Sếp Mèo Tinh Khóc Meo Meo - Niết Niết Miêu Nhục Điểm

Chương 24



24. [Anh yêu em]
Edit: Yu Xin
==============================
Đến nhà Cố Lạc ăn tết, Tạ Nhung không thể đi tay không đến đó được.
Một chút thời gian để chuẩn bị Tạ Nhung cũng chẳng có nốt.
Hắn vốn cho rằng nhận được một câu quan tâm từ Cố Lạc đã tốt lắm rồi, nhưng không ngờ Cố Lạc lại mời hắn cùng về nhà ăn tết, cơ hội tốt như thế, sao hắn có thể để nó bay mất đây?
Nhưng vấn đề là, nên mua cái gì đây?
“Mua cái gì hả? Đừng mua. Nhà tôi cũng không thiếu gì hết.”
“Nhưng mà…” Hiếm lắm mới thấy có việc khiến Tạ Nhung phải do dự như thế.
“Nhưng mà cái gì mà nhưng mà? Anh muốn mua thứ gì? Rượu hay thuốc lá? Những thứ này ở nhà tôi không chỉ có rất nhiều, hơn nữa dựa vào tiền lương bây giờ của anh muốn mua được rượu và thuốc lá với giá trị tương xứng… Thôi bỏ đi, không phải tôi có ý xem thường anh.”
Người nhà Cố Lạc cũng không phải là hạng người thích phô trương lãng phí, nhưng mức độ chi tiêu của nhà họ quả thật không phải con số nhỏ. Tạ Nhung làm bảo an một tháng lương được bao nhiêu tiền đâu chứ? Bình thường tổng giám đốc Miêu Miêu cứ hay mạnh miệng thế thôi, nhưng lần này là lời thật lòng của anh.
Anh nói cũng không hề sai một chút nào.
Tuy lần này lấy thân phận bạn bè tới chơi, nhưng Tạ Nhung vẫn rất coi trọng lần đến thăm này.
Ngộ nhỡ sang năm mới hắn sẽ được thăng chức thành bạn trai đâu? Để lại ấn tượng tốt vẫn tốt hơn.
Nhưng đúng như lời Cố Lạc nói vậy, nhà anh không hề thiếu thứ gì.
Cố Lạc đi vệ sinh trở lại, Tạ Nhung vẫn còn đang xoắn xuýt.
Cố Lạc đành phải cho hắn một biện pháp: “Nếu không anh mang theo ít dưa muối đi, hoặc là chút đồ ăn tự làm gì đó.”
Mặc dù trước đó tổng giám đốc Miêu Miêu ghét bỏ dưa muối bảo an làm cho anh ăn, nhưng mà nếu suy nghĩ lại thì, cháo trắng ăn cùng dưa muối vẫn rất ngon đó. Tạ Nhung tự làm quả thật ăn ngon hơn rất nhiều so với bên ngoài, có thể nói là độc nhất vô nhị luôn.
“Như vậy có ổn không?” Chưa từng nghe nói có ai lần đầu đến chơi mà mang dưa muối hết, Tạ Nhung không chắc chắn lắm.
“Có gì mà được với không? Bọn họ cũng chưa từng ăn qua đồ anh làm.” Cố Lạc trực tiếp quyết định, sau đó hung dữ nói, “Nhanh quay về dọn đồ đi, buổi tối quay lại làm ấm giường cho tôi.”
Cố Lạc sợ lạnh, đặc biệt là vào mấy ngày đến tháng này. Nhiệt độ cơ thể Tạ Nhung cao, mỗi ngày ngủ chung trên giường với Tạ Nhung anh luôn cảm thấy cực kỳ ấm áp dễ chịu, thoải mái vô cùng.
Mặc dù trong nhà có máy sưởi, nhưng Cố Lạc luôn cảm thấy nó không thể so sánh được với việc Tạ Nhung làm ấm giường cho mình.
“Được, nghe lời em.” Lần này Tạ Nhung không tiếp tục từ chối.
Ngoại trừ lúc ở trên giường hắn tương đối hung hãn hơn, thì phần lớn thời gian còn lại luôn giữ thái độ ngoan ngoãn phục tùng hoàn toàn với Cố Lạc.
Thật khó để ủ ấm trái tim của một chú mèo kiêu hãnh, nhưng vào lúc này đây, Tạ Nhung dường như đã nhìn thấy viễn cảnh tương lai hạnh phúc.
Ánh mắt của hắn quá mức nóng bỏng, đến mức Cố Lạc không nhịn nổi phải tránh đi, nhưng Tạ Nhung lại càng tiến lại gần anh hơn… Cố Lạc liên tục lùi về sau, Tạ Nhung cũng từng bước ép sát.
Chờ đến khi lưng Cố Lạc dán sát vào vách tường, nụ hôn của Tạ Nhung rơi xuống từ trên trán anh, xuống đến mặt, chóp mũi… cuối cùng đặt lên hai cánh môi tựa hoa anh đào.
Hắn hôn dọc theo đường nét đôi môi ấy, cạy mở cánh môi xâm nhập vào trong, dịu dàng múi lấy, quấn quýt triền miên.
Lúc tách ra gương mặt Cố Lạc đã đỏ bừng tựa như say rượu, Tạ Nhung hơi thở gấp, lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve bên cánh môi anh, sau cùng không nhịn được tình cảm trong lòng dâng lên, hắn cúi đầu lại hôn một cái thật sâu.
“Em nghỉ ngơi đi, chờ anh quay lại.”
Cũng chỉ xa nhau vài tiếng mà thôi, song Tạ Nhung vẫn cứ mãi lưu luyến chẳng rời.
Cuối cùng vẫn do Cố Lạc ghét bỏ đẩy hắn ra: “Đi nhanh lên, sáng sớm ngày mai phải trở về rồi.”
Lại dặn dò một hồi, bấy giờ Tạ Nhung mới yên tâm rời khỏi.
Hắn phải chuẩn bị thật tốt.
Trong lúc Tạ Nhung rời đi, Cố Lạc lại lên giường ngủ một giấc.
Đến khi anh tỉnh dậy, vừa lúc thấy Tạ Nhung xách theo bao lớn bao nhỏ mở cửa đi vào. Hơn nữa trên tay còn cầm theo một bó hoa hồng rực rỡ xinh đẹp.
Cố Lạc ngẩn người, đợi khi anh hoàn hồn, Tạ Nhung đã chạy đến trước mặt đưa bó hoa cho anh.
“Cho tôi?” Anh ngập ngừng hỏi, cực kỳ bất ngờ.
“Đương nhiên.” Tạ Nhung trả lời chắc nịch, “Trừ em ra thì anh còn tặng cho ai được nữa?”
“Tại sao tự nhiên lại tặng hoa cho tôi chứ?” Hôm nay là hai mươi chín tết, không phải giao thừa, cũng không phải sinh nhật của Cố Lạc, càng không phải sinh nhật của Tạ Nhung. Vì sao hắn lại tặng hoa cho anh?
“Muốn tặng thì tặng thôi, nào có nhiều lý do đến thế? Em nhận mau đi.”
Vẻ lạnh nhạt trên mặt toàn là giả vờ, trên thực tế lúc Tạ Nhung trên đường quay về có đi ngang qua một tiệm hoa mới mở, những lẵng hoa trang trí đẹp mắt bên ngoài cửa hàng đã hấp dẫn hắn.
Ánh hoàng hôn vừa buông xuống, cánh hoa hồng khẽ lay động trong gió nhẹ. Rõ rành cánh hoa mỏng manh dễ vỡ, lại có thể vươn mình bung nở rực rỡ, giống như vị tổng giám đốc cao cao tại thương đó vậy.
Hoa hồng mang gai nhọn, nhưng đến cuối vẫn bị con người hái xuống. Tạ Nhung chỉ muốn làm người thưởng thức, làm một kỵ sĩ hộ hoa.
Vậy nên hắn không kìm lòng được dừng xe, mua một đóa hồng đỏ thắm mang về.
Kết quả hắn như bị hương hoa bỏ bùa, quên mất mình lái xe tới, cứ thế đi bộ vài trăm mét mới nhớ ra.
Trong suốt thời gian chờ gặp được Cố Lạc, tâm trạng Tạ Nhung cứ hết vui mừng rồi lại thấp thỏm, đến khi gặp được người thật, trái lại hắn không còn căng thẳng như thế nữa.
“Cuối cùng, vì sao anh lại tặng hoa cho tôi?”
Cố Lạc cố chấp muốn một đáp án rõ ràng, mà Tạ Nhung, có vài lời cứ thế bật thốt ra.
“Anh yêu em.” Hắn nói.
“Cố Lạc, anh yêu em.”
Hắn lặp lại lần nữa.
=======================
Yu Xin: A a a a, anh Tạ chính thức tỏ tình rồi nè, người kỵ sĩ hộ hoa của Miêu Miêu!!!!!!!!!! (₌♥ᆽ♥₌)


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.