Gã không dám tin nhìn Sơ Bạch, nhưng chỉ thấy đối phương điềm nhiên nhìn lại.
Gã mở miệng, nhưng không thốt nên lời.
Sơ Bạch vẫn tiếp tục nói như không có gì ảnh hưởng, “Tôi biết ơn anh.”
Từng thật lòng biết ơn và yêu mến, cho đến khi nó biến thành tình cảm với bạn đời.
“Tôi cũng từng thắc mắc tại sao anh đối xử với tôi đặc biệt như vậy.”
Sau này biết được lý do và đã trả giá.
“Bây giờ thì kết thúc đi trước khi tôi hết kiên nhẫn, anh nên biết việc anh dây dưa với tôi không có ý nghĩa gì cả, anh đã có người anh thích rồi.”
“Không phải…”
Cảnh Lan theo phản xạ muốn nói lời phản bác, nhưng bị Sơ Bạch cắt ngang, “Tôi không muốn nghe anh nói thích tôi nữa.”
“Vực chủ Cảnh, đến nước này rồi anh vẫn không chịu nói một câu thật lòng sao?”
Sơ Bạch nhíu mày, “Những năm qua anh chưa từng thích tôi, đừng nói đến chuyện yêu thích tôi nên phạm sai lầm lớn trong lễ trưởng thành, anh chỉ vì bản thân mình, cũng chỉ để có được một người thay thế đủ tiêu chuẩn.”
“Anh nói Vực chủ Cận không tốt bảo tôi về, thử hỏi nếu tôi về Linh Khung liệu còn có ngày ra ngoài không?”
“Tất cả mọi thứ anh làm chỉ vì dục vọng cá nhân, để thỏa mãn ham muốn của anh trước khi người anh yêu quay về.”
“Cho dù bỏ qua tất cả, việc bỏ thuốc, nói dối, bôi nhọ Cận Văn Tu, đều là những thủ đoạn hèn hạ.”
“Cảnh Lan.” Sơ Bạch lạnh lùng nhìn gã, “Anh thật khiến tôi ghê tởm.”
Cảnh Lan lập tức nghẹn lời, hơi thở của gã dưới ánh mắt của Sơ Bạch càng trở nên nặng nề, như thể bị lột sạch da và ném ra ánh nắng.
Tất cả lời nói cuối cùng đều bị chôn vùi, chỉ lắp bắp nói được một câu, “Không phải!”
Nhưng trong lòng gã biết rõ, những gì Sơ Bạch nói đều là sự thật.
Từ khi nhặt đứa trẻ này về, chính là vì đôi mắt giống A Sanh.
“Em nghe anh nói đã…” Cảnh Lan hít sâu một hơi, nói được nửa chừng lại đột nhiên chuyển hướng: “Không đúng, ai đã nói với em những điều này?”
“Điều đó không quan trọng, nhưng đúng là sự thật.” Sơ Bạch lạnh nhạt đáp lại, những sợi tóc mềm mại trên gương mặt được cậu tùy ý vén ra sau tai, ánh mắt trong sáng nhìn thẳng vào vẻ bối rối của Cảnh Lan.
Đối phương đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng rõ ràng sự việc hoàn toàn ngoài dự đoán cuối cùng khiến gã nhất thời không biết đối phó thế nào.
Gã nhìn Sơ Bạch, dù là những lời biện hộ hay ngọt ngào vốn quen thuộc đều không thể thốt ra một lời.
“Anh muốn nói gì?” Sơ Bạch lại như biết trước, nói thay gã, “Nói rằng anh từng thích, bây giờ không thích nữa sao?”
Giống như Cảnh Lan hiểu Sơ Bạch, Sơ Bạch cũng dần hiểu rõ bộ mặt thật của Cảnh Lan.
Trước đây cậu không thể hiểu tại sao một người lại có sự thay đổi lớn như vậy, cũng từng không tìm ra lý do, giờ đây mới hiểu rõ.
Cảnh Lan vốn dĩ là người như thế, chưa bao giờ thật sự yêu thương hay đối xử dịu dàng với cậu.
Những gì gã làm chỉ là cạm bẫy để bắt giữ con mồi.
Mọi thứ đều là giả dối.
Cảnh Lan đột nhiên sững lại, lần đầu tiên đối mặt với Sơ Bạch mà không biết nói gì.
Điều này không thể xảy ra… Sơ Bạch… sao cậu có thể nói ra những lời đó?
Cuối cùng gã cũng cảm nhận được chút gì đó bất thường. Cho dù Sơ Bạch đã phát hiện ra sự tồn tại của Đồng Sanh và biết được gã lừa dối, cậu cũng không nên phản ứng như thế này.
Dù có thất vọng đến đâu, thì trong lòng cậu ít nhiều vẫn phải có chút tin tưởng vào gã, sẽ lắng nghe lời giải thích của gã.
Không thể nào hoàn toàn mất lòng tin, huống chi là ghét bỏ.
Tại sao lại như thế?
Như thể… cậu đã biết rõ mọi thứ về gã từ trước.
Khi Cảnh Lan còn đang bối rối, không chắc chắn, Sơ Bạch thốt lên những lời cuối cùng:
“Thế là đủ rồi.”
“Đừng tìm tôi nữa, chúng ta không nên làm phiền nhau.”
Mọi ân tình ở kiếp trước cậu đã trả hết, giờ cậu chỉ muốn rời xa Tinh vực Linh Khung để sống cuộc đời của riêng mình.
“Khoan đã!”
Còn chưa kịp nghĩ thông, thấy Sơ Bạch đã bước đi vài bước, Cảnh Lan vội vã tiến lên chặn lại.
“… Đừng đi.”
Gã không thể nói ra được lý do để giữ cậu lại, lần đầu tiên gã cảm thấy lời nói thật khô khốc.
Gã hít một hơi sâu, “Dù sao thì chúng ta cũng đã sống với nhau nhiều năm, Sơ Bạch, anh chưa từng hại em cũng không có ý định hại em. Em về Linh Khung với anh trước, rồi anh sẽ giải thích tất cả.”
Sơ Bạch khựng lại, nhẹ giọng đáp:
“Tôi cũng muốn biết tại sao.”
Kiếp trước cậu cũng từng hỏi, dù đã sống chung mười năm, nhưng tại sao ngay cả tự do cũng không được, tại sao nhất định phải ép cậu làm kẻ thứ ba, nhất định phải hủy hoại cậu.
“Cái gì?”
Cảnh Lan ngớ người.
“Tôi sẽ không tin anh, dù là năm năm hay mười năm.” Sơ Bạch lạnh nhạt nói. Cậu muốn gạt tay gã ra nhưng chỉ thấy Cảnh Lan càng nắm chặt hơn.
Thấy mọi lời nói đều vô ích, Cảnh Lan cũng hết cách, gã tiến lên giữ chặt Sơ Bạch, khẽ nói: “Xin lỗi.”
Gã định đánh ngất cậu rồi đưa về!
Gã ra tay rất nhanh, nhưng ngay khoảnh khắc chuẩn bị chạm vào cậu, Sơ Bạch đã kịp ngăn lại.
Ánh mắt Cảnh Lan thoáng hiện vẻ ngạc nhiên.
Chưa kịp phản ứng, gã liền nhận một cú đấm mạnh vào bụng!
“Hự—”
Sơ Bạch nhanh chóng lùi vài bước để tạo khoảng cách, trong mắt hiện lên một tia sắc lạnh.
Một mặt là vì Cảnh Lan định ra tay, mặt khác cậu nhận ra thủ pháp của gã là để khắc chế cậu.
Chính xác mà nói, là để khắc chế những gì cậu đã học được từ Cảnh Lan.
Theo đúng thời gian, vào thời điểm này, những thứ Sơ Bạch học từ Cảnh Lan không nhiều, nhưng lại là nền tảng cho những gì cậu sẽ học trong tương lai.
Kiếp trước cậu không thể nhận ra điều đó, nhưng ở kiếp này, sau khi theo sát Cận Văn Tu, cậu đã thấy nhiều và luyện tập nhiều hơn nên mới phát hiện ra manh mối.
Nói cách khác, ngay từ đầu, Cảnh Lan đã biết rằng cậu không phù hợp với phong cách chiến đấu này cũng hiểu rõ những điểm yếu mà cậu sẽ gặp phải sau khi học.
Bởi vì theo lý mà nói, phương pháp của Cảnh Lan khi sử dụng cho bản thân sẽ không bị khắc chế bởi thủ pháp mà Sơ Bạch vừa dùng. Nhưng do cậu và những gì cậu học không phù hợp, nên mới để lộ sơ hở.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Sơ Bạch càng thêm lạnh lẽo.
Cảnh Lan cũng bị cú đấm kia làm cho bất ngờ.
Gã lập tức hiểu ra điều gì đó, ngẩng đầu lên nói: “Là Cận Văn Tu phải không!”
Chiêu thức này là do Cận Văn Tu dạy, tất cả mọi thứ về gã có lẽ cũng đã bị Cận Văn Tu tiết lộ!
Sơ Bạch lạnh mặt, “Anh không có tư cách nói về bất cứ ai, vì anh chưa bao giờ muốn dạy tôi những thứ thực sự có ích.”
Không còn cách nào khác, Cảnh Lan bật cười lạnh lẽo: “Cho dù hắn có dạy em, một tháng thì có thể học được gì chứ!”
Gã nhất định sẽ đưa Sơ Bạch trở về!
Dứt lời, gã không báo trước mà lao thẳng tới, từ cúi thấp người đến bật dậy nhanh đến mức gần như không thể thấy rõ bằng mắt thường.
Nhưng Sơ Bạch ngay lập tức phản ứng, cậu khéo léo nghiêng người về phía bên, đồng thời khi cậu chuẩn bị ra đòn thì lại bị Cảnh Lan nhanh chóng chặn đứng.
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã giao đấu qua lại mấy chiêu.
Sau ba chiêu mà vẫn không hạ gục được Sơ Bạch, Cảnh Lan không khỏi cau mày.
Gã… nhất thời không nhìn ra lối đánh của cậu.
Đột nhiên, Sơ Bạch lợi dụng lực đẩy của đối phương, đập mạnh vào thanh cầu, sau đó mượn lực đá thẳng vào ngực Cảnh Lan.
Cơn đau nhói từ sống lưng khiến Sơ Bạch cau mày, nhưng với sức mạnh của đối thủ, lực đá của cậu lại mạnh gấp nhiều lần. Cảnh Lan đột ngột lùi lại hai bước, tay ôm lấy ngực, nơi dòng máu đang cuộn trào.
Gã kinh ngạc nhìn Sơ Bạch, ánh mắt nhanh chóng trở nên tàn bạo, gắng sức đè nén cơn đau trong ngực, không để ảnh hưởng đến trạng thái, rồi lập tức lao lên tấn công lần nữa.
Lần này, Cảnh Lan ra tay quyết liệt và hung ác hơn hẳn, đồng thời nhanh chóng điều chỉnh chiến thuật dựa trên phản ứng của Sơ Bạch.
Gã không còn nương tay nữa.
Dù sao gã cũng là chủ nhân của một tinh vực, trong khi Sơ Bạch mới thực sự nhập môn chỉ vỏn vẹn một tháng.
Sơ Bạch nhanh chóng bị ép lùi xuống dưới cầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cảnh Lan đang áp sát. Cậu giơ một tay lên lau đi vết máu đỏ tươi nơi khóe miệng, tay còn lại siết chặt món ám khí giấu trong tay áo.
Ngay khi Cảnh Lan lao đến định khống chế cậu, một viên ngọc nhỏ từ chiếc vòng tay của Sơ Bạch bật ra, lao thẳng vào cánh tay trái của gã.
Đó là kết quả khi Cảnh Lan đã né tránh nhanh nhất có thể.
“Xẹt—”
Âm thanh khe khẽ của da thịt bị xuyên qua vang lên bên tai.
Cảnh Lan bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn thoáng qua. Khi thấy từ vết thương nhỏ chỉ cỡ milimet chảy ra chút nước màu xanh nhạt, với kinh nghiệm phong phú của mình, gã lập tức nhận ra đó là loại độc gì.
Cảnh Lan không thể tin nổi, ngước mắt nhìn Sơ Bạch, trong lòng dấy lên cơn đau đớn khó tả. “Em… dám…”
Giây phút này, gã mới thực sự nhận ra, không chỉ là việc Sơ Bạch không còn tin tưởng gã, mà cậu còn căm ghét gã đến mức muốn giết chết gã.
Sao có thể chứ!
Cảnh Lan không thể nào tin nổi.
Sơ Bạch làm sao có thể muốn giết gã! Dù có thế nào cũng không thể!
Rõ ràng chỉ một tháng trước, khi nghe về chuyện lễ trưởng thành, cậu còn vui vẻ mỉm cười với gã.
Dù biết việc đón Sơ Bạch về chỉ vì A Sanh, chẳng qua chỉ là để hoài niệm về A Sanh, nhưng khi chứng kiến khoảnh khắc Sơ Bạch ra tay, gã lại cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, như thể trái tim đang bị bóp nghẹt, sự ngạt thở và run rẩy tràn ngập trong lồng ngực.
Không đúng, điều này không thể…
Sơ Bạch sao có thể nhẫn tâm như vậy.
Trong khoảnh khắc Cảnh Lan còn đứng ngây ra đó, Sơ Bạch đã hất mạnh gã sang một bên.
Cảnh Lan chưa kịp hoàn hồn, theo bản năng liền định tóm lấy cậu trở lại.
Thế nhưng, cánh tay vươn ra giữa không trung đột nhiên khựng lại.
Một lực mạnh mẽ siết chặt cổ tay gã, âm thanh xương kêu răng rắc vang lên rõ ràng trong khoảnh khắc đó.
“Rắc rắc.”
“Vực chủ Cảnh, có phải tìm nhầm người rồi không?”
Cận Văn Tu hơi nheo mắt nhìn gã, khóe môi cong lên nở nụ cười đầy lạnh lẽo và nguy hiểm.
“Đối thủ của anh là tôi.”