền ở phía trước, lại quay đầu nhìn về người giám sát cách càng ngày càng gần, cuối cùng cũng không chịu được áp lực, dùng tờ giấy trước mặt gấp ra một cái máy bay giấy, bởi vì quá mức gấp gáp, còn gấp xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhưng mặc kệ xiêu xiêu vẹo vẹo ra sao, cuối cùng vẫn có thể xem như thoát được. Nhìn người giám sát chậm rãi quay về chỗ cũ, người vội vàng gấp máy bay giấy nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nội dung trên trang giấy lại lần nữa thay đổi, người lấy tờ giấy gấp thành máy bay giấy đã rất khó nhìn thấy nội dung ở trên, chỉ có thể nghiêng đầu xem của người bên cảnh.
[5. Cấm cử động]
Đây là một yêu cầu đơn giản, nhẹ nhàng là có thể làm được, lúc buông xuống trái tim, trên giấy lại lần nữa thay đổi.
[6. Ném máy bay giấy]
Người dùng kịch bản gấp máy bay không chút do dự ném máy bay giấy ra, người dùng tờ giấy trước mặt để gấp máy bay giấy lại hơi do dự, lúc nhìn thấy người giám sát bắt đầu di chuyển cũng chỉ có thể ném máy bay giấy ra.
[7. Đọc danh sách quy tắc của chính mình]
Danh sách quy tắc chính là tờ giấy ngay từ đầu đã xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng lúc vừa nãy, có người đã đem nó ném đi. Người đem danh sách ném đi nghiên đầu nhìn đến nội dung trên giấy người bên cạnh, mồ hôi trong nháy mắt tuôn ra.
Có người ý định lấy lại tờ giấy đã ném đi, vừa quay đầu, nhìn thấy người giám sát phía sau, cuối cùng vẫn không dám tiếp tục động tác, cúi đầu làm bộ đang đọc danh sách, hy vọng có thể lừa gạt qua cửa.
Trần Cảnh gần như biết một nhà ba người trong bản tin đã chết như nào.
Người giám sát lại bắt đầu thong thả đi lại, cậu ta quay đầu yên tĩnh nhìn thấy đối phương đến gần người không có danh sách quy tắc, yên lặng đánh giá.
Người giám sát tốc độ lại đây rất chậm nhưng đối với người vi phạm quy tắc tốc độ tiến hành trừng phạt lại rất nhanh, gần như vừa tới gần thi thể liền chia làm đôi.
Tốc độ của nó rất nhanh nhưng hẳn là cậu ta có thể đuổi kịp.
Trò chơi quy tắc này căn bản không có kết thúc, chỉ biết vẫn luôn tiến hành đến khi nào tất cả mọi người đều tử vong thì mới có thể kết thúc, nếu vẫn tuân thủ như vậy thấp dần chỉ có thời gian chết, muốn giữ mạng cũng chỉ có thể chủ động tấn công.
Phó bản của người giám sát và người lập quy tắc bị rất nhiều người xem là phó bản tử vong, nhưng nếu khách quan mà nói, điều kiện thông qua chỉ có một, chỉ cần tuân thủ quy tắc là có thể thành công, trên thực tế phó bản được xếp hạng rất thấp, chỉ có người chơi cấp cùng với người mới mới có thể tiến vào. Phó bản có tỉ lệ tử vong cao khác cũng đều chỉ có người chơi cấp thấp cùng người mới, đối với người chơi cấp thấp những người khác cũng không nhất định có tính tham khảo, nên cần Trần Cảnh phải chính mình quan sát người giám sát để biết được thực lực thực tế.
Lúc này đã không có ít người ngã xuống ở đây, dư lại vài người sau khi nhìn thấy nội dung trên danh sách không có cách nào dừng lại đôi tay run rẫy, mồ hôi lạnh chảy khắp người.
[8. Cấm thở]
_____
Bước đi của Anipop dần giảm, Giang Vu Tận nâng lên đôi mắt không hồn.
Rất tuyệt, vừa chơi một lát thời gian đã qua hơn phân nửa buổi sáng, hoàn toàn không có khả năng kịch nói lại lần nữa diễn tập.
Đáng tiếc không thể nhìn thấy Trần Cảnh hóa thành mụ phù thủy phép thuật.
Sau khi cất điện thoại đi đến bên cửa sổ nhìn xem, cậu phát hiện người trong sảnh lớn còn đứng tại chỗ, vừa quay đầu, nhìn vào người lập quy tắc trước mặt mở ra nội dung trên giấy.
“Ngươi cũng thật nhàm chán.”
Giang Vu Tận đến gần người lập quy tắc, duỗi tay nắm lấy tay cầm bút của đối phương, mạnh mẽ thay đổi hướng bút, cười nói: “Chúng ta chơi cái thú vị hơn đi.”
Sảnh lớn liên tiếp có người bởi vì hít thở không thông mà té xỉu, sau khi té xỉu thân thể tự động bắt đầu cung cấp oxy, bị người giám sát trừng phạt.
Còn có người nỗ lực nín thở thì nhìn thấy người sau khi ngã xuống liền biến thành hai đoạn, đôi mắt hoảng sợ trợn to, cán cân vi diệu đã gần hỏng mất cuối cùng cũng không chống đã được, nhịn không được hít một hơi. Chỉ cần vừa hít, liền rất không phát ra tiếng hô hấp.
Cuối cùng, tầm mắt Trần Cảnh nhìn quanh một vòng, phát hiện toàn bộ sảnh lớn chỉ còn bản thân mình.
Ánh sáng nơi khóe mắt lóe lên giống như có thứ gì đó đang yên lặng thay đổi, cậu ta vừa xoay đầu, nhìn thấy nội dung của tờ giấy đặt trên bàn bắt đầu được viết lại.
Các quy tắc lúc trước đều được xóa đi, trên tờ giấy cũng chỉ dư lại một loạt kí tự.
[Giết chết người giám sát]
Trần Cảnh trong nháy mắt liền hành động. Cậu ta chống tay nhảy khỏi thính phòng, nhanh chóng lấy đi thanh kiếm của kỵ sĩ làm rớt. Trong nháy mắt kiếm giả biến thành kiếm thật, cậu ta cầm lấy kiếm chắn trước mặt, vừa vặn ngăn lại công kích từ người giám sát, bị lực đạo sau đó không ngừng đẩy lùi, cho đến khi đến rìa sân khấu khó khăn lắm mới dừng lại.
Người giám sát rất mạnh.
Trần Cảnh hơi hơi nới lỏng kiếm trong tay, lát sau trong nháy mắt tiến lên, một chân đá ngang qua, trong chớp mắt khi thân ảnh người giám sát nghiêng đi, Trần Cảnh nhân cơ hội dịch ra xa.
Thính phòng ở sảnh lớn bị phá hủy hơn phân nữa.
Chiếc váy lớn của mụ phù thủy phép thuật đã bị rách một lỗ to mồm một, vết thương lúc trước còn chưa khỏi hẳn, Trần Cảnh xoay người tránh khỏi sự tấn công của người giám sát, tránh cho trên người lại xuất hiện vết thương mới.
Một lần nữa va chạm, người giám sát biến mất trong chớp mắt, nhanh chóng vòng ra sau lưng cậu ta, tốc độ nhanh đến mức gần như đến tàn ảnh cũng không thấy được.
Vẫn nhớ rõ cảm giác ớn lạnh như bia đá khi sau gáy bị chạm vào, cơ thể Trần Cảnh không có quay lại nhưng trường kiếm trong tay đã đâm tới từ phía sau, một âm thanh “phập” vang lên.
Cậu ta lúc trước gần như không quan tâm sau lưng nhưng bây giờ cậu ta đã học được.
Thân thể bị đâm trúng, hành động của người giám sát lập tức trở nên trì trệ.
Ánh đỏ ngoài sảnh lớn biến mất, không hiểu sao lại làm cảm giác không khỏe tiêu tan, người trong sảnh lớn đột nhiên mở mắt, sau đó lại trợn to, lát sau liền bắt đầu không tự giác mà há mồm hô hấp.
Bọn họ vẫn còn ở chỗ cũ, vẫn còn thân thể lành lặn ban đầu, nơi này không có con quái vật nào, tất thảy đều bình thường, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Nhưng bọn họ lại có thể nhìn thấy rõ ràng vết khắc trên tường cùng một phần thính phòng bị phá hủy, chính giữa sân khấu cũng có thêm một lỗ lớn bị cái gì đâm thủng.
Lộp —–
Bộp —
— đó cũng không phải do dị chủng tạo ra mà chỉ đơn thuần là do Trần Cảnh không khống chế được sức lực. Thành công qua màn, những dấu vết do người giám sát để lại tất cả đều biến mất, còn dư lại tất cả đều do con người tạo thành.
Người đầu tiên bình tĩnh lại vẫn là giáo viên phụ trách toàn bộ tiết mục diễn kịch nói, cô lấy ra điện thoại trước tiên là báo cho người của Đội Điều tra.
Người của Đội Điều tra rất nhanh đã tới, tra khảo người ở hiện trường rốt cuộc đã xảy ra việc gì, tất cả mọi người lắc đầu, ai ai cũng tỏ vẻ không biết gì.
Trần Cảnh lẫn giữa đám người vẫn giữ im lặng, lúc bị hỏi tới cũng chỉ trầm mặc lắc đầu.
Người của Đội một đến hiện trường nhanh chóng xác nhận quái vật trong miệng mọi người là người giám sát.
Có người giám sát chắc chắn sẽ có người lập quy tắc, bọn họ nhanh chóng từ sảnh lớn tản ra tìm kiếm xung quanh, lúc tìm kiếm đến sảnh lớn còn có thể tiện thể quan sát tình huống.
Cách một khoảng, có người nhìn thấy lầu ba của dãy lầu bên cạnh có bóng đen mờ mờ ảo ảo, vì thế nhanh chóng vây quanh.
“Kẽo kẹt —–“
Có người cẩn thận đẩy, cửa phòng chứa đồ chậm rãi mở ra.
Phòng chứa đồ ban đầu là từ phòng tạo thành, bên trong chất đầy bàn ghế bày ngổng ngang, chính giữa phòng học là một bóng đen cao gầy, đỉnh đầu chạm đến trần nhà đang đứng, đôi mắt chỉ có một màu trắng dã vẫn cứ nhìn về phía sảnh lớn, không nghi ngờ đây là người lập quy tắc.
Cạnh cửa sổ gần người lập quy tắc có một chiếc ghế nhựa, ghế dựa bị ánh đèn hắt lên, an tĩnh lại đột ngột.
Người lập quy tắc bị bắt giữ, cả quá trình cũng không tính là khó khăn. Nó chỉ có thể giết người trong phạm vi dựa vào người giám sát, ở bên ngoài phạm vi đó thì gần như không có tính công kích, chỉ cần không đụng vào bút của nó, không cần làm phiền lúc viết quy tắc, thì nó có thể xem như một trong những dị chủng ôn hòa nhất.
Trần Cảnh đứng trong đám người nhìn Đội điều tra đem đi người lập quy tắc, tầm mắt cuối cùng dừng lại tại chiếc ghế yên ổn đặt trong phòng học.
Nơi này đã từng có người tới, điều này là không cần nghĩ ngợi. Nếu đoán không sai, chính người này đã mạnh méo bóp méo quy tắc, cuối cùng dùng quy tắc viết ra mệnh lệnh, cho cậu ta xử lí người giám sát.
Người này mặc dù bóp méo quy tắc, nhưng người lập quy tắc vẫn còn tồn tại, chứng tỏ đối phương bóp méo vào lúc người lập quy tắc vẫn còn ý thức.
Chạm vào bút của người lập quy tắc còn đáng sợ hơn cả người giám sát, nhưng trong phòng học cũng không có dấu vết đánh nhau nào, có thể thấy người lập quy tắc cũng sinh ra tâm lí chống đối với đối phương.
Hoặc cũng có thể nói thực lực đối phương có thể nhẹ nhàng áp chế người lập quy tắc.
“…”
Thu liễm mặt mày nghiêm nghị, Trần Cảnh dời tầm mắt khỏi phòng chứa đồ, tùy ý đảo qua đảo lại xem lầu dưới, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Là người buổi sáng hôm nay còn ở trong phòng ngủ rất ngon, chắc là cuối cùng cũng dậy, hiện tại chạy tới trường còn không kịp hiểu đang xảy ra chuyện gì, đứng ở sảnh lớn ngó nghiêng tứ phía, đầu tóc bù xù nhú lên lại rũ xuống.
Chắc là ngủ đủ rồi nên tinh lực dư thừa, đối phương quay đầu, liếc mắt một cái liền thấy được cậu ta, còn vẫy vẫy tay.
Tay Trần Cảnh vừa mới nhấc lên, đang chuẩn bị phối hợp vẫy tay, kết quả liền nhìn thấy mặt mày đối phương đang cười đến không ngừng được.
“…”
Tay cậu ta vừa mới đưa lên lại chậm rãi hạ xuống.
Học sinh trung học cuối cùng vẫn phải cùng Giang Vu Tận mặt đối mặt.
Lúc gặp học sinh trung học vẻ mặt lạnh nhạt, Giang Vu Tận dùng sức véo tay mình cố gắng nhịn cười, lại nghiêm túc giải thích lí do hôm nay mình đến muộn.
Cậu lựa chọn giữ lại một phần sự thật, nói trên đường thấy hiện trường tai nạn xe cộ nên ngó lại xem. Sau khi tới trường lại mắc, đi đến WC khu dạy học một chuyến. Là người ngồi trong WC không chơi Anipop sẽ chết, cậu không cẩn thận chơi hơi lố giờ.
Sau đó liền gặp trường hợp như này, hết sức hợp tình hợp lý.
Sau đó cậu còn cẩn thận hỏi: “Hôm nay còn xem diễn tập được không?”
“Không được.” Trần Cảnh nói, “Sảnh lớn sẽ bị phong tỏa, mấy ngày tới có lẽ không thể đi vào.”
Vách tường bị phá hư cùng với ghế dựa cũng cần có thời gian mới có thể sửa chửa lại toàn bộ, một bộ phận học sinh cũng bị kinh sợ, đến bây giờ vẫn chưa hết run.
Cũng có thể hiểu được, không có mấy người sau khi trải qua cảm giác tử vong lại không hề có cảm giác.
Giang Vu Tận tiếc nuối thở dài.
Một giáo viên ở bên phía khác gọi tên Trần Cảnh, Giang Vu Tận cũng nhìn qua, lát sau thu lại tầm mắt, nói: “Cậu đi trước đi.”
Không có diễn tập thì đương nhiên không cần phải ở lại trường, Trần Cảnh gật đầu, nói: “Lúc về nhớ cẩn thận.”
Giang Vu Tận đi trước, chắp tay sau lưng cứ như ông cụ chậm rãi ra cổng trường, lát sau tìm thấy xe điện của mình, ở ven đường đẩy xe chậm rãi dắt bộ, định tìm kiếm việc gì vui vui.
Mới đi được tới nơi cách trường học một khoảng, điện thoại di động đặt ở túi quần bỗng run lên, cậu cầm lên nhìn xem, phát hiện là tin nhắn Từ Cao gửi tới, rất ngắn gọn nhưng đồng thời cũng rất thú vị.
[Ở cửa cục Điều tra có dưa, kích thích lắm!]
Người bạn trên mạng này lúc có dưa liền ngay lập tức chia sẻ cho cậu.
Chuyện vui này liền đưa tới.
Đội mũ bảo hiểm rồi lái xe máy điện, Giang Vu Tận lập tức hỏa tốc chạy đến hiện trường
Lúc trước đi đến cục Điều tra để lấy lời khai một lần, cậu còn miễn cưỡng nhớ rõ đường, ăn dưa vĩnh viễn là động lực cao nhất, chỉ bằng kí ức nhớ nhớ quên quên, quẹo thêm bảy tám cái ngỏ cuối cùng cậu cũng tới được cửa cục.
Dừng xe điện bên đường, người đưa dưa đã chờ cậu ở cửa, sau khi nhìn thấy cậu đến thì điên cuồng vẫy tay.
Sau khi xuống xe bắt tay với người cùng sở thích, Giang Vu Tận hỏi: “Dưa đâu?”
Từ Cao dẫn cậu đi ngồi ở cái ghế núp sau cây hoa tùng nhỏ, bảo cậu nhìn về phía ba người đứng ở cổng lớn bên phải.
Ba người gồm hai nam một nữ, cô gái đứng ở giữa, hai người đàn ông thì đang giằng co, đôi khi lại nhìn về phía cô gái.
Từ Cao còn tri kỷ giải thích:
“Nhìn nha, cái người đứng ở giữa là người của bộ phận quản lí tài liệu, tạm gọi là Tiểu Mỹ, cái người cao cao là bạn trai cũ của cô ấy, còn người lùn lùn kia là bạn trai hiện tại… Mà có lẽ cả hai đều là bạn trai mới đúng.”
Câu chuyện rất cẩu huyết cũng rất ly kỳ, Từ Cao cũng là lúc định đi bộ ra ngoài mua đồ ăn vặt trùng hợp nhìn thấy bọn họ.
Hiện tại trong cục không có người ra vào, xung quanh thoạt nhìn yên tĩnh nhưng trên thực tế những người đứng ven đường cứ như đang nói chuyện phiếm còn có cả bảo an canh cửa đều đang dựng lỗ tai lên nghe, nghiêm túc còn hơn cả lúc họp.
Tiểu Mỹ ban đầu là đang yêu đương cùng cái người cao cao, nhưng một ngày người đó bị tông xe, mất trí nhớ, cô ấy lại đang vừa lúc chán người ta, vì thế lợi dụng đối phương mất trí nhớ mà trực tiếp giả bộ hai người đã chia tay.
Cùng lúc đó người lùn lùn kia lại theo đuổi cô ấy, người này vừa toàn tâm toàn ý lại có tiền, thế nên hai người rất nhanh ở bên nhau. Kết quả bạn trai cũ lại bị va chạm một chút mà khôi phục kí ức, biết mình không hề chia tay, liền chạy qua đây tìm Tiểu Mỹ, trùng hợp lại gặp cái người lùn lùn tới đưa cơm trưa, ba người gặp nhau, thế là trực tiếp bùng nổ.
Quả thật rất xuất sắc, đủ cẩu huyết. Giang Vu Tận gật đầu: “Rất kích thích.”
Từ Cao: “Đúng không.”
Hiện tại ba người đã loạn thành một đống, Tiểu Mỹ đứng ở giữa, muốn làm hai người kia bình tĩnh lại. Nhưng cái người cao cao cùng người lùn lùn không thể bình tĩnh nổi dù chỉ một chút, bắt đầu xảy ra xô xát, Tiểu Mỹ đứng một bên nhìn một lúc, cuối cùng cũng gia nhập cuộc chiến, ba người đẩy tới đẩy lui, trong nhất thời rất khó hiểu rõ rốt cuộc là quan hệ gì.
Từ Cao ban đầu là đi mua đồ ăn vặt, sau khi nhìn thấy ba người này liền quyết định mua gói hạt dưa, còn tốt bụng mà chia cho Giang Vu Tận, nhân tiện còn chuẩn bị túi nhỏ đựng vỏ hạt dưa.
Từ Cao phát biểu ngay đúng trọng tâm: “Thừa dịp bạn trai mất trí nhớ mà phủi sạch quan hệ, thật sự có chỗ không tốt.”
Giang Vu Tận: “Vậy à.”
Từ Cao gật đầu nói: “Nhưng ít ra còn nói là bạn trai cũ, nếu trực tiếp nói là người lạ, thì người bạn trai cũ kia cũng quá thảm đi.”
Giang Vu Tận máy móc cắn hạt dưa: “Vậy à.”
Từ Cao quay sang nhìn cậu, lát sau nói: “Nếu bạn trai cũ của cậu đến đây là tốt rồi, có thể cùng nhau xem.”
“Mấy người làm gì ở chỗ này thế?”
Đột nhiên một âm thanh từ phía sau lưng truyền đến, Từ Cao còn đang xem rất vui vẻ nghe âm thanh từ phía sau thì hơi giật mình, cậu ta cùng với Giang Vu Tận vừa quay đầu liền thấy Đội trưởng Từ đứng phía sau.
Lúc cậu ta còn đang nghĩ lí do để biện minh, Giang Vu Tận đã lôi kéo tay áo Từ Đồng Quy và đem người kéo xuống, ghé sát tai nói nhỏ: “Ngồi xuống trước đi, chỗ của anh không thấy được.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Từ Cao, Đội trưởng Từ lại thật sự ngồi xuống, để phối hợp với công dân Giang, còn hơi cúi đầu, cằm góc cạnh cùng với chiếc mũi cao thẳng, còn có cảm giác đẹp đến bức người.
Giang Vu Tận hào phóng đem hạt dưa trong tay chia một nửa cho đối phương, giải thích: “Chúng tôi ở đây là đang phân tích tình cảm nhân loại với trường hợp không có kí ức sẽ phát sinh hành vi như nào.”
Ban đầu số lượng hạt dưa được đưa cho Từ Đồng Quy cũng kha khá, lát sau lại khiến người nhìn có vẻ ít đến đáng thương.
Cậu nói rất nghiêm túc, Từ Cao cũng bị hù đến sửng sốt, giống như hoàn toàn không nhận ra bản thân hóa ra lại làm công việc cao cả như vậy.”
Tình hình ba người ở cổng đã tiến vào giai đoạn gây cấn, người vây xem càng lúc càng nhiều, trên tường của cục Điều tra còn nhú lên mấy cái đầu, có vài người rất cố gắng để có thể đi xuống xem, thậm chí bên trong còn có một người đàn ông trung niên, là vị lãnh đạo nào đó đỉnh đầu đã sáng bóng.
Giữa cuộc hỗn chiến, bởi vì quá mức hỗn loạn mà tên bạn trai cũ cao cao còn bị cái người lùn lùn dẫm vào chân.
Từ Cao: “Thật đáng thương.”
Giang Vu Tận gật đầu, đầu tóc bù xù theo động tác mà lên xuống: “Đúng vậy.”
Đồng tử màu xám nhạt của người bên cạnh liếc qua rồi lại thu về tầm mắt.