Sĩ Khả Nhục - Tinh Chử

Quyển 1 - Chương 11: Một đời một kiếp chỉ có nhau



Chương 11:

Một đời một kiếp chỉ có nhau

Dịch: Hallie/ Beta: Raph

Núi tuyết hệt như răng cá voi khổng lồ, trải dài đến tận nền trời băng trắng xóa. Mặt băng rộng ngàn trượng phản chiếu bóng hai người cùng cưỡi ngựa. Ngựa như rồng trắng, bước đi vững vàng, phong thái ngạo nghễ.

“Trước đây nó từng bị ngã.” Ngọc Trần Phi vẫn kề bên tai Thẩm Kính Tùng thủ thỉ, bởi vì hắn sợ lạnh nên chôn hơn nửa mặt vào áo lông chồn, lúc nói chuyện phả hơi làm lông chồn tía mềm ẩm phớt qua trên mặt Thẩm Kính Tùng, khiến trong lòng y cũng ngứa ngáy theo. “Ngựa ngã thì phiền lắm, ngươi có biết không?”

“Chân ngựa thon mảnh, ngã một cái là gãy ngay, lại cực kì khó điều dưỡng, đa phần bị thương là không chữa được nữa”, Thẩm Kính Tùng thở dài. Trước đây y dẫn quân ở bên ngoài, triều đình keo kiệt, chuyện xoay sở quân lương còn khiến người ta phình đầu hơn cả việc đánh trận, trong đó quân mã tiêu phí không hề ít. Nhưng cũng bởi vì đã vô cùng kĩ lưỡng từ chọn giống đến chăn nuôi nên mới cho ra một đội huyền quân kị binh độc nhất vô nhị của Trung châu. Vì thế mỗi khi có tổn thất về chiến mã y đều đau lòng không thôi.

“Quả nhiên hễ đụng tới chuyện liên quan đến đánh trận thì ngươi sẽ nói nhiều hơn một chút.” Ngọc Trần Phi chẳng lấy làm lạ, hôn lên mặt y.

Thẩm Kính Tùng hơi đỏ mặt. Thật ra không phải y không nói chuyện, mà là không nói mấy lời vô nghĩa. Cứ hỏi y mấy chuyện thực tế, cho dù hỏi trên giường có “sướng hay không” thì y cũng sẽ trả lời rõ đầu đuôi ngọn ngành.

Ngọc Trần Phi nói tiếp: “Có lẽ con ngựa này lúc nhỏ thoát được khỏi miệng sói nên rất quý trọng sinh mệnh. Chỉ cần gió thổi cỏ lay một chút nó sẽ bỏ chạy mất. Nhưng trong một lần hai bên giao tranh trên bình nguyên Long Huyết, nó bị đâm trúng đầu gối mà vẫn lao điên cuồng, cứ chạy cho đến khi thoát khỏi vòng vây mới lảo đảo ngã xuống. Bởi vì nó là ngựa đầu đàn, đi đầu chỉ cần chậm trễ một chút thì chắc chắn ta sẽ mất mạng dưới vó ngựa của kị binh theo sát phía sau. Ta khiêng nó về, quân y bảo chân gãy không chữa được, khuyên ta nên cho nó một nhát dao để nó ra đi nhẹ nhàng. Ta nào có đồng ý, bèn phát công văn, nếu ai chữa được cho nó sẽ thưởng vạn lượng bạc. Người đời cười bảo ta khoa trương hoang đường, còn chế một bài hát về ta. Cuối cùng cũng may mà vẫn tìm được một mã y chữa trị được cho nó, không bị người ta cười nhạo vô ích. Mã y người Địch quốc kia nói chữa thì chữa được đấy, nhưng trời sinh ngựa thích chạy nhảy, gãy chân rồi cũng không chịu tĩnh dưỡng. Nếu cứ chạy nhảy như thế, vết thương chồng vết thương, chữa thế nào cũng không hết được. Ta đành ngủ lại trong chuồng ngựa cả đêm, ôm nó, không cho nó chạy nhảy lung tung. Hết một tháng trời, xương của nó dần dần liền lại, quả nhiên không nhìn ra đã từng bị thương”.

Ngọc Trần Phi cứ nói liên miên, Thẩm Kính Tùng cứ im lặng nghe, cũng khá hài hòa.

Ngọc Trần Phi tuy sống trong nhung lụa nhưng là đao quang kiếm ảnh ẩn sau lớp nhung lụa có thể lấy mạng người. Dẫu hắn có vui buồn mừng giận cũng khó nói với người khác. Làm sao mà biết được dưới lớp mặt nạ da người kia là yêu ma quỷ quái phương nào đang hoành hành chứ. Nay gặp được Thẩm Kính Tùng, ngày ngày qua lại với y như thế này, chỉ cảm thấy y có trăm cái tốt ngàn cái tốt, không thích nói chuyện cũng rất tốt.

Còn Thẩm Kính Tùng nghe hắn nói chuyện cũng cảm thấy không tồi. Thẩm Kính Tùng luôn muốn biết thêm nhiều chuyện của hắn một chút, chuyện vặt vãnh thôi cũng nghe không biết chán. Lúc nhỏ y ở một mình cả ngày, chỉ có sóng vỗ ngọn tùng làm bạn, đến cả có một con chim sẻ bay vào hót véo von cũng là chuyện hiếm hoi, thế mà hắn không cảm thấy tịch mịch. Nay có người nói chuyện điềm đạm, lần đầu tiên y mới biết được thế nào là cô đơn. Hóa ra nói chuyện phiếm là thế này.

Áo khoác hơi cồm cộm, bên dưới Ngọc Trần Phi đang lần mò ấp lên cánh tay trái của Thẩm Kính Tùng, nhẹ giọng nói: “Ngựa gãy chân vẫn chữa được, vậy tay của ngươi tại sao lại không? Đợi chúng ta về đến thảo nguyên lại tìm đại phu Địch quốc xem thử…”

Thẩm Kính Tùng nghe thế bỗng giật mình, thì ra Ngọc Trần Phi vẫn chưa quên chuyện này.

Y nghĩ Ngọc Trần Phi đối xử với ngựa hết lòng như thế, có thể thấy được bên trong là một người trọng tình trọng nghĩa. Tay trái y bị thương vì hắn, hắn rộng lòng với y cũng là chuyện hợp tình hợp lí.

Lại nghe thấy Ngọc Trần Phi nói: “Ngươi còn nhớ vào lần đầu tiên chúng ta giao tranh, ta nói sẽ tặng ngươi một con ngựa không? Ta cứ tìm mãi nhưng không tìm được con nào xứng với ngươi”.

Thẩm Kính Tùng nghe thế lộ vẻ xúc động, ấp úng: “Thẩm mỗ có tài đức gì mà…”

Ngọc Trần Phi cười nói: “Mùa hạ năm nay con ngựa kia tự chạy đến cửa. Nó là đầu đàn trong đám ngựa hoang đi lạc vào đồng cỏ của bọn ta. Thủ hạ của ta lập tức bao vây, nhưng nó vô cùng khôn lanh, dẫn đàn ngựa trốn đông trốn tây, vốn đã chạy thoát rồi, vậy mà nó còn đứng trên mỏm núi diễu võ giương oai. Vừa hay nhìn thấy ta cưỡi Tiểu Tuyết về trại, không biết thế nào đấy lại nhất kiến chung tình với Tiểu Tuyết, ngây ngốc xuống sườn núi, chạy đến bên Tiểu Tuyết. Tiểu Tuyết nhà ta không nói không rằng đá cho nó một cú, nhưng nó vẫn mê mẩn không thôi, không mời mà tự tới. Có điều tuy nó cam tâm tình nguyện bị đeo hàm thiếc lên nhưng vẫn ngông nghênh khó bảo, sống chết không chịu cho người cưỡi. Ta cố tình giữ nó lại, để cho ngươi.” Ngọc Trần Phi lúc này chỉ lộ ra một đôi mắt ngoài cổ áo lông, sương lấp lánh đọng đầy trên hàng mi, giương cao yêu kiều, “Thật ra là muốn thấy ngươi bị bẽ mặt.”

Thẩm Kính Tùng kìm lòng không đặng nghiêng đầu sang hôn lên mi hắn, thì thầm: “Ta biết thuần ngựa, ta còn biết đỡ đẻ cho ngựa…”

Một khi đã lên giường, giới hạn thân thể sẽ trở nên mơ hồ, lúc ở bên nhau rất khó mà không động tay động chân. Trong lòng Thẩm Kính Tùng dù đang có hai người tí hon cãi nhau, nhưng vẫn không kìm lòng được muốn hôn hắn.

Ngọc Trần Phi cười khúc khích nói: “Quả nhiên ngươi rất hiền đức.” Hắn giương cằm lên khỏi cổ áo lông, đôi môi được che chắn cẩn thận vẫn ửng đỏ trơn bóng, lúc ngậm vào môi Thẩm Kính Tùng giống như đóa hoa đào rơi trên xuân thủy. Thẩm Kính Tùng ở ngoài gió, môi sớm đã nứt nẻ tróc da, đáng ra hôn lên chẳng có vị gì, nhưng Ngọc Trần Phi lại cảm thấy đến cả cái này cũng nằm trong trăm ngàn cái tốt của y. Bởi vì đôi môi nứt nẻ này cũng giống như Thẩm Kính Tùng vậy, gió tung bụi mù đẩy người ra ngàn dặm trường, nhưng chỉ cần dược dịu dàng chở che sẽ dần dần mở ra lớp vỏ trai thô cứng, lộ thịt mềm bên trong, mặc cho người giày xé.

Thẩm Kính Tùng hôm nay vô cùng xúc động, chủ động đưa lưỡi vào trong miệng Ngọc Trần Phi đùa nghịch. Đầu lưỡi linh hoạt, quấn quýt ướt át. Y dùng hết tất cả những trò thân mật mà mình biết được với Ngọc Trần Phi, lấy đạo của người trả lại cho người, càng thấy uy lực vô cùng.

Đến lúc hai người tách ra, giọng của Ngọc Trần Phi đã hơi khàn: “Ngàn vàng đổi cốt trắng, vạn lượng chữa ngựa thuần. Giai nhân cùng quý mã, chiêu mộ hiền tài nhân”. Thẩm Kính Tùng nghe thế ngẩn người một lúc mới có phản ứng, Ngọc Trần Phi thế mà thản nhiên xem y là “giai nhân” lấy sắc dụ người.

[*Thành ngữ này dùng để ví với việc khao khát có được người hiền tài, xuất xứ từ Chiến quốc sách – Yên sách (战国策 – 燕策) của Lưu Hướng (刘向).]

“Ta dùng thân phận quốc sĩ để gặp người, người có nguyện dùng thái độ quốc sĩ để báo đáp ta chăng?”

[*Một câu trong Sử kí Dự Nhượng truyện. Bản gốc: 国士遇我,我故国土报之 (Quốc sĩ ngẫu ngã, ngã cố quốc thổ báo chi). Quốc sĩ: Người sĩ tài giỏi của đất nước.]

Thẩm Kính Tùng không đáp lại, chỉ hôn lên dung nhan của giai nhân mặt dày mày dạn.

Ngọc Trần Phi mập mờ: “Không vội… Chúng ta vẫn còn thời gian…”

Hai người không biết tỉ tê với nhau bao lâu, Tam Xích Tuyết đã chầm chậm đi đến dưới thành Ngọc Dao.

Thành Ngọc Dao là cửa ải hiểm yếu đầu tiên ở biên giới phía Bắc, nằm dưới chân núi tuyết đồ sộ, giống như một con thú khổng lồ cổ xưa. Tường thành dùng những tảng đá xanh thuần chất dựng thành lũy, bị đóng băng bóng loáng như gương, tựa như có thể phản chiếu lại cả ánh mặt trời.

Cánh cửa bằng đồng mở rộng, vài kị binh đi ra, dẫn đầu là một quan văn áo bào đỏ thẫm, tay áo cản gió, tung bay phần phật, vô cùng phiêu dật. Đến trước mặt, quan văn trẻ tuổi kia xuống ngựa trước, mỉm cười hành lễ: “Không tiếp đón được từ xa, Ngọc Dao quận thú Mai Xuân Tuyết tham kiến hầu gia và Thẩm tướng quân”.

[*Quận thú: trưởng quan hành chính của quận, làm công việc liên quan đến phòng thủ biên quan.]

Thái độ của hắn vô cùng tự nhiên, giống như không nhìn thấy hai người cưỡi trên cùng một con ngựa.

Thẩm Kính Tùng kinh ngạc: “Tiểu Mai, ngươi đang ở Binh bộ trong kinh mà…”

Mai Xuân Tuyết còn chưa kịp đáp lời, Ngọc Trần Phi đã hừ lạnh nói: “Tên họ Mai kia tay chân nhanh nhẹn thật.” Nói xong hắn cắp nhẹ bụng ngựa, Tam Xích Tuyết liền nhấc chân ngẩng đầu mà đi, để lại quận thú mới nhậm chức ngơ ngác tại chỗ, chứng tỏ không để ai vào mắt.

‘Tên họ Mai’ mà Ngọc Trần Phi mắng không phải là Tiểu Mai vô tích sự trước mặt, mà là hắc thủ sau màn ở đế đô.

Mười hai châu trong ải mà Ngọc Trần Phi càn quét hóa ra đều là đất đai của dòng dõi vua chúa Đại Cảnh, mấy trăm năm nay rễ sâu lá tốt, tồn tại như một quốc gia trong quốc gia, triều đình khó mà quản chế. Lần này Mai Cựu Anh vịn vào lí do trọng tội phản quốc làm lỡ tình hình quân sự bèn nhổ cỏ tận gốc thế lực hoàng tộc, rồi đưa hết con ông cháu cha quan lại ở Giang Nam thế vào, nhanh chóng làm cho cả Tây Bắc đổi họ.

Những chuyện này tất nhiên Ngọc Trần Phi đã thương lượng với Mai Cựu Anh trước đó. Mai Cựu Anh mở cửa tạo cơ hội cho hắn, lực lượng phòng vệ ải Bắc lỏng lẻo, để hắn tiến thẳng vào Trung Nguyên như chốn không người. Còn hắn cũng có qua có lại, đi đường vòng một chút, một mẻ hốt trọn các nước chư hầu.

Tên họ Mai cũng không phải không dè chừng hắn. Lúc hắn cuốn gói ra khỏi ải Bắc, mười mấy vạn quân Đại Cảnh tập kết từ sông Thương đến mạn Bắc, gánh trên vai cả Giang Nam tinh hoa của đất của trời. Nếu như Ngọc Trần Phi nuốt lời, cùng lắm Mai Cựu Anh cũng vẫn có thể ép thiên tử nhường lại Giang Nam để tính kế lâu dài.

“Người trộm cắp một cái móc gắn đai lưng thì bị giết, kẻ trộm cắp một nước thì thành chư hầu. Ta ngưỡng mộ Mai tướng là người trí dũng kiệt xuất, nguyện cùng ngài mưu cầu đại nghiệp”, Ngọc Trần Phi nói như thế trong thư.

***

Thành Ngọc Dao này ngoài việc thay đổi trưởng quan còn có một chính sách mới liên quan đến bình dân bá tánh, đó là thông thương. Xưa kia là thành lũy chiến tranh chỉ có chim chóc qua lại, nay nhân ngày đẹp hiếm có, mở rộng cổng thành, nghênh đón tiểu thương tôi tớ qua lại ải Bắc và Giang Nam.

Mấy trăm năm nay, Đại Cảnh đóng chặt cửa ải, vật tư bắc nam chỉ giao dịch âm thầm bằng tai miệng, hoặc là dùng số tiền lớn hối lộ người ở biên thùy, hoặc là thuê khuân vác trèo đèo lội suối. Họ không ngại khó khăn, tự nguyện đương đầu với tội xử trảm, tất cả đều vì món lời to từ buôn lậu đem đến…

Nay khói lửa đã ngừng, nhà nước mở rộng thị trường, thương nhân nghe thấy tức tốc hành động, tụ tập lại đây…

Hai tháng trước Ngọc Trần Phi phá thành dễ như trở bàn tay, trong thành không thấy không khí đau buồn gì cả, đến gần cuối năm lại càng náo nhiệt hơn. Trung Nguyên có trà lá, tơ lụa, đồ sắt, ngoại thành có ngựa, có dược liệu, đồ da… Chợ phiên vô cùng nhộn nhịp, khách tới khách đi nườm nượp. Bởi vì dựng lều trải sạp, chiếm dụng đường đi, người ngựa tấp nập chen chúc nhau, chậm rãi tiến về trước. Tam Xích Tuyết đi rồi lại ngừng, khó chịu phì mũi kêu lớn. Ngọc Trần Phi đành kéo Thẩm Kính Tùng xuống ngựa, tháo dây cương cho Tam Xích Tuyết, bạch mã liền chạy đi mất. Thấy ánh mắt ngạc nhiên của Thẩm Kính Tùng, Ngọc Trần Phi cười nói: “Quen hoang dã rồi.”

Hai người họ xuống ngựa, rồi hòa vào dòng người, trông cũng không khác biệt mấy.

Phiên chợ Ngọc Dao tuy sầm uất nhưng ít người làm chủ, khung cảnh khá đơn sơ, hình thức là dùng vật đổi vật, hơn nữa vật trao đổi cũng là những nhu yếu phẩm hằng ngày, rất ít kì trân dị bảo. Ngọc Trần Phi ánh mắt nhạy bén, làm sao không nhìn ra được chiêu trò này. Nhưng hắn cũng không soi mói, mà đi thẳng một mạch vào mua thức ăn. Kẹo hạt thông, bơ sữa chiên, thịt chiên giòn, bánh đậu tây, bánh kẹp thịt, bánh ú mật ong… Hắn và Thẩm Kính Tùng vừa chia nhau ăn vừa đi dạo, đôi lúc cười nói chuyện trò, mặc cho gió rét cuồn cuộn thổi qua cũng không làm tan đi tâm trạng phấn khởi vui vẻ.

Trong dòng người đột nhiên có tiếng vỗ tay vang lên, Ngọc Trần Phi kéo Thẩm Kính Tùng đến xem náo nhiệt, chỉ thấy hàng trăm người vây thành một vòng lớn, ba lớp trong ba lớp ngoài, mấy cái đầu đen nhấp nhô che đi tình hình bên trong.

Ngọc Trần Phi suýt chút đã vung roi mở đường nhưng bị Thẩm Kính Tùng kéo lại. Lúc hắn vừa bị kéo lại trong lòng đột nhiên sinh ra một luồng lệ khí. Từ nhỏ hắn làm việc liều lĩnh tùy hứng, ghét nhất là bị người ta làm trái ý. Nhưng bị Thẩm Kính Tùng nắm chặt tay như thế này đột nhiên lại cảm thấy ngọt ngào vì “ta là người thân cận với ngươi nên mới quản giáo ngươi”.

Ngọc Trần Phi vớt vát lại cho mình, giả vờ làm vẻ chán ghét nói: “Cũng chẳng có gì hay ho, chỉ là mấy trò nuốt kiếm phun lửa lừa bịp mà thôi.” Hai người họ vốn định xoay người rời đi, bỗng dưng trong vòng người có một con chim bằng gỗ bay ra, khớp nối kêu ken két bay xung quanh hai người.

Đám người vì thế cũng quay lại xem trò vui, tách đôi như rẽ sóng, lộ ra một bóng người nhỏ lùn mặc áo choàng đen.

Nghệ nhân diễn xiếc dùng một giọng điều kì lạ đặc biệt ngâm xướng: “Bồng Lai tới đó đâu xa mấy, nhờ cánh chim xanh dọ lối qua.*”. Vừa dứt câu, chim gỗ tan đi mất trong không trung, giống như một làn khói giữa ban ngày.

[*Hai câu thơ cuối trích trong bài “Vô đề – Tương kiến thì nan biệt diệc nan” của nhà thơ Lý Thương Ẩn, nói về khao khát được hội ngộ của người con gái đối với tình lang. Bản dịch thơ trên của Kiều Tố Uyên.]

Đám người không hiểu vì sao, rối rít khen hay.

Ngọc Trần Phi và Thẩm Kính Tùng nhìn nhau, đều nhìn thấy thần sắc nghi ngờ trong mắt đối phương. Hai người họ cầm quân nhiều năm, ánh mắt nhìn sự vật tất nhiên không giống như người khác. Con chim gỗ này hiện tại chỉ là một món đồ chơi mua vui, nhưng nếu chế tạp phóng đại lên gấp mười lần, rõ ràng sẽ là một món vũ khí không chiến có lực sát thương cực lớn.

Ngọc Trần Phi vung roi vàng, lập tức bắt được người điều khiển cơ quan. Bỗng trên mặt đất nổi lên một cơn gió lớn, trên tuyết sơn quả thật có hai con chim gỗ khổng lồ trượt xuống, sải rộng cánh tỏa bóng râm trên biển người. Người điều khiển cơ quan nhảy lên chim gỗ, giống như tiên nhân cưỡi hạc. Có điều lúc hắn quay đầu lại trước khi đi, vừa hay có cơn gió lớn thổi mũ trùm đầu, để lộ ra mái tóc màu vàng kim rực rỡ.

Đám người vây xem không rõ chân tướng vỗ tay hoan hô, Ngọc Trần Phi hung hăng nói: “Thì ra là người Địch.”

Hắn không muốn nói kĩ chuyện này cho Thẩm Kính Tùng nghe, chỉ là sau đó đi dạo chợ tâm sự cứ nặng nề, làm thế nào cũng không hào hứng, nên dứt khoát đi về phủ.

Lúc chuẩn bị ra khỏi thành, sắc trời đã muộn, ở góc cổng thành có trải một chiếc chiếu cói, trên chiếu có một ông già gầy trơ xương và một đứa nhỏ mập béo chừng bảy tám tuổi ngồi co ro, đấu lưng lại với hai chữ lớn viết theo lối mặc trư – “Coi bói.”

[*Một thuật ngữ trong thư pháp. Vì chữ viết ra vừa mập vừa thiếu gọn gàng, trông giống như một chấm mực, nên mới có tên là mặc trư.]

Ông già đang dạy học tại đó, đang lấy Ngọc Trần Phi và Thẩm Kính Tùng đi ngang qua làm ví dụ. Lão già rì rầm, nghĩ là hai người không nghe thấy, nên chẳng kiêng nể gì cả.

“Tiểu Bảo, ta hỏi con, trong hai người kia ai dễ dụ hơn?”

“Tiểu Bảo tự tin đáp: “Con thấy một người thông minh, một người đôn hậu, tất nhiên là người đôn hậu dễ dụ hơn.”

Ông già lắc đầu, “Vậy thì con nhầm rồi. Người thông minh kia là một người tiêu tiền như nước. Trên đời này không thiếu người thông minh bị thông minh hại. Người càng thông minh càng không tin tà, càng dễ bị mắc bẫy.”

Ngọc Trần Phi nghe thấy tức đến cười phì, đi đến trước sạp, “Tiên sinh cao kiến, nhờ ông chỉ giáo thêm.”

Ông già kia đang nói xấu sau lưng người khác bị bắt tại trận, lắp bắp: “Công… công tử muốn coi bói cái gì?”

Ngọc Trần Phi đáp: “Ông bói cái gì chuẩn nhất?”

Lão già ngại ngùng: “Nhân duyên.” Bởi vì tiền của các tiểu cô nương là dễ gạt nhất.

Ngọc Trần Phi đáp: “Vậy bói cho ta một quẻ nhân duyên đi.”

Lão già đầu tiên thỉnh giáo tên của hắn, Ngọc Trần Phi trả lời thật thà. Ít ai biết được cái tên này của Bạch Long Hầu. Ông già mẩm mẩm tính tính một hồi, lại thuần thục lôi ra một ống quẻ: “Ngài rút đi.”

Ngọc Trần Phi rút đại một quẻ, mở ra xem lời bình: Một đời một kiếp chỉ có nhau.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn nhìn thấy câu thơ này, ngẩn người một lúc xong vui vẻ mừng rỡ vì đã sáng tỏ. Hắn thầm nói: Không sai, ta chỉ muốn ở bên cạnh y, mãi mãi ở cùng nhau. Cho dù chia cách cũng không muốn có người khác.

Hóa ra đây chính là một đời một kiếp chỉ có nhau. Tâm trạng hắn cực kì vui vẻ, ném cho ông già một miếng vàng vụn làm tiền thưởng, cũng không cần ông già giải xâm. Còn có lời bình nào sáng tỏ hơn được nữa sao?

Hắn không biết khi nhìn thấy quẻ này Thẩm Kính Tùng đã khẽ biến sắc.

Quẻ này tên đầy đủ là “Xuân này cho ai”, là quẻ hạ hạ* chính tông.

[*Quẻ hạ hạ là quẻ xâm cực xấu.]

Chính là…

Một đời, một kiếp, một đôi người

Chiến tranh chia cắt mỗi đôi nơi

Nhớ nhau, nhìn nhau, mà chẳng cạnh

Xuân thời đương rộ cho ai cười?

[*Hai câu thơ trong Họa Đường Xuân (画堂春) của Nạp lan Tính Đức (纳兰性德). Bản gốc: 一生一代一双人,争教两处销魂。相思相望不相亲,天为谁春?(Nhất sinh nhất đại nhất song nhân, tranh giáo lưỡng xử tiêu hồn. Tương tư tương vọng bất tương thân, thiên vi thùy xuân?)]

***

Đến khi hai người họ lên ngựa đi xa, ông già nhặt vàng vụn, đưa lên miệng cắn thử, “Vàng thật!”, lão mừng rỡ nhìn sang, “Nhìn đi, ta đã nói hắn rất dễ bị khích bác, chỉ cần khích một chút đã rơi vào bẫy của ta.”

Tiểu Bảo nhìn tên Ngọc Trần Phi, “Tiên sinh, ngài nghĩ xem cha mẹ hắn nghĩ thế nào mà đặt cho hắn cái tên cực kì không cát tường này vậy?”

Ngọc Trần Phi, ngọc tan thành bụi.

Lão già nói: “Trên đời cái đẹp thường không kiên cố, mây tía dễ tan ngọc đẹp dễ vỡ. Mĩ nhân tự có số mệnh của mĩ nhân, cần gì ngươi phải thương hoa tiếc ngọc?”

.

.

.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.