Thính Tuyết mở miệng nói: “Phu nhân, sáng nay nô tỳ đã đi hỏi thăm, Bình Tây Vương còn đang diệt phỉ trên một ngọn núi cách kinh thành trăm dặm, chưa thể nào về kinh thành ngay được…”
Lúc trước phu nhân giữ tam thiếu gia lại nuôi dưỡng, nàng ấy là nha hoàn chuyên hầu hạ tam thiếu gia, rất hiểu tính cách của hài tử cỡ tuổi này, nàng ấy cảm nhận được vị tiểu thế tử này thật sự yêu thích phu nhân.
Phu nhân đã quá khổ rồi, có một người thật tình yêu thích phu nhân ở lại đây cũng không tệ…
Nàng ấy hy vọng tiểu thế tử có thể sớm ngày giúp phu nhân xóa tan mây mù…
Thính Sương cũng nhỏ giọng nói: “Phủ Bình Tây Vương hiện tại vẫn thái bình, chứng tỏ vẫn chưa có người biết chuyện tiểu thế tử trốn ra ngoài, phu nhân không cần lo lắng.”
Vân Sơ thở dài.
Nàng đột nhiên có chút đau lòng đứa nhỏ này.
Mới có bốn tuổi, đi suốt đêm không về, cả vương phủ to như thế lại chẳng có người nào phát hiện ra.
Nếu có mẫu thân của đứa nhỏ ở đó, làm gì đến nông nỗi để nó mất tích thế này mà không ai phát hiện?
Thính Phong bước vào thông báo: “Phu nhân, đại nhân tới.”
Vân Sơ liếc nhìn canh giờ, giờ này hẳn là mới hạ triều, trước kia Tạ Cảnh Ngọc hạ triều thì sẽ đi xử lý công vụ còn sót lại, làm xong sẽ đi xã giao với đồng liêu, bận rộn đến tối mới về nhà, bây giờ công vụ không có, xã giao cũng không, nàng có thể đoán ra hắn ta tới Sanh Cư để làm gì.
Nàng duỗi tay lau nước mắt cho Sở Hoằng Du, mở miệng nói: “Nếu con muốn ở lại chỗ của ta thì phải ngoan ngoãn nghe lời, không được để bất kỳ ai bên ngoài phát hiện ra con, có thể làm được không?”
Sở Hoằng Du lộ ra vẻ không thể tin được: “Mẫu thân, ngài thật sự không đuổi con đi sao?”
“Chỉ tạm thời để con ở lại thôi.” Vân Sơ vuốt tóc nó: “Ngoan ngoãn đợi, không được phép gây ồn ào.”
Nàng đứng dậy bước ra thiên thính.
Nàng đứng trên bậc thang, nhìn thấy Tạ Cảnh Ngọc đang đứng dưới mái hiên.
Tạ Cảnh Ngọc đã hai mươi tám nhưng nhìn vẫn cứ như thời niên thiếu, có thể hấp dẫn ánh mắt của tất cả nha hoàn.
Đời trước nàng cam tâm tình nguyện nuôi nấng nhiều thứ tử thứ nữ như vậy chắc cũng là chờ mong có một ngày Tạ Cảnh Ngọc có thể để tâm đến nàng nhỉ.
Nhưng sau khi sống lại, nàng chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét nam nhân này.
“Sao đại nhân lại hồi phủ sớm như vậy?”
Ngữ khí của nàng rất lạnh nhạt, biết rõ còn cố hỏi.
Tạ Cảnh Ngọc quan tâm dò hỏi: “Thân thể của nàng đã khá hơn chút nào chưa?”
Vân Sơ gật đầu: “Không ngại.”
Thấy nàng không muốn nhiều lời, Tạ Cảnh Ngọc cũng không hỏi tiếp, hắn ta dừng một chút rồi nói: “Hai ngày nữa là sinh thần của lão thái thái, phu nhân có thể tham dự không?”
“Mấy ngày nay ta ăn uống không tốt, sợ tham dự yến hội sẽ ảnh hưởng tới khẩu vị của quan khách, nhưng mà ——” Nàng nói tiếp: “Năm nay Tạ phủ không làm tiệc ngắm hoa, cũng chỉ có tiệc mừng thọ này để mọi người tụ hội, vui chơi náo nhiệt, ta tất nhiên cũng phải ra mặt đón tiếp khách nhân, phu quân yên tâm đi.” Tạ Cảnh Ngọc nhẹ nhàng thở ra.
Hắn ta còn tưởng bản thân phải uốn ba tấc lưỡi, không ngờ Vân Sơ lại đồng ý sảng khoái như vậy.
Là hắn ta lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
Hắn ta đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại thấy Thính Vũ bưng một chén canh đi vào trong viện: “Phu nhân bệnh lâu chưa khỏi, thiếp cố ý hầm bổ canh đưa tới, không ngờ đại nhân cũng ở đây.”
Tạ Cảnh Ngọc thờ ơ nói: “Hầu hạ phu nhân các ngươi cho tốt.”
Hắn ta nói xong bèn xoay người rời khỏi Sanh Cư.
Nhìn bóng lưng của hắn ta, Thính Vũ vô cùng thất vọng, thật vất vả mới gặp được đại nhân mà còn chẳng nói được hai câu đàng hoàng.
Vân Sơ vốn đang chuẩn bị tới thiên thính thì lại thấy Thính Vũ bưng một chén canh đi tới trước mặt nàng.
Vân Sơ nhìn Thính Vũ, biểu tình có chút phức tạp.
Thính Vũ và Thính Sương cùng tuổi, năm nay đã hai mươi, cũng đã là mẫu thân của một hài tử bốn tuổi.
Từ khi nàng bắt đầu có ký ức, Thính Vũ cùng Thính Sương đã hầu hạ bên cạnh, Thính Sương trầm ổn, Thính Vũ cẩn thận, hai người bọn họ và nàng tình như tỷ muội.
Năm nàng mười hai tuổi sơ ý rơi xuống hồ nước, là Thính Vũ nhảy xuống cứu nàng lên, Thính Vũ lại không kịp bơi lên bờ, vì vậy mà hôn mê nửa tháng.
Thính Vũ cứu nàng, cho nên dù Thính Vũ qua mặt nàng bò lên giường của Tạ Cảnh Ngọc nhưng nàng chưa từng trách móc Thính Vũ.
Mãi đến khi Vân gia xảy ra chuyện, Thính Vũ lựa chọn đứng cùng phe với Tạ gia, còn ra lệnh cho Tạ Thế Doãn đưa ly rượu độc kia tới trước mặt nàng.
Chuyện đời trước, nàng không cách nào bỏ qua.
Thính Vũ cứu nàng nhưng cũng phản bội nàng, hai người bọn họ đã huề nhau, cho nên nàng luôn cư xử với Thính Vũ rất lạnh nhạt.
Nhưng Thính Vũ cứ một lần rồi lại một lần muốn tiến tới.
Một người có lòng tham thì sớm muộn gì cũng bị sự tham lam này hại.
“Mẫu thân!”
Còn đang nghĩ ngợi thì Thế Doãn đã nhào vào lòng nàng.
Đứa nhỏ này vừa sinh ra đã được nuôi dưỡng bên cạnh nàng, trừ việc tới chỗ Thính Vũ bú sữa thì thời gian còn lại đều sinh hoạt cùng nàng.
Mãi đến khi Doãn ca nhi ba tuổi mới dọn khỏi phòng nàng, tới thiên viện ở cùng Thính Vũ.
“Mẫu thân, lâu rồi con chưa dùng cơm với ngài, cũng rất lâu chưa được gặp ngài.” Tạ Thế Doãn tủi thân mím môi: “Có phải mẫu thân không thích con nữa không?”
Vân Sơ cười trừ: “Doãn ca nhi lớn rồi, nên hiểu quy củ.”
Thính Vũ vội vàng kéo nhi tử lại: “Sau này thiếp thân sẽ quản giáo Doãn ca nhi, phu nhân mau nhân lúc còn nóng mà ăn đi.”