【 “Anh ấy chưa nói yêu tôi.”
“Tình yêu không chỉ dựa vào lời nói.”
“Nhưng anh ấy cũng không muốn chạm vào tôi.”
“Có lẽ chỉ vì đau lòng anh, không cam lòng mà thôi.”
“Tôi không cần anh đau lòng… Tôi chỉ muốn nghe anh nói yêu mà…”
Cậu cúi đầu, rốt cuộc cũng cảm nhận được luống cuống bất an, nếu không có yêu thích chống đỡ, vậy khi chờ đến ngày nợ nần hao sạch, nhất định sẽ đến ngày tận thế. 】
Cậu có thể mất đi thứ gì cũng được, ngoại trừ Phó Sinh.
“Sẽ thôi, chúng ta không giống nhau… Anh ta sẽ yêu anh, sẽ cứu anh.”
—
Nước mắt làm trôi lớp trang điểm vừa nãy đến rối tinh rối mù, phấn mắt vàng nhạt rơi trên lông mi, cũng hòa vào nước mắt đọng trên khóe mi.
Phó Sinh chưa bao giờ đau lòng đến vậy, kể cả lần Tu Từ nói chia tay với anh.
Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt ẩm ướt của Tu Từ, nâng bắp đùi cậu rồi bế người lên như ôm một đứa trẻ.
Rất khiến người đau lòng.
Nước mắt Tu Từ tựa như những lưỡi dao sắc bén, một dao lại một dao đâm vào trái tim anh, máu me đầm đìa.
Phó Sinh muốn hỏi liệu Tu Từ có hận anh không, nhưng lời đến bên miệng lại không thể nói ra.
Đáp án không phải rõ ràng rồi sao, Tu Từ vẫn yêu anh như cũ, thậm chí sau khi anh về nước cũng chưa từng tiết lộ những chuyện phát sinh lúc trước.
Cậu đem oan ức và dày vò cất sâu dưới đáy lòng, chưa bao giờ để cho anh phải áp lực.
Nhiệt độ cơ thể sát nhau làm hô hấp Tu Từ ổn hơn chút, nhưng nước mắt vẫn đang rơi, ngực áo sơ mi Phó Sinh đã bị thấm ướt một mảng lớn, dính dấp lên da.
Anh vỗ nhẹ tấm lưng gầy gò của Tu Từ, xương cốt nhô lên đều để lại dấu vết.
Những vết sẹo trên người đứa nhỏ, trạng thái tâm lý bây giờ của cậu, đều là tội mà anh và mẹ anh phạm phải.
Anh cũng chẳng vô tội.
Tu Từ nghẹn ngào, lặp lại lời khi nãy: “Anh đừng khổ sở mà, không phải em cố ý…”
Phó Sinh hơi choáng váng, thanh âm khàn khàn: “Có ngốc không…”
Là lỗi của anh, cũng là lỗi của Khương Sam.
Tu Từ gắt gao níu chặt ngực Phó Sinh, không ngừng rúc vào lồng ngực anh: “Chúng ta đừng đề cập đến chuyện này được không anh? Lãng quên nó đi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu…”
Cậu ngẩng khuôn mặt khóc đến ửng hồng lên, vội vàng hôn lên môi anh, lên cằm, giống như con thú nhỏ lo sợ bị vứt bỏ, tự giác lấy lòng thân mật.
“Được.” Phó Sinh hôn lại cậu, an ủi tâm trạng cậu.
Anh vốn muốn hỏi tại sao lại chịu Khương Sam ép bức, nhưng Tu Từ chống cự quá rõ ràng, Phó Sinh sợ cậu phát bệnh, vì vậy tất cả câu chữ đều nuốt về đáy lòng.
Bắt đầu lại từ đầu.
Chỉ năm chữ đơn giản, lại có khả năng phải mất cả đời mới hoàn thành.
Bọn họ có thể bắt đầu bên nhau một lần nữa, nhưng cuộc sống của Tu Từ thì sao?
Cậu vốn nên tiến tới tương lai như ánh nắng chói chang, phải mất bao lâu mới có thể trở về?
Có lẽ, món nợ này cả đời anh cũng không trả hết.
Cánh môi Tu Từ rất mềm, nhiệt độ ban đầu lành lạnh băng giá đã vì hôn môi mà trở nên nóng rực, cậu bị hôn sắp nghẹt thở, nhưng không có ý định giãy dụa.
Cậu vẫn ôm chặt lấy cổ Phó Sinh, mặc anh xâm chiếm, tàn phá bừa bãi.
Tu Từ chiếm được một chút khoảng không để hít thở, cậu gọi thẳng tên Phó Sinh: “Anh yêu em không?”
Vấn đề này Phó Sinh đã nghe không ít lần, khoảng thời gian bọn họ mới bên nhau, Tu Từ thường giống như đùa giỡn mà hỏi vấn đề này, anh thích em không, yêu em không? Người quan trọng nhất có phải là em không?
Thời điểm tình yêu mặn nồng Phó Sinh đương nhiên sẽ không keo kiệt trả lời, cậu hỏi anh sẽ đáp luôn.
Sau đó hai người bên nhau lâu, có lẽ Tu Từ cảm nhận được thái độ của anh, dần dà không hỏi nữa.
Mãi đến tận khoảng thời gian trước lúc bọn họ chia xa, mỗi khi Tu Từ tùy hứng cố tình gây sự xong, sau khi cúi đầu xin lỗi, cũng đều hỏi thêm một câu.
Chỉ có điều vấn đề đã thay đổi, từ “Anh thích em không?”, “Yêu em không?” biến thành “Có phải anh không thích em nữa?” “Có phải là anh không yêu em không?”.
Phó Sinh không nỡ lòng để cậu nghĩ bậy nghĩ bạ, tự nhiên như trước kiên nhẫn đáp lại.
Đôi khi tức giận còn có thể vừa tét mông cậu, vừa hỏi ngược lại cậu: “Tôi không yêu em mà bị em chọc tức đến thế còn không nỡ nói với em một câu nặng lời?”
Thời điểm họ cãi nhau, Phó Sinh phần nhiều có xu hướng nghiêng về phía bình tĩnh, có lúc sẽ đi ra ngoài để Tu Từ ở nhà phát tiết một lúc, có lúc sẽ ngủ ở phòng khách.
Nhưng anh không biết, thứ anh vốn cho là không nỡ lòng nặng lời, với Tu Từ lại biến thành xử lý lạnh, bạo lực lạnh.
Tu Từ không sợ anh mắng cậu đánh cậu, chỉ sợ anh không để ý đến mình.
Nếu hai năm trước vào khoảng thời gian cãi nhau ấy, Tu Từ hỏi vấn đề này ra không phải muốn sưng mông lên thì chính là muốn bị làm một trận, nhưng giờ phút này nghe thấy, Phó Sinh lại hận không thể móc cả quả tim ra cho cậu xem.
Sao anh lại không yêu cậu được.
Là anh hại Tu Từ không hề có cảm giác an toàn lo được lo mất, lời bên môi vừa định nói ra, đã thấy cửa bị gõ hai tiếng có người tiến vào.
Phong Thừa nhìn tư thế thân mật khăng khít của họ, có chút xấu hổ mà dời mắt đi: “Đạo diễn Giang bảo tôi tới hỏi ngài, cảnh kế tiếp muốn nữa không…”
Viền mắt Phó Sinh vẫn đỏ, nhưng thần sắc đã khôi phục vẻ lạnh nhạt thường ngày: “Cảnh kế đẩy lên buổi chiều, quay lại cảnh đầu, bảo họ chỉnh lại trạng thái một chút, mười lăm phút sau tôi qua.”
“…”
Phong Thừa có chút mừng thầm nho nhỏ, lại có thể thân mật một lần nữa!
Biểu tình vui sướng còn chưa kịp hiện ra mặt, đã trông thấy ánh mắt lạnh lẽo của Tu Từ.
Cậu cầm lòng không đặng run cầm cập.
Phó Sinh nhíu mày liếc nhìn Phong Thừa lù lù đứng yên đấy, ôm chặt Tu Từ vào lòng: “Còn có việc?”
“…”
Theo động tác Phó Sinh, biểu tình Tu Từ khôi phục dáng vẻ thường ngày, hung dữ nham hiểm vừa rồi dường như chỉ là ảo giác của Phong Thừa.
Cửa theo Phong Thừa rời đi đóng lại, Phó Sinh nắm cằm Tu Từ hôn một cái lên trán cậu.
Bởi vì vừa mới khóc, đứa nhỏ thoạt nhìn đặc biệt đáng thương, mềm đến mức Phó Sinh hận không thể ôm người thật chặt vào sâu trong lòng.
“Em…”
Cổ họng Tu Từ khóc đến khàn, tiếng đầu tiên hơi lạc giọng, cậu ho khan một lát mới nói ra câu hoàn chỉnh: “Xin lỗi… Làm chậm trễ công tác của anh.”
Phó Sinh xoa xoa đầu Tu Từ: “Lúc trước đã định bảo rồi, đừng nói chuyện với tôi như vậy.”
Biểu tình Tu Từ cứng đờ, có hơi không biết phải làm sao.
Phó Sinh có chút không nỡ rời đi, chỉ muốn ôm người vào lòng mà xót một lúc: “Là lời em nói, thì có mất bao lâu cũng không nói là làm chậm trễ.”
Anh sợ Tu Từ sẽ có gánh nặng, vì vậy ra vẻ thoải mái cười cười, giống như vứt hết những chuyện lúc trước ra sau đầu, hôn gò má vì khóc làm tâm tình kích động mà đỏ lên của Tu Từ.
“…”
Tu Từ ngồi trên đùi Phó Sinh, hai tay siết chặt lưng áo anh, cả người đều rúc vào lồng ngực anh: “Vậy có thể ôm một lát không?”
“Được chứ.” Phó Sinh đương nhiên không có lí do gì để từ chối, vốn cảnh kế do Tu Từ diễn, nhưng bây giờ cậu khóc thành như vậy, hai mắt phỏng chừng đã sưng vù lên, căn bản không quay được, cho nên mới bảo Phong Thừa dời cảnh kế lại.
Anh đột nhiên nhớ lại những chuyện lúc mới về nước, hơi bất đắc dĩ cười cười: “Khi ấy em kêu tôi là ngài Phó, gọi anh còn thêm cả họ của tôi, chân thành của tôi nguội mất một nửa…”
“.. Em tưởng anh không cần em nữa.” Đầu Tu Từ tựa vào cổ Phó Sinh, âm thanh rất trầm, “Em sợ nếu tới gần quá… Anh sẽ đuổi em đi.”
“Có ngốc không?” Phó Sinh khẽ hôn sườn mặt Tu Từ, rất nhiều lời nghẹn trong lòng không thể nói ra.
Nếu thật sự quyết định nhẫn tâm, vậy sẽ không vào lúc mới gặp ma xui quỷ khiến dựa vào cơn say hôn lên trán cậu, rõ ràng nói mấy câu là có thể giải quyết vấn đề.
Cũng sẽ không vào ngày thứ hai lấy cớ đưa kịch bản đến trường quay, càng không trông cậu lúc bị thương phát sốt, bước chân rời đi giống như bị chiếc khóa vô hình còng lại không thể nhúc nhích.
Phó Sinh xưa nay đều bất lực với Tu Từ, anh từ chối không được dứt không nổi cậu, trước như thế, giờ vẫn vậy.
Bởi vì yêu thích quá đỗi, thế nên chiều chuộng và thương yêu đều thành thói quen, chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến cậu, nhượng bộ liền trở thành bản năng.
“Chúng ta tẩy trang một chút nhé?”
Chung quy vẫn đang ở đoàn phim, tất cả không thể hoàn toàn thuận theo Phó Sinh được, bên ngoài nhiều người còn đang chờ.
Cũng may Tu Từ dường như đã bình tĩnh lại, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Mặt khóc nhè trông như con mèo mướp nhỏ, vì hiệu quả khi lên ống kính, Hoàng Âm còn kẻ viền mí trong cho cậu.
Phó Sinh lục lọi nửa ngày ở bàn trang điểm mới tìm được bông tẩy trang, phối hợp với dầu tẩy trang lau chùi trên làn da mịn màng của Tu Từ.
“…” Tu Từ mới thoáng trông thấy mình trong gương, tay đã run lên một cái làm Phó Sinh đánh rơi miếng bông trên tay.
“Làm sao vậy em?”
“Đừng nhìn… Xấu lắm…”
Tu Từ hơi hoảng, lúc trước ở bên nhau cậu cảm thấy thứ duy nhất mình đáng giá để Phó Sinh coi trọng chính là khuôn mặt này, bây giờ cái dáng vẻ xấu như thế lại hiện ra trước mặt Phó Sinh…
Phó Sinh nở một nụ cười xem như nhẹ nhõm kể từ lúc phát hiện chân tướng đến nay: “Có dáng vẻ nào của em mà tôi chưa từng thấy?”
“Xấu…” Tu Từ quay mặt đi, vẫn như cũ không muốn để Phó Sinh nhìn thấy mình.
“Em có nhớ lần đầu chúng ta làm không?”
“… Có nhớ.” Tu Từ mím môi.
Trên chiếc giường đơn chật hẹp ở kí túc xá trong trường, Tu Từ mở chân ra, để mặc Phó Sinh khai thác xâm lược, lần đầu đau đến mức toàn thân đều run rẩy.
Mặc dù vậy, Tu Từ cũng không hề nói một chữ “đừng”, chỉ giống như làm nũng nói với Phó Sinh muốn ôm.
Thật giống như được người mình thích ôm, đau đớn có thể giảm nhẹ đôi chút.
“Lúc đấy em tèm nhem nước mắt nước mũi…”
Phó Sinh khẽ cười bóp cằm Tu Từ, lại cầm miếng bông tẩy trang mới lên chùi mặt Tu Từ: “Trông còn khó coi hơn bây giờ.”
“…” Tu Từ đã không còn nhớ nổi trạng thái khi ấy, chỉ nhớ rằng rất đau, nhưng lại rất vui mừng.
Dầu tẩy trang hình như hơi kích ứng, lau lên làm mặt ửng hồng từng mảng.
Phó Sinh nhíu nhíu mày, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Diệp Thanh Trúc: “Cô có nước tẩy trang không?”
— Trong ngăn tủ thứ ba phía bên tay trái, có một cái bình nhỏ xanh nhạt bên trên đều là chữ tiếng Anh.
Diệp Thanh Trúc hồi âm rất nhanh, Phó Sinh qua tìm, lại tiếp tục tẩy trang giúp Tu Từ: “Có tốt hơn chút nào không?”
Tu Từ mơ màng vâng một tiếng: “Không kích ứng…”
Phó Sinh gật đầu, nghĩ phải hỏi Diệp Thanh Trúc nhãn hiệu, mua cho Tu Từ một bộ, dù sao trang điểm cũng là quá trình không thể thiếu của diễn viên, mấy đồ dùng chung chắc chắn sẽ không tốt cho lắm.
“Anh ơi…” Tẩy xong phần mắt, Tu Từ đột nhiên mở mắt ra, chấp nhất nhìn Phó Sinh, “Em muốn làm.”
Phó Sinh đang chìm đắm xem nên mua mỹ phẩm gì đột nhiên nghe được câu này, nhất thời không phản ứng được: “… Làm gì?”
Tu Từ bổ sung: “Làʍ ŧìиɦ.”
Phó Sinh ngẩn hết cả người, khuôn mặt nhỏ vừa khóc lem nhem của Tu Từ nói ra những lời này, một luồng hỏa khí không rõ tản ra ngoài, khơi dậy bản năng xâm lược của anh.
“Hôm nay thì không được.”
Phó Sinh sau khi phản ứng lại lập tức từ chối, anh dường như che giấu chớp mắt, không còn nhìn đôi môi bị hôn đến đỏ bừng của Tu Từ nữa: “Dạo này bận quá, không chăm sóc tốt cho em được.”
Tu Từ không muốn nghe vậy, trong mắt đã ươn ướt hơi nước, Phó Sinh nhìn thấy thì đầu quả tim run lên, vội vàng dụ dỗ nói: “Cuối tháng được nghỉ ngơi, lúc đấy em muốn thế nào đều nghe em.”
“Không thể đổi ý.”
“… Được.”