Cuối cùng Diệp Huyên cũng bị đưa đi, lúc rời đi, cậu bé vẫn gào khóc kéo lấy quần áo của Cận Việt Thần.
Cận Việt Thần cau mày.
Không biết tại sao, khi nghe thấy đứa trẻ khóc như vậy thì trong lòng anh có chút cảm giác khó chịu.
“Biểu cảm của anh có vẻ không ổn, anh vẫn không thể buông bỏ sao? Hay là gọi người ta về đi?”
Cận Việt Thần mím môi và lắc đầu.
“Không cần! Cô ấy đã kết hôn rồi! Dây dưa với anh quá nhiều cũng không phải là điều tốt!”
Lỡ như người đàn ông đó hiểu lầm thì sao?
Lam Chỉ Nhu sửng sốt, khẽ thở dài.
“Cho nên rốt cuộc là anh vẫn chưa buông bỏ được!”
Cận Việt Thần cầm ly rượu lên, uống cạn.
“Còn em? Em đã buông bỏ chưa?”
Lần này, Lam Chỉ Nhu đã gật đầu không chút do dự.
“Em đã buông bỏ rồi! Anh ấy luôn ở trong trái tim em, giống như anh ấy đã nói trước khi mất.
Em không thể vì anh ấy mà bị trói chân, cho nên nếu anh bằng lòng, hôn sự vẫn tiến hành như thường, hơn nữa trước đó cha em có nói muốn gặp anh.
“
“Được!”
Hai người nói chuyện khá thân thiết, còn Diệp Huyên cũng rất hả hê.
Cậu bé xòe lòng bàn tay ra, nhìn những sợi tóc ngắn mà cười tít mắt.
Được rồi!
Vẫn là cậu bé thông minh!
Tuy nhiên, cậu bé chưa kịp vui mừng được bao lâu thì Tiết Manh Manh đã tìm tới.
“Tổ tổng nhỏ của tôi! Cháu chạy đi đâu thế? Cháu có biết dì tìm cháu muốn phát điên lên không?”
Diệp Huyên chớp mắt, chỉ vào người phục vụ bên cạnh.
“Vừa rồi cháu gặp một chú rất đáng sợ, chú ấy muốn bắt cóc cháu, là nhờ chị gái xinh đẹp tốt bụng này đã cứu cháu đấy!”
Cô phục vụ cười tít mắt trước lời khen của cậu bé, nhưng nghĩ Tiết Manh Manh là người giám hộ của cậu bé nên đã giao cậu bé lại cho Tiết Manh Manh và dặn dò hãy trông chừng cậu bé cho cẩn thận.
Tiết Manh Manh luôn miệng nói lời cảm ơn.
Khi họ quay lại phòng riêng thì phát hiện Diệp Tiểu Vi đã đến khách sạn, hơn nữa sắc mặt cô trông khá khó coi.
Diệp Huyên nháy mắt với anh trai, lẳng lặng đưa món đồ trong tay cho anh trai, hất cằm về phía mẹ.
“Tình hình thế nào? Có chuyện gì vậy?”
Diệp Lận ghé sát vào tai em trai thì thầm.
Sắc mặt Diệp Huyên cũng hơi thay đổi.
Cái này!
Diệp Trăn tuổi còn nhỏ, lại nhạy cảm, cô bé cảm nhận được tâm trạng Diệp Tiểu Vi không ổn, liền dựa người vào người cô.
“Mẹ ơi, mẹ không sao chứ? Trăn Trăn lo cho mẹ lắm đấy? Mẹ ơi, mẹ ăn bánh nhé? Bánh ngon lắm đấy!”
Diệp Tiểu Vi xoa đầu con gái, lắc đầu.
“Không! Mẹ không đói.
“
Giọng nói của đứa trẻ nhắc nhở Diệp Tiểu Vi đừng đem cảm xúc tiêu cực của mình về.
Tuy nhiên, ngay khi cô chuẩn bị đưa bọn trẻ về nhà, ngay lúc quay đầu lại nhìn thấy Cận Việt Thần và Lam Chỉ Nhu cùng dắt tay nhau rời đi.
Tiết Manh Manh cũng mở to mắt nhìn về phía trước.
“Đó, đó đó! đó chẳng phải là Cận Việt Thần sao?”
Cô ấy vô thức nhìn cô bạn của mình.
Trước đây cả khối lớp ai cũng biết về chuyện tình giữa Cận Việt Thần và Diệp Tiểu Vi.
Bây giờ thì!
Diệp Tiểu Vi cụp mắt xuống, mỉm cười chặn lời nói của Tiết Manh Manh.
“Manh Manh, hôm nay đã làm phiền cậu rồi! Ngày mai sẽ có người chăm sóc bọn nhỏ, cậu cứ yên tâm đi làm.
“
“Được được được!”
Tiết Manh Manh không biết nên nói gì, chỉ có thể liên tục gật đầu.
Diệp Huyên cùng Diệp Lận vẫn luôn ở một bên quan sát, thấy cảnh này, chúng cùng lúc đưa mắt nhìn nhau.
Tuy nhiên, chờ đến khi đi ra ngoài, khi nhìn thấy quản gia Hồ đang đứng ngoài cửa.
Ba đứa trẻ liền hớn hở chạy về phía đối phương.
“Ông nội Hồ!”
Người quản gia già mỉm cười gật đầu, sau khi đưa bọn trẻ lên xe ông ấy mới báo cáo lại với Diệp Tiểu Vi.