“Đại nhân.”
Đám nha hoàn của Sanh Cư sôi nổi uốn gối hành lễ.
Tạ Cảnh Ngọc toàn thân mỏi mệt.
Hôm nay lên triều, hắn ta bị Ngự sử buộc tội, vốn hắn ta đã có cơ hội thăng thành quan Thượng ngũ phẩm nhưng bây giờ lại mất hết hy vọng.
Nếu lời đồn ở nơi đầu đường cuối phố càng ngày càng nghiêm trọng thì e là hắn ta sẽ biếm quan…
Bình thường sẽ có Vân gia lẳng lặng làm hậu thuẫn, nhưng lần này Vân gia lại không hề cho Tạ gia chút mặt mũi nào, trên triều không có ai lên tiếng ủng hộ hắn ta.
Hắn ta suy sụp hạ triều, lại tìm tới cửa Dư phủ, nhưng lần này Dư đại nhân còn chẳng cho hắn ta vào, hắn ta đứng đợi ngoài cửa mấy canh giờ Dư phủ, cuối cùng cũng chấp nhận sự thật Dư đại nhân đã hoàn toàn bỏ mặc hắn ta, lúc này mới như chó nhà có tang quay về Tạ phủ.
Hắn ta đứng ở cửa Sanh Cư, nhìn về phía Thính Sương nói: “Phu nhân của các ngươi đã đỡ bệnh chưa?”
Thính Sương cúi đầu nói: “Phu nhân nhìn vẻ ngoài thì khá ổn nhưng thật ra lại mắc tâm bệnh, không có tinh thần để làm chuyện gì cả.”
Tạ Cảnh Ngọc tháo mũ quan.
Hắn ta làm sao không biết Vân Sơ có tâm bệnh. Nhưng hài tử đã chết, cũng đã được an táng thỏa đáng, chuyện quá khứ thì cứ để nó qua đi, tội gì cứ nhớ mãi không quên.
Nàng đổ bệnh khiến toàn bộ Tạ gia không có lấy một ngày an bình.
Hắn ta thật không ngờ đương gia chủ mẫu lại có sức ảnh hưởng lớn với một gia tộc như vậy.
Hắn ta mở miệng: “Phu nhân ngủ rồi sao?”
“Một khắc trước phu nhân đã ngủ rồi.” Thính Sương trả lời: “Nếu đại nhân có việc thì sáng mai tới sớm rồi nói.”
Tạ Cảnh Ngọc không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Ra khỏi Sanh Cư, hắn ta gặp được Tạ Thế An trên con đường nhỏ.
Rất rõ ràng là Tạ Thế An đang đợi hắn ta, chắp tay nói: “Phụ thân, lời đồn trong thành đã truyền tới học đường, như vậy cũng đã truyền tới triều đình, có phải hôm nay phụ thân thượng triều đã bị kẻ có tâm buộc tội không?”
Tạ Cảnh Ngọc tán thưởng nhìn trưởng tử của mình.
Nhi tử này chỉ học được một hai điều ở học đường Tạ gia nhưng lại có thể suy đoán được thế cục trên triều, quả là thiên tài trời sinh.
Hắn ta mở miệng: “Con có ý tưởng gì không?”
“Lời bàn tán của người ngoài chủ yếu tâm trung vào hai điểm, một là chuyện Tạ phủ an táng đôi song thai kia vào bốn năm trước, kết cục đã định, Tạ phủ chỉ có thể im lặng.” Tạ Thế An chậm rãi nói: “Hai là chuyện mẫu thân sinh bệnh càng ngày càng bị đồn đãi thái quá, đã gần tới tiệc mừng thọ của tổ mẫu, chỉ cần mẫu thân tới dự tiệc thì lời đồn hậu trạch Tạ phủ không yên sẽ tự sụp đổ.”
Tạ Cảnh Ngọc gật đầu: “Vậy con cho rằng mẫu thân con có đến dự tiệc mừng thọ không?”
Tạ Thế An trầm mặc.
Mẫu thân vừa trải qua đả kích lớn, hắn ta cũng không rõ ngài ấy có chịu phối hợp với Tạ gia để dẹp lời đồn bên ngoài không.
Tạ Cảnh Ngọc thở dài mở miệng: “Không chắc cũng phải thử một lần.”
Phụ tử hai người vừa nói chuyện vừa đi xa.
Chờ đến khi tiếng trò chuyện hoàn toàn biến mất, Vân Sơ mới nhẹ nhàng thở ra.
Nàng nhìn về phía hài tử trốn trong chăn: “Đi thôi, ta trước đưa ngài ra phủ.” “Ta không đi!”
Sở Hoằng Du đột nhiên ôm eo nàng, đầu dựa vào ngực nàng, bộ dáng muốn chơi xấu.
Vân Sơ khuyên nhủ: “Tiểu thế tử, tối như vậy mà ngài không ở nhà thì sẽ bị người ta phát hiện ngay, ngài có thể chịu được lửa giận của Bình Tây Vương sao?”
Nàng cho rằng hài tử sẽ sợ hãi, ai ngờ tiểu gia hỏa lại đắc ý nhướng mày: “Chiều hôm nay phụ vương của ta đã phụng chỉ đi diệt phỉ rồi, mấy ngày tới sẽ không ở kinh thành, ta còn tìm một tiểu hài tử giả dạng ta ở trong vương phủ rồi, ngươi yên tâm, sẽ không có ai phát hiện ra ta đã đi mất.”
Vân Sơ: “…”
Nàng hoàn toàn không biết nên nói gì mới tốt.
Lúc này, cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng.
Vân Sơ còn chưa kịp đứng dậy xem tình hình thế nào thì lại nghe một tiếng thét thảm thương vọng tới.
“Kẻ trộm từ đâu tới, dám lén lút trước cửa sổ của phu nhân nhà ta!”
Đây là giọng của Thu Đồng.
Vân Sơ liếc nhìn tiểu gia hỏa trên giường, lại thấy đứa nhỏ hấp tấp bò xuống giường, muốn chạy tới mở cửa sổ.
Nàng đưa tay túm lấy hài tử giấu ra sau rèm giường, cao giọng nói: “Thu Đồng, trói tên trộm lại, đưa lên quan phủ.”
“Không được, không thể!” Sở Hoằng Du đổ mồ hôi đầy đầu: “Hắn không phải trộm, là hộ vệ của ta, hắn tên A Mao, đừng đưa hắn lên quan.”
Vân Sơ cố ý xụ mặt nói: “Tên trộm ở sường đông nam Tạ phủ cũng là hộ vệ của ngài nhỉ?”
Tiểu gia hỏa gục đầu: “Cửa Tạ gia luôn có người tuần tra đi tới đi lui, ta thật sự không còn cách nào khác nên mới bảo A Mao giả thành ăn trộm lừa đám người kia đi, A Mao thật sự không làm chuyện gì xấu mà.”
Thấy nó bày ra bộ dáng như vậy, Vân Sơ lập tức mềm lòng.
Nàng nhìn về phía cửa sổ rồi nói: “Thu Đồng, đưa người bên ngoài vào đây.”
Nàng xuống giường, mang giày, khoác áo ngoài rồi kéo tiểu hài tử cùng đi ra nội thất.
Thu Đồng và Thính Sương đưa hộ vệ kia vào, lúc nhìn thấy trong phòng lại xuất hiện thêm một tiểu hài tử thì tròng mắt thật muốn rớt ra ngoài.
Đặc biệt là Thu Đồng, nàng ấy biết công phu nhưng lại không hề nhận ra trong phòng phu nhân có nhiều thêm một người.
Vân Sơ ra hiệu, Thính Sương vội vàng đóng cửa lại.
“Ư ư ư!”
Hộ vệ bị bịt miệng, không ngừng phát ra âm thanh.
Sở Hoằng Du vội vàng nhào qua đó, lấy hết vải vụn trong miệng hắn ra: “A Mao, ngươi không sao chứ?”
“Thuộc hạ không có việc gì.” A Mao đánh giá chủ tử nhà mình, sợ hãi nói: “Tiểu thế tử, ngài ổn không?”
Thu Đồng rất kinh ngạc: “Phu nhân, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Thính Sương cũng đã nhận ra đứa nhỏ này, vô cùng khiếp sợ: “Tiểu thế tử của Bình Tây Vương sao lại ở trong phòng ngủ của phu nhân?”
“Nhân lúc trời tối, trong phủ còn hỗn loạn, Thu Đồng ngươi mau đưa hai người này đi đi.” Vân Sơ mở miệng: “Đừng để người khác phát hiện.”
Nếu bị Tạ Cảnh Ngọc biết tiểu thế tử của Bình Tây Vương tới Tạ gia thì e là hắn ta sẽ lợi dụng đứa nhỏ này để tiếp cận Bình Tây Vương, nàng không muốn để một hài tử trở thành công cụ giúp Tạ Cảnh Ngọc một bước lên mây.