Ngay lập tức tiếng vỗ tay vang dội khắp nhà hàng.
Diệp Tiểu Vi đứng cứng đờ, sau đó nhanh chóng bế con gái ra khỏi nhà hàng.
Sau khi gió lạnh thổi khô nước mắt trên mặt cô thì cô mới nhận ra mình đã bế Diệp Trăn đi được hơn nửa giờ.
Đứa bé trong vòng tay cô không nói gì, Diệp Lận và Diệp Huyên cũng im lặng đi theo phía sau cô.
Khóe mắt cô lại nóng bừng, như có chất lỏng đang rưng rưng ở đó.
Cô là một người mẹ mà cô lại chẳng quan tâm đến cảm xúc của con mình, điều đó có vẻ khá tệ phải không?
Diệp Trăn lau nước mắt cho Diệp Tiểu Vi, tay cô bé đặt vào rốn của mình.
“Mẹ đừng khóc nữa được không nào? Mẹ khóc, tim Trăn Trăn đau lắm!”
Diệp Huyên đặt tay vào trái tim mình và phổ cập kiến thức kịp thời cho em gái.
“Trăn Trăn ngoan, đó không phải là trái tim, ở đây mới phải! Em nhìn anh này, nó ở đây! “
“Nhưng John chạm vào đây để thổ lộ với em, nói là muốn em làm bạn gái của cậu ấy, nói sau này sẽ cưới em đấy?”
Diệp Huyên cau mày, tức muốn xì khói.
“Anh biết là thằng nhóc đó chẳng tốt lành gì, suốt ngày cứ lảng vảng trước mặt em! Trăn Trăn, thằng nhóc đó chỉ lừa em thôi.
Anh còn thấy cậu ta cũng nói như vậy với Jennifer và Kylena nữa đấy.
“
“Không thể nào!”
“Là thật đấy! Nếu không tin thì em có thể hỏi anh hai.
“
Diệp Lận ở bên cạnh cũng gật đầu.
Diệp Trăn liền òa lên khóc, ôm cổ Diệp Tiểu Vi khóc nấc.
“Mẹ ơi, Trăn Trăn thất tình rồi!”
Diệp Tiểu Vi dở khóc dở cười, thấy sắc mặt con gái dần dần tái xanh, cô vội vàng móc từ trong túi ra một lọ thuốc đút cho Diệp Trăn.
“Ngoan nào, nghe lời mẹ, uống cái này trước đi! John không có gì tốt cả, sau này mẹ sẽ tìm cho con người tốt hơn!”
Diệp Huyên và Diệp Lận cũng vội vàng gật đầu.
“Đúng, đúng, không có John thì em còn có mẹ và bọn anh mà.
Sau này anh cũng sẽ tìm người tốt nhất cho em.
“
Diệp Lận nhíu mày thật chặt.
“Hay là John quan trọng hơn mẹ và bọn anh?”
Diệp Trăn ngoan ngoãn uống thuốc, thút thít, lắc đầu.
“Không, không phải! Mẹ quan trọng, các anh cũng, cũng quan trọng!”
Diệp Tiểu Vi hôn lên tóc Diệp Trăn.
Vì có bọn trẻ nên Diệp Tiểu Vi tạm thời quên đi nỗi buồn và nỗi đau trong lòng.
Cô vốn định tùy tiện tìm một nơi để ăn một bữa thì lại phát hiện ra mình đã đi đến gần trường đại học của cô trước đây.
Ký ức lại ùa về.
Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu, vứt bỏ tất cả quá khứ.
“Đây là trường học của mẹ, các con có muốn cùng mẹ vào xem thử không?”
“Muốn, muốn, muốn!”
“Mẹ ơi, Trăn Trăn cũng muốn.
“
Diệp Tiểu Vi không đưa bọn trẻ vào trường mà rẽ vào khu chợ phía sau.
Đã gần tám giờ tối nhưng con đường phía sau trường đại học là một nơi rất náo nhiệt.
Nơi này có đủ loại hàng quán, cửa tiệm, tất cả đều rất đông đúc và rất sôi động.
Đột nhiên, Diệp Trăn dùng bàn tay nhỏ bé bịt mũi lại, cau mày thật chặt.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mùi gì thế? Mùi hôi quá, có phải có ai ị ở đây không?”
Diệp Tiểu Vi không biết nên khóc hay nên cười, cô lắc đầu, đưa cô bé đến một quầy hàng gần đó.
“Chú ơi, cho cháu hai phần đậu hũ thối chiên, một phần có ớt, một phần không ớt!”
Chẳng bao lâu, hai chiếc hộp nhỏ được đưa đến, còn đang tỏa ra mùi thơm đặc trưng.
Diệp Trăn nhìn những thứ có màu đen như mực, cô bé dụi mắt, mếu máo kéo tay Diệp Tiểu Vi.
“Tội nghiệp mẹ quá, mẹ lại phải ăn thức ăn bị hỏng.
Trăn Trăn có tiền này, Trăn Trăn cho mẹ nhé?”
Diệp Tiểu Vi dở khóc dở cười kể cho Diệp Trăn nghe về món đậu hũ thối này.
Sau khi kể xong, cô lại khuyến khích ba đứa nhỏ ăn thử.
Ông chủ quầy đậu hũ thối giơ ngón tay cái lên khen ngợi Diệp Tiểu Vi.
“Cô cũng biết những thứ này sao? Thật tuyệt vời!”
Diệp Tiểu Vi mỉm cười không nói gì, nhưng nụ cười trong ánh mắt lại nhạt đi đôi chút.
Sáu năm trước, cô cũng không ăn nó, chính là Cận Việt Thần nắm tay cô vừa dỗ dành vừa lừa cô ăn.
Nguồn gốc này cũng được anh kể lại.