Ánh mắt Diệp Lận lóe lên, ấn tượng của cậu bé đối với “A Thần” này càng thêm phong phú.
Nhưng ngay khi chủ đề cuộc trò chuyện thay đổi, cậu bé bắt đầu dò hỏi.
“Nhưng ông bà vừa nói cháu giống với cháu của ông bà là thật sao ạ? Gặp được nhau là định mệnh, ông bà có ảnh của chú ấy không? Cháu có thể xem không?”
Cậu bé cười ngượng ngùng, để lộ lúm đồng tiền sâu trên má.
Hai ông bà cụ vốn đã có tình cảm với trẻ con, huống chi Diệp Lận còn cố ý làm ra vẻ đáng yêu?
Bà cụ gật đầu, lấy điện thoại ra cho Diệp Lận xem.
Vừa nhìn vào, Diệp Lận liền cực kỳ chắc chắn.
Người đàn ông này là cha của chúng!
Bởi vì, người trong ảnh giống hệt mình.
Cậu bé mỉm cười, nhanh chóng lấy điện thoại ra, tựa sát vào người hai cụ già, thái độ rất thân mật.
“Ông bà ơi, chúng ta thêm Wechat nhé? Sau này nếu ông bà thấy buồn chán có thể tìm cháu trò chuyện cho đỡ buồn!”
Ông cụ không ngờ một đứa bé lại có thể nói những lời như vậy, ông cụ liền cười ha ha thêm Wechat với cậu bé.
Diệp Lận đã đạt được ý định của mình, cậu bé vội vàng quay lại tìm Diệp Tiểu Vi và những người khác.
Tuy nhiên, trên đường đi cậu bé lại gặp được một người đàn ông khác.
“Vãi thật! Boss nhỏ?”
Đối phương thốt lên, nhìn Diệp Lận với vẻ không dám tin, cứ như gặp ma giữa ban ngày.
Diệp Lận giật mình, ngẩng đầu nhìn anh ta với vẻ mặt đề phòng.
“Cha nói dạo ngày người bắt cóc trẻ con đều như vậy, không phải là chú muốn dùng cách này để tiếp cận cháu, sau đó nhân cơ hội bắt cóc cháu chứ?”
Người đàn ông đột nhiên nghẹn lời, ho khan một tiếng, vội vàng xua tay rồi chuồn đi mất!
Chẳng phải chỉ là giống nhau chút thôi sao?
Người ta đã có cha rồi đấy, chú ấy đang nghĩ sao vậy?
Diệp Lận vừa đi đến bên kia thì liền bị Diệp Tiểu Vi kéo lại, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói trầm xuống.
“Diệp Lận, con đã đi đâu vậy? Con có biết mẹ và dì rất lo lắng cho con không!”
Diệp Huyên và Diệp Trăn lập tức đứng đến bên cạnh Diệp Lận.
“Mẹ ơi, anh hai đã biết lỗi rồi!”
“Mẹ ơi, Trăn Trăn xin lỗi thay cho anh hai nhé? Anh hai sẽ không tái phạm nữa! Mẹ tha lỗi cho anh hai nhé?”
Diệp Lận phớt lờ sự tức giận của Diệp Tiểu Vi, bình thản lên tiếng.
“Mẹ ơi, mẹ có thể cho chúng ta một chút không gian riêng tư được không? Con muốn nói chuyện riêng với mẹ.
“
Diệp Tiểu Vi dở khóc dở cười, không biết con trai muốn nói gì với mình.
Nhưng sau khi nghe Diệp Lận nói như vậy, cô không khỏi bất ngờ.
“Con nói con nhìn thấy ảnh của người đàn ông đó giống hệt với con sao?”
“Đúng ạ!”
“Vậy con có nghe nói người đó tên gì không?”
“Là A Thần.
“
Diệp Tiểu Vi nhắm mắt lại, cảm thấy thế giới này quá nhỏ.
“Hơn nữa, vừa rồi ở dưới lầu con gặp được một chú, chú ấy thấy con thì gọi con là boss nhỏ.
“
Diệp Tiểu Vi cảm thấy đất trời như sụp đổ.
Không cần nghĩ, cô cũng biết boss đó là ai.
Cô đã lập tức gọi bọn trẻ về khách sạn, thu dọn đồ đạc rời đi.
“Mẹ ơi, chúng ta chuyển đi à?”
“Ừm! Chúng ta chuyển đến khách sạn khác, mẹ thấy khách sạn này ồn ào quá, con có thấy vậy không?”
Diệp Lận lén giấu kỹ hai sợi tóc bạc mà cậu bé định đem ra đưa cho mẹ, cậu bé nghiêm túc gật đầu.
“Đúng ạ! Vậy để con giúp mẹ dọn đồ nhé!”
Sau đó, quản lý khách sạn vừa mới bắt đầu ca làm đêm đã gặp được mấy người Diệp Tiểu Vi xách theo hành lý lỉnh kỉnh.
Diệp Huyên vẫn chào hỏi mọi người một cách thân thiết.
“Chào bác! Bác đến làm việc à, bác ăn cơm chưa? Thức khuya nhớ ăn chút gì đó nhé, nếu không dạ dày sẽ khó chịu đấy.
“
Người quản lý mỉm cười gật đầu chỉ vào mấy người Diệp Tiểu Vi.
“Đây là mẹ cháu à? Gia đình cháu muốn trả phòng sao?”
Diệp Tiểu Vi nghĩ rằng Diệp Huyên đã quen với quản lý và những người khác lúc ban sáng, nên không hỏi gì nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu với quản lý.
“Vâng ạ! Người nhà cháu bị bệnh, muốn ở lại lâu dài nên định tìm một nơi ở lâu dài gần bệnh viện.
“
Người quản lý gật đầu.
Nhưng khi trả phòng, ông ấy đã lướt mắt nhìn thấy tên, thì liền sững sờ tại chỗ.
“Diệp Tiểu Vi, cô tên là Diệp Tiểu Vi sao?”
Cuối cùng ông ấy cũng nhớ ra trước đó mình đã quên mất điều gì.