Nhưng cô ta cũng phải đề phòng cô lấy lùi làm tiến, dù sao nhìn sắc mặt của Cận Việt Thần thì biết, nó u ám như mây đen trên bầu trời.
Ba đứa nhỏ ngơ ngác nhìn theo ánh mắt của mẹ.
Diệp Huyên phản ứng theo quán tính nói, “Chết thật! Cái quái gì vậy?”
Tại sao người đàn ông đó lại đi cùng chị gái đó?
Trước đây thì không sao, nhưng hôm nay chúng vừa nhận được báo cáo xét nghiệm ADN từ bệnh viện.
Người đàn ông này là cha của chúng!
Bên cạnh đột nhiên có một bàn tay vươn ra, bịt miệng Diệp Huyên lại.
Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn anh trai của mình, trong đôi mắt to tròn đầy vẻ kinh ngạc.
“Ưm ưm! “
Diệp Lận mặt không cảm xúc, lắc đầu rồi lại nhìn lên phía trên lầu.
“Chúng ta không có cha! Trước đây không có, bây giờ cũng sẽ không có!” Càng không cần phải có!
Cậu bé có hơi lo lắng nhìn về phía mẹ mình.
Ngược lại, điều đáng lo ngại hơn bây giờ là tâm trạng của Diệp Tiểu Vi.
Mặc dù mẹ đang cười nhưng cậu bé luôn cảm thấy nụ cười đó còn xấu hơn cả khóc.
Trước kia cậu bé không có bất kỳ cảm xúc thích hay không thích người đàn ông đó, nhưng lúc này, cậu bé lại cảm thấy có hơi chán ghét.
Chúng đã bàn với nhau rất lâu, chúng muốn cho mẹ trải qua ngày sinh nhật này một cách vui vẻ, nhưng bây giờ mọi chuyện đã đi tong hết rồi!
Tất cả đều do Cận Việt Thần!
Hơn nữa, lúc này người đàn ông đó lại còn muốn cầu hôn người phụ nữ đó?
Cái quái gì đây?
Trên lầu, bầu không khí căng thẳng.
Lam Chỉ Nhu thấy Cận Việt Thần vẫn không có hành động gì, trái tim cô ta như rơi xuống đáy vực.
Cô ta tiến lên một bước, nhìn thẳng vào Cận Việt Thần.
“A Thần, buông tha cho cô ấy cũng là buông tha cho chính bản thân anh.
Bây giờ cô ấy đã có chồng, có gia đình, có con cái, mọi thứ đều tốt đẹp.
Còn về phần em, những chuyện xảy ra trước ngày hôm nay, em để cho anh muốn sao cũng được! Nhưng chuyện tối nay làm ầm ĩ như vậy, nếu anh muốn đổi ý thì em phải giải quyết thế nào đây?”
Cận Việt Thần ngước nhìn Lam Chỉ Nhu, cắn chặt răng.
Anh biết chứ, nhưng!
Mọi người ở tầng hai đều dõi theo một màn này, các phóng viên còn quay cận cảnh đôi mắt đỏ hoe của Cận Việt Thần.
Cái này là do anh xúc động quá không nói nên lời phải không?
Họ đều hiểu mà!
Trong lòng Lam Chỉ Nhu lạnh buốt, cô ta cụp mắt xuống, gượng cười.
“Tối nay Cận tổng không nói được là không liên quan đến em đâu nhé.
Nếu anh không nói gì nữa thì em đi đây.
“
Giọng nói tỏ vẻ nũng nịu khiến mọi người lại bật cười.
Không biết ai đã hô lên, những người khác cũng bắt đầu hô.
“Hôn đi! Hôn đi!”
Lúc này, khi mọi người đang dõi theo thời khắc quan trọng, Cận Việt Thần nhận lấy chiếc nhẫn từ trợ lý, cơ thể anh cứng ngắc quỳ một gối xuống trước mặt Lam Chỉ Nhu.
Sau đó chiếc nhẫn được nâng lên cao.
Mọi người nín thở theo dõi cảnh tượng này, nhìn không chớp mắt, sợ là sẽ bỏ sót chi tiết nào đó.
Diệp Tiểu Vi cũng đứng đó, nhìn chằm chằm.
Chỉ cần nhìn thấy cảnh này, trái tim cô sẽ chết phải không?
Sau khi người đàn ông đó kết hôn với cô gái đó, có lẽ sẽ không còn liên quan gì đến cô nữa phải không?
Sau đó chờ khi Lam Chỉ Nhu có con, có lẽ anh sẽ không giành con với cô nữa phải không?
Chẳng phải cô nên vui sao? Đúng vậy, cô nên vui mới phải!
Diệp Tiểu Vi mỉm cười.
Diệp Tiểu Vi khóc.
Nước mắt cô rơi xuống đất như dây hạt cườm bị đứt, cô chẳng thể chờ để xem hết màn cầu hôn, hai mắt cô đỏ hoe, cúi xuống bế Diệp Trăn rồi trực tiếp đi ra ngoài.
Diệp Huyên và Diệp Lận nhìn nhau, chúng nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi theo.
Ngay khi Diệp Tiểu Vi rời đi, một giọng nói rõ ràng vang lên từ tầng hai.
“Lấy anh nhé!”