Kiếp trước, Lâu Minh Nguyệt là huyền thoại ở Đế Đô, mới hai mươi hai tuổi đã là “đại lão siêu cấp” đứng trên thần đàn, trở thành đỉnh cao không thể chạm tới trong lòng vô số người, đến cuối cùng, cô bị thân tín hãm hại, chết ở tuổi hai mươi lăm.
Khi cô mở mắt lần nữa, cô đã sống lại vào hai mươi năm sau, trở thành một cô học trò dốt nát lớp 11 trường cấp ba Lâm Nam.
Sau đó…
Đám gà con run rẩy: “Giang Phù Nguyệt lại được điểm tuyệt đối nữa rồi! Thầy dạy Lý lại tới tìm cậu ấy để so đáp án! Thầy Toán nói tháng sau để Nguyệt Nguyệt ra đề thi!”
***
Dạo này Cửu gia nhà họ Tạ rất đau đầu, cháu trai vừa mới chuyển trường đã bị đánh, nghe nói đối phương còn là một nữ sinh chưa tới năm mươi cân.
Hai ngày sau…
Cháu trai nhỏ: “Cậu ơi, cháu muốn theo đuổi cô ấy!”
Cửu gia: “Đầu óc không bị gì chứ?”
Lại sau đó…
Cửu gia: “Đầu óc mình có vấn đề.”
(Phần này có để truyền thông thêm)
Đại lão số 1: “Chỉ khi cô ấy trở về thì thế giới của tôi mới có ánh sáng.”
Đại lão số 2: “Cô ấy muốn ngôi sao thì tôi sẽ đi hái, cô ấy muốn mặt trăng thì tôi sẽ đi lấy, dùng tất cả khả năng của mình để đổi lấy nụ cười của cô ấy.”
Đại lão số 3: “Chị ơi, chị tha thứ cho em được không? Em cho chị tiền, cho chị công ty, tính mạng cũng cho chị.”
…
Đại não số n: “Một ngày là đàn em thì suốt đời là đàn em. Uống tách trà này, người ta lại là người của cô, híc!”
Tất cả bọn nhóc con đều trợn mắt há hốc mồm: Ông nội của tôi/chú hai/cậu ba/cô cả/bà cố/ông cố/… đều điên rồi ư?
Cô là mặt trăng trên trời, ánh sáng không bao giờ tắt, ngọn đèn dẫn đường, giọt máu đỏ, là tín ngưỡng của mọi người.
Bình luận