Song Trùng

Chương 20: 20: Startlight



Trong một căn phòng năm sao sa hoa ở Khách Sạn LG,
“Chị Nguyệt Vũ chị làm xong việc rồi à?” Một cô bé nhỏ nhắn, gương mặt chi chít các đóm tàn nhang lên tiếng sau khi thấy cô gái vừa bước vào phòng.
Mộ Nguyệt Vũ chẳng có hứng để trả lời cô ta, gắt gỏng nói:”Mau make up lẹ đi, còn gần ba giờ đến giờ dự tiệc tại hội trường rồi!
Nói ngồi cô ta ngồi thẳng xuống ghế, ngắm nhìn gương mặt mình trong gương.
Cô ta liền cười khinh bỉ một cái, vẻ ngoài này của cô ta xinh đẹp vô cùng, hơn con tiện nhân kia cả trăm lần.
Đúng vậy tại sao cô ta phải nổi giận chứ, con ả đó chẳng có gì cả đã thế còn bị đuổi học, còn cô một Tiểu Thư cao quý và có tất cả một thứ trong tay.
Nếu phải ghen tỵ hay đố kỵ cũng là cô ta ghen tỵ và đố kỵ với cô mà thôi.

Tất cả mọi thứ cô đều đã cướp về tay mình, cô hoàn toàn có thể giẫm đạp Mộ Nhược Vi dưới chân mình.
Cô bé trợ lý cũng đã quá quen với vẻ hai mặt này của Mộ Nguyệt Vũ.

Trước mặt người khác cô ta luôn là thánh nữ lương thiện đơn thuần, nhưng đâu ai biết được nữ thần của họ còn có một mặt xấu xa như vậy.
Dù rất hận cô ta nhưng Tiểu Hoa cũng nhanh chóng liên lạc thợ trang điểm giỏi nhất của StartLight – Công Ty Giải Trí nổi tiếng nhất trong nước, cũng là Công Ty chủ quản của Mộ Nguyệt Vũ, đến để trang điểm cho Mộ Nguyệt Vũ.

Còn cô nhanh chóng đi chuẩn bị phục trang cho cô ta.
Rất nhanh sau đó, Thợ Trang Điểm đẩy cửa ra, theo sau đó là một người đàn ông đẹp trai, hai người họ cùng nhau bước vào rồi tiến đến chỗ của Mộ Nguyệt Vũ.
Nhìn bóng hình phản phất trên gương, Mộ Nguyệt Vũ rạng rỡ đứng bật dậy, chạy đến ôm người đàn ông.
“A Minh, sao anh lại đến đây?”
Người đàn ông cũng phối hợp ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Mộ Nguyệt Vũ.
“Hôm nay anh là bạn đồng hành của em.”
Nghe Lục Tư Minh nói, nụ cười trên gương mặt của Mộ Nguyệt Vũ càng tươi hơn.

Phải biết anh ấy chính là người thừa kế của Lục Thị và là Giám Đốc của StartLight, đã thế lại vô cùng đẹp trai, là mẫu hình của rất nhiều cô gái nhà quyền quý khác.

Lục Tư Minh vốn dĩ là vị hôn phu của Mộ Nhược Vi, nhưng cô ta làm sao cam tâm để cho con ả tiện nhân đó có được một người đàn ông cực phẩm như vậy.
Nên cô ta đã nhiều lần khiến cho Lục Tư Minh nãy sinh hiểu lầm đối với Mộ Nhược Vi.

Nhưng vì hiệp ước giữa hai nhà Mộ Lục, nên anh ta đã không hủy hôn mà lựa chọn một người con gái khác của Mộ Gia – cũng chính là cô.
Đây cũng chính là chiến tích cô ta cảm thấy tự hào nhất, bởi vì cho dù không có Mộ Gia, chỉ cần cô ta nắm chắc Lục Tư Minh trong tay, thì con đường tương lai của cô về sau sẽ trải đầy hoa hồng.
“A Minh anh nói thật sao, em cứ nghĩ anh bận không đến được chứ.” Mộ Nguyệt Vũ tỏ vẻ vừa vui mừng vừa tủi thân nép người vào ngực Lục Tư Minh.
Anh ta cũng dịu dàng vuốt mái tóc đen dài mượt mà của cô mà đáp lại:”Làm gì có chuyện nào quan trọng bằng em chứ.

Mà hôm nay em đi đâu thế, một người cầu toàn như em nhưng lại đến đây trễ hơn một giờ đồng hồ?”
Mộ Nguyệt Vũ liền nước mắt cá xấu, khóc thúc thích, tỏ vẻ tủi thân:”Em đến gặp Tiểu Vi.”

Lục Tư Minh khó hiểu nhìn bộ dạng đáng thương của cô hỏi:”Đến gặp cô ta để làm gì?”
Mộ Nguyệt Vũ:”Em ấy gian lận trong kỳ thi, nên sắp bị đuổi khỏi Trường Số 1, em chỉ muốn đến an ủi khuyên nhủ em ấy, nhưng nào ngờ em ấy…em ấy còn mắng em là không biết xấu hổ cướp mất anh!”
Lúc Tư Minh nhìn cô gái nhỏ bé yếu đuối trước mặt mà xót xa, không ngờ Mộ Nhược Vi lại dám mắng chị mình, cô ta thật sự hết thuốc chữa rồi.
“Không sao, cứ mặt kệ cô ta, em không cướp mất anh, là do anh siêu lòng trước em.” Lục Tư Minh ôm lấy Mộ Nguyệt Vũ để an ủi cô, rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn, Mộ Nguyệt Vũ cũng thuận thế ôm lấy cổ anh, môi lưỡi quấn quýt.
Thợ Trang Điểm sau khi chuẩn bị dụng cụ xong liền tiến đến bàn trang điểm để chuẩn bị trang điểm cho Mộ Nguyệt Vũ.
Lúc này cô ta và Lục Tư Minh đã buông nhau ra, nhìn gương mặt ửng đỏ và đôi môi hơi sưng lên của Mộ Nguyệt Vũ, Thợ Trang Điểm cũng hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, nhưng anh vẫn làm ngơ xem như không biết chuyện gì, tiếp tục thực hiện công việc của mình.
…—————-….


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.