“Ngươi đủ rồi!” Tạ Phinh mất kiên nhẫn: “Mẫu thân đã nói cách này của ta rất tốt, ngươi lấy tư cách gì nói không được? Mẫu thân là đại tiểu thư Vân gia, cái gì cũng biết, ngươi chỉ là một hạ nhân thô sử, ngươi cảm thấy ta nên nghe ngươi hay nghe mẫu thân? Ta còn muốn xem sổ sách, không rảnh nói chuyện với ngươi, người đâu, mời Hạ ma ma ra ngoài.”
Nha hoàn bước vào làm tư thế tiễn khách.
Hạ thị còn muốn nói gì đó nhưng Tạ Phinh căn bản không cho nàng ta cơ hội, trực tiếp ôm sổ sách đi vào nội thất.
Nàng ta bước ra sân, con ngươi nheo lại.
Nàng ta suy nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong những ngày gần đây.
Tuy mỗi lần phu nhân phát uy đều có nguyên nhân nhưng không biết vì sao nàng ta lại cảm thấy phu nhân đang âm thầm đối phó với hài tử của nàng ta.
Lão thái thái và thái thái cái gì cũng nghe phu nhân, đại nhân cũng tùy ý phu nhân quản giáo hài tử, e là phu nhân sẽ đánh cho bọn nhỏ tàn phế mất, người Tạ gia lại cảm thấy phu nhân chỉ là lo cho tiền đồ của hài tử…
Mặc kệ có phải nàng ta nghĩ nhiều hay không thì nàng ta cũng không thể ngồi yên chờ chết.
Một ý tưởng nổi lên trong đầu Hạ thị.
Sáng sớm, mưa xuân rơi tí tách ngoài cửa sổ, không khí tươi mới khiến tâm tình của Vân Sơ tốt lên một chút.
Lúc Thính Sương chải đầu cho nàng đã nhỏ giọng nói: “Đêm hôm qua Hạ ma ma thay đại nhân tặng một chậu hoa cho Đào di nương.”
Đào di nương là di nương thứ ba của Tạ Cảnh Ngọc, là lương thiếp do quan trên tặng cho, hiện giờ đang mang thai, hơn ba tháng nữa là lâm bồn.
Vân Sơ chọn một chiếc trâm cài lên: “Tiếp tục theo dõi Hạ thị.”
Nàng biết với những chiêu thức nối tiếp nhau của mình, Hạ thị nhất định sẽ hành động.
Đời trước, đứa nhỏ này của Đào di nương cũng xảy ra chuyện… Tất cả chứng cứ đều chỉ về phía nàng, nói nàng ý đồ mưu hại hài tử của Đào di nương.
Người Tạ gia vốn dĩ tôn trọng nàng nhưng sau chuyện đó, địa vị của nàng trong phủ tuột dốc không phanh…
Hài tử của Đào di nương không chết non nhưng não bị tổn thương, không biết nói cũng không biết đi, ngơ ngơ ngác ngác, là nàng chạy khắp nơi tìm kiếm danh y chữa bệnh cho đứa nhỏ này, là nàng cầu gia gia và nãi nãi tới xin vị thần y kia, là nàng đầu bù tóc rối chăm sóc… Nhưng sau khi chữa khỏi cho nó, nàng được cái gì chứ?
Vân Sơ thản nhiên cười.
Đời này Hạ thị ra tay sớm hơn một tháng so với đời trước, không biết tứ thiếu gia Tạ gia có phúc lớn mạng lớn được sinh ra hay không.
Vừa rửa mặt chải đầu xong thì đã thấy Tạ Thế An tới thỉnh an.
Vì hắn ta phải tới học đường nên sáng nào cũng là người đầu tiên tới đây, quy củ đứng ở thiên sảnh chờ Vân Sơ tới.
Vân Sơ thuận miệng trò chuyện với hắn ta hai câu, thấy hắn ta không vội tới học đường thì hỏi: “Còn có việc gì sao?” “Con đang đợi phụ thân.” Tạ Thế An trả lời: “Phụ thân muốn đến phủ Bình Tây Vương, muốn để con theo cùng, mẫu thân có chuyện gì cần dặn dò sao?”
Vân Sơ nhẹ nhàng nói: “Đi đường nhớ cẩn thận là được.”
Tạ Cảnh Ngọc coi trọng trưởng tử này nhất, sớm như vậy đã đi lót đường cho hắn ta, tình thương của cha thật khiến người ta cảm động.
Đáng tiếc, Tạ Thế An vĩnh viễn không thể có được thành tựu như đời trước nữa.
Sáng sớm kinh thành rộn ràng nhốn nháo.
Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An ngồi xe ngựa, bề ngoài của hai phụ tử như đúc từ một khuôn, cả khí chất cũng không khác nhau là bao.
Đi qua con phố phồn hoa nhất, xe ngựa tiến vào đoạn đường hoàng kim của kinh thành, người nơi này đều là đại quan quý nhân, thấp nhất cũng là đại quan Nhị phẩm.
“Đợi lát nữa vào Vương phủ, con phải cẩn thận từ lời nói tới hành động.” Tạ Cảnh Ngọc dặn dò: “Vương phủ nhiều quy củ, con còn nhỏ, đừng hở chút là mở miệng nói chuyện.”
Tạ Thế An gật đầu: “Phụ thân, con nhớ rồi.”
Hai người đến trước cửa Vương phủ, Tạ Cảnh Ngọc vừa muốn bước lên bậc thang thì hai thị vệ canh giữ hai bên cửa đã lạnh lùng nói: “Người nào, tới làm gì, có bái thiếp không?”
Tạ Cảnh Ngọc chắp tay nói: “Ta là Hộ bộ Lang trung Tạ Cảnh Ngọc, hôm trước tiện nội va chạm với tiểu thế tử của quý phủ, hôm nay ta tới đây để tạ lỗi.”
“Nói vậy là không có thiếp mời?” Hộ vệ hất cằm nhìn hắn ta: “Ngươi đứng chờ đi, ta vào trong thông báo.”
Sắc mặt Tạ Cảnh Ngọc có chút khó coi.
Tốt xấu gì hắn ta cũng là quan Ngũ phẩm của triều đình mà trên mặt tên hộ vệ này lại viết rõ rành rành hai chữ xem thường, còn bảo hắn ta đứng chờ ở cổng lớn, sao có thể hạ nhục hắn ta như vậy.
“Thì ra đây chính là quan Tam phẩm trước cửa nhà Tể tướng.” Tạ Thế An nhẹ giọng nói: “Tằng tổ phụ là tú tài, tổ phụ là cử nhân, phụ thân thi đậu Trạng Nguyên, chỉ mới năm năm đã thành quan Ngũ phẩm của triều đình, đến thế hệ của con, nhất định Tạ gia sẽ trở thành tân quý, nhưng có như vậy thì con cũng không để nô bộc Tạ gia khinh thường bất cứ ai.”
Tạ Cảnh Ngọc cảm thấy rất an ủi: “Không uổng công vi phụ dạy dỗ con.”
Hai người đang nói thì nghe thấy có tiếng bước chân truyền đến, cả hai im lặng, bày ra bộ dáng cung kính.
Một hài tử trắng nõn bước ra, chính là tiểu thế tử vừa tròn bốn tuổi của phủ Bình Tây Vương.
Vừa thấy hai người đứng chờ ngoài cửa, gương mặt tinh xảo tràn đầy chờ mong lại chuyển thành phẫn nộ.
“Bái kiến thế tử.” Tạ Cảnh Ngọc nâng lồ ng sắt trong tay lên: “Đây là dế mèn cực kỳ khó tìm, tính tình hung dữ, cực kỳ hung hãn, mời thế tử xem qua.”
Tiểu gia hỏa bước xuống bậc thang, nhận lồ ng sắt, sau đó đột nhiên quăng đi.
“Con dế mèn này khó coi chết đi được, ta không thích!” Tiểu thế tử vô cùng tức giận, chỉ vào mũi Tạ Cảnh Ngọc nói: “Trở về nói cho nữ nhân kia, bảo nàng ấy đích thân tới Vương phủ!”
Dế mèn kiểu nào mà nó chưa từng thấy qua, nó chỉ muốn nữ nhân kia tự tay đưa dế mèn tới đây.