Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 47: Lâm Nhiễm



Hai hộp tôm hùm đất nguội lạnh lẻ loi trên bàn không người hỏi thăm, khăn tắm Phó Sinh đã sớm bị Tu Từ xé tan, ngón tay thon dài vuốt nhẹ trên mái tóc mềm mại của Tu Từ, không khống chế được mà dùng sức.

Tu Từ rên lên một tiếng, bị Phó Sinh kéo dậy: “Đi đánh răng.”

Anh ôm nhãi con này ngồi lên bồn rửa tay, bóp kem đánh răng ra rồi nhẹ nhàng nhắm vào hàm răng cậu, chải trái chải phải.

“Đầu lưỡi.”

Tu Từ ngoan ngoãn há miệng, lộ ra đầu lưỡi, Phó Sinh dùng bàn chải đã rửa qua nước chải qua trên đầu lưỡi mấy lần, phát hiện đứa nhỏ cảm thấy không khỏe, liền lấy ra.

Hình ảnh như vậy quá quen thuộc, trước đây bọn họ đã trải qua vô số lần.

Phó Sinh để đứa nhỏ ùng ục một ngụm nước súc miệng: “Còn ăn tôm hùm đất không?”

Tu Từ trước tiên lắc đầu một cái, sau đó đã nghe thấy tiếng cười khẽ của Phó Sinh: “Vừa nãy ăn no rồi?”

“…” Tu Từ cảm nhận được xấu hổ đã lâu không gặp.

Hóa ra người như cậu cũng có thể cảm thấy bị cưỡng chế xấu hổ, cho dù trong lòng không có quá nhiều gợn sóng, thân thể vẫn theo bản năng cho ra phản ứng trước một bước.

Phó Sinh hôn một cái lên khuôn mặt đã phiếm hồng của Tu Từ: “Lại đây ăn một chút, lãng phí đồ ăn không tốt đâu.”

Tu Từ gật gật đầu, bị Phó Sinh nắm cổ tay dẫn tới ghế sopha.

Ở đây không có người khác, hai người cứ thế mà tự nhiên mà thoải mái mà gần gũi.

Phó Sinh chỉ mặc đơn giản một cái quần ngủ chun, Tu Từ ngồi giữa hai đùi anh, dựa lưng vào anh chống chân trái.

Anh trải khăn trải bản được tặng lên đùi Tu Từ, sau đó bắt đầu một dự án lớn là lột tôm hùm.

Thịt tôm hùm chắc mẩy, có tí cảm giác tê tê, Phó Sinh vui vẻ đút Tu Từ ăn, căn bản là bóc cho Tu Từ hai con mình mới ăn một miếng.

Không lâu sau, đôi môi Tu Từ đã bị cay đến đỏ bừng, trông có vẻ đã lâu chưa ăn cay, hơi không thích ứng được.

“Lại đây, để tôi hôn một chút.”

Trên tay Phó Sinh dính dầu mỡ, không tiện ôm Tu Từ, đứa nhỏ nghe lời tiến đến bên môi Phó Sinh hôn nhẹ.

Cánh môi bị gia vị tôm hùm ăn mòn nên đặc biệt thơm, trộn lẫn với hương chanh nhàn nhạt vừa mới đánh răng, còn ngon miệng hơn cả sơn hào hải vị.

“Ăn ngon.”

Bên môi Phó Sinh tràn ra một nụ cười, thả lỏng đôi môi đã sắp bị Tu Từ mút sưng lên.

Ngày mai còn có cảnh quay, quá phận thì không ổn.

Hậu quả của việc hơn nửa đêm ăn tôm hùm chính là phải thay một bộ đồ ngủ, răng lại đánh thêm một lần, Phó Sinh tuy không mắc bệnh sạch sẽ, nhưng so với nhiều đàn ông cùng tuổi thì ưa sạch sẽ hơn nhiều.

Trên tóc Tu Từ cũng dính mùi thoang thoảng, có điều không rõ lắm, tiêu chuẩn vệ sinh của Phó Sinh với Tu Từ đã thấp xuống vô hạn, trực tiếp ôm người lên giường ngủ.

“Cạch —”

Đèn đóm theo tiếng tắt ngóm, đôi mắt đen láy của đứa nhỏ giữa đêm đen ánh lên một tia sáng nhỏ vụn.

“Không buồn ngủ à?”

Tu Từ mím môi, lắc lắc đầu.

Phó Sinh suy nghĩ một giây liền hiểu chuyện gì xảy ra, anh giữ tay sau gáy Tu Từ hôn lên trán với môi cậu một cái: “Lỗi của tôi, quên mất hôn chúc ngủ ngon.”

Tu Từ giống như đã thỏa mãn, dụi dụi ở cằm Phó Sinh, hôn trả một cái, nhỏ giọng nói câu “Ngủ ngon.”

Đêm nay không uống thuốc ngủ, cậu ngủ rất nông, cho nên lúc sáu giờ sáng, tay Phó Sinh chỉ cựa nhẹ một cái, cậu đã tỉnh rồi.

“Anh muốn đi đâu?”

Tu Từ kéo góc áo Phó Sinh, giọng nói mang theo một tia lạnh lẽo chính cậu cũng không nhận ra.

“Đi phòng vệ sinh.” Cũng may Phó Sinh chỉ nghĩ cậu phải rời giường nên cáu kỉnh, ngồi xuống xoa xoa đầu cậu, “Em ngủ tiếp một lát.”

Phó Sinh đi tới cửa phòng vệ sinh, lại phát hiện Tu Từ đã xuống giường, vững vàng theo sau anh.

“Sao lại dính người như vậy?” Phó Sinh bất đắc dĩ, “Tôi đi ngoài em cũng phải nhìn?”

Đầu óc Tu Từ hơi choáng, hình ảnh trong mơ đêm qua Phó Sinh tay trong tay cùng người phụ nữ khác rời đi vẫn rõ ràng trước mắt, cậu không biết rõ cụ thể bây giờ mình đang làm gì, chỉ biết không thể để Phó Sinh rời khỏi tầm mắt mình.

Không trông chừng sẽ không thấy anh… anh sẽ trốn.

Đến đoàn phim, Phó Sinh như thường lệ đút Tu Từ ăn cháo, rõ ràng hai người trưởng thành đút cơm là chuyện rất khó xử, nhưng đặt trên người Phó Sinh với Tu Từ lại hài hòa bất ngờ.

Đối với Phó Sinh mà nói, Tu Từ là bạn trai nhỏ, đồng thời cũng vĩnh viễn là nhóc theo đuôi thích dính anh quấn lấy anh năm cấp ba.

Một tràng tiếng bước chân gấp gáp truyền đến, La Thường đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hình ảnh hai người hài hòa thì thật sự ngẩn hết cả người. Khoảng thời gian cô không ở trong đoàn, đối với quan hệ giữa Tu Từ và Phó Sinh chỉ dừng lại ở ấn tượng khó xử lúc trước.

“Hai người…” La Thường vừa định hỏi, nhưng lập tức đã bị chính sự dừng vấn đề, “Tu Từ lên hot search.”

Phó Sinh khẽ cau mày, nhìn thần sắc La Thường, hot search hẳn không phải tin tức tốt.

Phó Sinh mở hot search ra, đầu tiên nhìn không thấy tên Tu Từ, nhưng lại phát hiện một người có chút liên quan đến La Thường.

“Tình yêu thật thật giả giả của Tô Sướng Liệt bị phanh phui?” Phó Sinh liếc mắt nhìn qua hot search xếp đầu nọ, chung quy nói Tô Sướng liệt ở đoàn phim được một cô gái thần bí tham ban, nhưng chỉ chụp được một bóng lưng mờ mờ.

Anh nhìn La Thường: “Cô…”

“Tôi không sao.”

La Thường tâm trạng bình tĩnh: “Hai năm qua thành tích tác phẩm của hắn ngày càng kém, cũng chỉ có thể dựa vào mấy cái scandal vớ vẩn này để kiếm thêm tí fame.”

Tu Từ nghe họ nói, một hồi lâu mới nhớ ra Tô Sướng Liệt là ai —

Là con sói mắt trắng từng được một tay La Thường nâng cho nổi, rồi ở thời kỳ đỉnh cao đá bay La Thường.

Nếu La Thường đã nói mình không sao, Phó Sinh cũng không hỏi nhiều nữa.

Anh nhanh chóng phát hiện hot search liên quan đến Tu Từ, ngang hàng ngay cạnh Tô Sướng Liệt.

Nhưng bởi vì văn án hot search không nhắc đến tên Tu Từ, Phó Sinh không thể phát hiện ngay từ đầu.

Weibo ban đầu được đăng bởi một giải trí đại V (có tích xanh), là một video ngắn mười lăm giây, hình ảnh video nghiêng nghiêng ngả ngả, khung cảnh bên trong nhìn không rõ.

Nhưng mới mở video được một lát, Phó Sinh đã biết ngay thời gian quay video.

Tu Từ cũng từ trong ánh đèn lấp lóe đủ mọi màu sắc trên màn hình, nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó.

“Nói thật.” Đây là giọng Tu Từ.

“Nói thật à…” Một giọng nữ truyền đến, “Lần đầu rung động với mối tình đầu vào khi nào?”

“Lớp 10.”

Video tạm dừng ở đây.

Thật ra nếu chỉ nghe âm thanh, phỏng chừng chẳng ai biết người trả lời vấn đề là Tu Từ.

Dù sao cậu không có tiếng tăm, cũng chẳng được lên show tạp kỹ cho người ta biết mặt, ai có thể so sánh âm thanh có chút sai lệch trong video với cậu?

Nhưng vừa khéo cái camera này quay được hơn phân nửa khuôn mặt của Tu Từ.

Hình ảnh tuy tối tăm, nhưng trong chớp mắt ánh đèn đổi màu, vẫn chiếu sáng mặt Tu Từ.

Đứa nhỏ yên tĩnh ngồi trong góc, cụp mắt rất thấp, mái tóc mềm mại xõa thẳng xuống, thoạt nhìn đặc biệt ngoan, có loại cô đơn khó giải thích được.

La Thường hỏi: “Hôm đó có phải cậu cũng ở đây không?”

“… Phải, sinh nhật Thanh Trúc, tôi đi tặng quà cho cô ấy, tiện thể bàn kĩ chuyện ký kết luôn.” Phó Sinh cau mày xem lại video lần nữa.

“Là Uông Giác.” Tu Từ vẫn không lên tiếng đột nhiên nói, “Cái góc độ này, là hắn quay.”

Sắc mặt Phó Sinh lạnh đi, đúng thật, nhìn góc độ video, chỉ ba người có thể quay được, Uông Giác, Phó Sinh cùng Diệp Thanh Trúc ngồi bên cạnh anh lúc đó.

Phó Sinh không thể quay thứ này mà phát tán ra, Diệp Thanh Trúc đương nhiên cũng không làm chuyện không có ý nghĩa như vậy, góc độ của cô cũng lệch đi một tí, không giống, vậy còn lại chỉ có Uông Giác mặt dày ngồi bên trái Phó Sinh.

“Chuyện này phiền thật đấy, tuy không tính là bị bôi đen, nhưng Tu Từ vẫn chưa chính thức ra mắt công chúng, tên tuổi đã bị dính vào chuyện yêu đương…”

La Thường khẽ thở dài: “Đường về sau sợ là khó đi con đường lưu lượng.”

Nói chuyện tình yêu thì không sao, nhưng người không tiếng tăm vừa nổi lên đã bị fan biết từng có tình sử, rất khó kiếm fan bạn gái, chủ yếu thỉnh thoảng sẽ có người phỏng đoán, bây giờ Tu Từ liệu có phải đang có tình mà giấu không…

Sau này sẽ không thể tạo thiết lập tính cách độc thân cho cậu.

“Không phải vấn đề gì lớn.” Phó Sinh múc một muỗng cháo, đưa tới bên môi Tu Từ, “Cũng không cần tạo thiết lập gì, nói chuyện tác phẩm là được rồi.”

“…” La Thường định nói lại thôi, “Vậy cần xóa hot seach không?”

Phó Sinh vừa định gật đầu, tuy không thèm để ý chuyện này, nhưng xóa đi sẽ gây ít ảnh hưởng hơn chút.

Tu Từ lại cướp lời nói trước anh: “Không cần phải xóa.”

La Thường sững sờ, theo bản năng nhìn về phía Phó Sinh, muốn bảo anh khuyên nhủ.

Không ngờ Phó Sinh chỉ bất đắc dĩ nở nụ cười, giơ tay lau đi vụn cháo trên mép Tu Từ: “Vậy thì không xóa, nghe theo bạn nhỏ Từ của chúng ta.”

La Thường: “…”

Lần đầu tiên cô cảm thấy có khả năng mình chọn nhầm người rồi.

Vốn muốn nói cho người khác biết, cô có thể nâng một Tô Sướng Liệt nổi, thì có thể nâng người thứ hai, người thứ ba…

Kết quả hiện tại kí với hai vị diễn viên, một vị sống Phật hệ, đối với việc thoát khỏi bể khổ còn có thể diễn tiếp đã thỏa mãn mười phần, một vị căn bản chẳng để tâm vào sự nghiệp, trong mắt chỉ có hai chữ —

Phó Sinh.

Ăn sáng xong bắt tay vào việc, cảnh diễn đầu không có mặt Tu Từ, bây giờ cậu chỉ cần đi chuẩn bị tạo hình, chờ quay cảnh thứ hai là được.

Trước khi uống thuốc cậu siết chặt tay Phó Sinh, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Nếu như ngày ấy… nếu ngày ấy, chúng ta không tình cờ gặp nhau…”

“Có ngốc không?” Phó Sinh trong nháy mắt hiểu rõ ý của Tu Từ, anh bóp bóp mặt Tu Từ: “Em đoán xem tôi trở về sớm một năm vì cái gì?”

Một mặt bởi vì mẹ Khương Sam qua đời, mặt khác cũng muốn tới tìm Tu Từ, muốn nói rõ cùng cậu, nếu đã muốn chia tay, vậy đương nhiên nói trực tiếp sẽ dứt khoát hơn.

Không kể đến lúc anh nhận được tin nhắn chia tay của Tu Từ, ngựa không dừng vó gấp gáp quay về một lần, nhưng không thấy tung tích Tu Từ. Anh nhớ thương hai năm, luôn hi vọng Tu Từ thật sự muốn chia tay với anh mới chơi trò mất tích, chứ không phải đã xảy ra chuyện gì.

Trong đầu lóe lên ánh sáng, hô hấp Phó Sinh đột nhiên nghẹn lại, nếu như nhớ không lầm, mấy ngày anh nhận được tin nhắn từ Tu Từ rồi về gấp chính là vào tháng sáu.

Mà khi đó Tu Từ, hiện đang trong Giới Đồng Sở.

Hai năm trước Phó Sinh nhìn mấy chữ “Chúng ta chia tay đi” gửi tới từ bên kia bờ đại dương, dường như không nghĩ nhiều đã mua vé máy bay về nước.

Anh hai ngày một đêm không thể chợp mắt, quay về căn hộ lại phát hiện người sớm đã đi nhà trống không.

Trong căn hộ không còn thứ gì, dấu vết sinh hoạt quá khứ của họ, những đồ dùng đôi Tu Từ tự tay chọn, cốc dép lê bàn chải đánh răng khăn mặt…

Tất cả dấu vết liên quan đến Tu Từ biến mất không tung tích, chỉ còn quần áo giày dép của mỗi anh…

Anh cảm thấy lần này đứa nhỏ hơi quá, anh cho rằng đứa nhỏ lần này thật sự tùy hứng đến mức muốn rời xa anh hoàn toàn.

Anh tìm ba ngày, liên lạc tất cả bạn bè sống xung quanh có thể liên lạc, không ai biết Tu Từ đi đâu.

Cuối cùng anh tìm thấy ở thùng tái chế quần áo cũ trong chung cư, phát hiện trên mặt đất có một bộ đồ ngủ quen thuộc, của Tu Từ mua, đồ đôi, tổng cộng hai bộ.

Phó Sinh phớt lờ ánh mắt khác thường của người xung quanh, đem thùng về xem xét kĩ càng một lượt, những hồi ức tốt đẹp của anh cùng Tu Từ, hiện giờ lần lượt đều nằm trong thùng tái chế không người đếm xỉa.

Phó Sinh thật sự đau lòng.

Anh đi không thể dứt khoát hơn, mang theo tràn đầy khổ sở.

Đó là đứa nhỏ anh nâng trong lòng bàn tay xót suốt ba năm, sao có thể nhẫn tâm đến vậy…

Nhưng tận đến hai năm sau vào hôm nay, Phó Sinh mới tỉnh táo lại, Tu Từ không phải chơi trò mất tích, căn bản là bị ép mất tích.

Phó Sinh há miệng, ôm Tu Từ vừa uống thuốc xong vào lòng, dùng sức xoa xoa.

Tu Từ chú ý Phó Sinh có hơi không đúng, cậu ngẩng đầu nhìn lại, hai mắt Phó Sinh đã đỏ lên, là dáng vẻ ngày thường cực hiếm thấy của anh.

“Anh ơi… Anh làm sao vậy?” Tu Từ hoảng hốt chớp mắt, tiếng anh ơi mấy ngày chưa gọi đã ra khỏi miệng.

“… Không sao.” Giọng Phó Sinh hơi khàn, “Đau lòng em.”

Đau lòng bây giờ nghe lời anh như thế, nhớ lại đứa nhỏ tùy hứng ngỗ ngược ngày xưa.

Danh sách những người bị hại của Giới Đồng Sở do bạn gửi tới anh đã lật ba, bốn lần, không phát hiện chỗ nào kì quái.

Anh tiếp tục tỉ mỉ lật xem một lần nữa, lại phát hiện một cái tên —

Lâm Nhiễm, mười tám tuổi.

Đây là thời gian đưa vào Giới Đồng Sở, hiện tại hẳn tầm hai mươi tuổi.

Cái tên này anh có chú ý, bởi vì nguyên nhân từ Diệp Thanh Trúc, anh tương đối để ý đến họ Lâm, dường như ngay lập tức đã đi thăm dò một chút, nhưng Lâm Trình An không có con cái.

Họ Lâm…

【 “Lần đầu gặp mặt, tôi là luật sư chuyên dụng của mẹ ngài, tôi tên Lâm Kiến Thịnh.”

“Hai ngày tới ngài có rảnh không? Di vật của mẹ ngài tôi đã sửa sang lại ổn.”

“Là như thế này, con gái của tôi khoảng thời gian này làm tư vấn tâm lý trị liệu, tôi đi cùng con bé lúc lơ đãng có thấy một phần hồ sơ…” 】

Tay Phó Sinh không tự chủ được run lên, anh nhớ ngày đó Tu Từ nói, cha mẹ từng đánh cậu, mỗi người cho cậu một bạt tai.

— “Tại sao?”

— “Bởi vì lúc em ra khỏi Giới Đồng Sở, cảnh sát báo cho bọn họ… Chung quy chắc là cảm thấy mất mặt.”

Nếu không phải cha mẹ Tu Từ đưa cậu vào… Vậy còn có thể là ai đây?

“Luật sư Lâm, tôi muốn hỏi ông một vài thứ, Lâm Nhiễm là con gái ông sao?”

“… Phải.”

“Tại sao cô ấy phải đi tư vấn tâm lý?”

“…”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.