“Tiểu Vi, em có biết bạn trai của em là một phú nhị đại đúng nghĩa không? Hay là em tìm cậu ấy mượn một ít trước, em! “
Diệp Tiểu Vi siết chặt tấm séc trong tay một cách mỉa mai, nghiến răng nghiến lợi cười.
“Đúng vậy! Anh ấy đã đưa cho em rồi!”
Vòng tới vòng lui, cuối cùng cô vì tiền mà bán thân!
Cho nên, trên thực tế, họ tưởng rằng đã yêu nhau được ba năm nhưng hóa ra họ chưa hề quen biết nhau.
Cô nghĩ Cận Việt Thần là một sinh viên nghèo không có tiền.
Nhưng anh lại nghĩ rằng cô là một cô gái ham tiền, vì tiền mà có thể bán thân!
Cuộc sống thật sự cẩu huyết!
Sáu năm sau, sân bay Hải Thành.
Ngay khi ba đứa bé vừa ra khỏi ga đã gây xôn xao.
Hai cậu bé mặc bộ vest cùng kiểu nhưng khác màu, chân đi giày da nhỏ và đeo một cặp kính đen trẻ em, giống hệt phiên bản thu nhỏ của tổng tài bá đạo.
Cô bé thì mặc một chiếc váy công chúa ren trắng, mái tóc dài xoăn được búi thành búi, trên mặt luôn nở nụ cười, lúm đồng tiền ngọt ngào mềm mại như chứa đầy mật ong.
Hai cậu bé nắm tay cô bé, giống như kỵ sĩ đang bảo vệ.
“Wow, đáng yêu quá! Là sinh ba à?”
“Phải làm sao đây? Tôi muốn bắt một đứa quá đi!”
“Tại sao con của người khác trông giống hoàng tử, còn thằng nhóc nhà mình sao giống ăn mày vậy?”
!
Hai cậu bé thấy mọi người đều đang nhìn chúng, không những không ngượng ngùng mà còn thủng thẳng hôn gió mọi người khiến mọi người phải thốt lên.
Diệp Tiểu Vi đi phía sau chúng, vừa cảm thấy tự hào vừa thấy bất lực.
“Các con giữ kỹ em gái, đừng nhìn ngó xung quanh, đừng nói chuyện với người lạ.
“
Sáu năm trước, sau khi mẹ cô mất, cô cảm thấy hổ thẹn và tự trách mình, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.
Không lâu sau, cô phát hiện mình có thai và cô đã lấy lại hy vọng sống.
Tám tháng mang thai, ba đứa bé oe oe chào đời, được đặt tên là Diệp Lận, Diệp Huyên và Diệp Trăn.
Bên kia, anh cả Diệp Lận lạnh lùng nhướng mày.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai giống người đàn ông đó đến bảy tám phần, nhưng lại chẳng giống cô cho lắm.
“Mẹ yên tâm! Có con đây, không ai dám động vào em gái đâu.
“
Đứa con trai thứ hai, Diệp Huyên thì cười hi hi nói, rõ ràng là cùng một mẹ, nhưng dung mạo của cậu bé gần như giống hệt Diệp Tiểu Vi.
“Mẹ đừng lo lắng.
Cho dù anh hai không bảo vệ được em gái thì còn có con và cục cưng nhỏ của chúng ta nữa mà!”
Cậu bé giơ tay lên, trên cánh tay nhỏ xíu của cậu bé hiện rõ một vật màu xanh lá cây.
Nếu không nhìn kỹ, thì sẽ tưởng đó là một chiếc vòng tay.
Diệp Tiểu Vi cau mày, vẻ mặt xị xuống.
“Huyên Bảo, sao con lại mang Tiểu Thanh ra ngoài vậy?”
Tiểu Thanh là một con rắn nhỏ, là thú cưng được Diệp Huyên nuôi từ nhỏ, vừa ngắn vừa nhỏ, có nọc độc nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Cô bé Diệp Trăn chạy lạch bạch tới ôm lấy đùi Diệp Tiểu Vi, đôi mắt to ngấn nước đầy vẻ ngây thơ, giọng nói vô cùng mềm mại.
“Mẹ ơi, là ý của con đấy! Chúng ta đều về nhà gặp bà nội, Tiểu Thanh cô đơn rất đáng thương!”
Diệp Tiểu Vi dở khóc dở cười xoa đầu con gái, lại trừng mắt nhìn con trai.
“Đó là bà nội của mẹ, không phải bà nội của các con.
Còn nữa, các con suốt ngày để em gái gánh tội không cảm thấy quá đáng sao?”
Diệp Trăn chớp đôi mắt to, mỉm cười.
“Mẹ, là mẹ nói mà! Anh trai phải bảo vệ em gái, em gái cũng phải yêu thương anh trai mà!”
Diệp Tiểu Vi gõ đầu cô bé, không nói nên lời.
“Con nhớ kỹ quá ha.
“