Ta nhìn về phía Cố Hân Lan.
Ánh mắt nàng tràn đầy oán hận, không thèm che giấu, môi cắn chặt, mắt rực lửa như muốn cảnh cáo ta.
Ta hoàn toàn phớt lờ nàng, cúi đầu cười e lệ:
“Tất cả đều do Quận Vương làm chủ.”
Quận Vương rời đi, nụ cười trên mặt Cố Hân Lan trở nên vô cùng khó coi, nàng gượng gạo nói một câu:
“Hòe Hạ, thật tốt, từ nay về sau ngươi không cần phải làm nha hoàn nữa.”
Ta ngắm nghía vẻ mặt của nàng—vừa giận đến phát điên, vừa phải cố gượng cười, thật lâu rồi mới đáp:
“Cũng nhờ có tiểu thư khăng khăng mang ta theo, bằng không ta đâu có được phúc phần này.”
Sắc mặt Cố Hân Lan chuyển sang xanh mét.
Ta vui vẻ đi thu dọn đồ đạc.
Từ nay về sau, tiểu thư Cố Hân Lan là thiếp, mà ta – một nha hoàn, cũng là thiếp.
Thật tốt, cuối cùng chúng ta cũng đã thật sự bình đẳng rồi.
…
Quận Vương đối xử với thiếp thất không tệ, mỗi tháng có khoản tiền tiêu vặt cố định, gấp nhiều lần so với Cố phủ, mỗi tháng được hẳn mười lượng bạc.
Ăn mặc chi tiêu đều thoải mái, còn được phân cho hai nha hoàn để sai bảo.
Nhờ có tiền thuốc men, sức khỏe của mẫu thân ta dần hồi phục.
Muội muội cũng trở nên hồng hào, không còn gầy yếu, vàng vọt như trước nữa.
Dù Quận Vương không đặc biệt sủng ái ta, hậu viện của hắn đông đảo thiếp thất, một tháng cũng chỉ ghé qua phòng ta một, hai lần.
Nhưng ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
So với những ngày trước đây, phải làm việc thâu đêm mà vẫn túng thiếu, thì cuộc sống bây giờ quả là khác biệt một trời một vực.
Hậu viện của Quận Vương không tính là quá rối loạn, nhưng nơi nào có nhiều phụ nữ thì chắc chắn cũng không thể bình lặng.
Cố Hân Lan luôn tỏ ra không hài lòng với Quận Vương phi. Quận Vương phi là đích nữ của một quan viên tam phẩm, Cố Hân Lan thì cứ tự cho rằng mình và nàng ta có gia thế tương đương, tại sao Quận Vương phi được làm chính thất, còn nàng chỉ là thiếp?
Đặc biệt là từ khi Cố Hân Lan có thai, nàng càng tỏ ra đắc ý. Nàng rất thích ăn đồ chua, cứ luôn nghĩ rằng mình đang mang thai đích tử của Quận Vương, thường xuyên ám chỉ trước mặt Quận Vương rằng Quận Vương phi đã vào phủ ba năm mà vẫn chưa sinh con, chẳng khác nào con gà mái không đẻ trứng.
Nàng không biết rằng nha hoàn trong viện của nàng lại là người của Quận Vương phi, nàng vừa lẻo mép ngay trước mặt Quận Vương thì ngay sau đó Quận Vương phi đã biết hết mọi chuyện.
Chỉ có điều, Cố Hân Lan quả thật đang mang thai đứa con đầu tiên của Quận Vương, có đứa trẻ này làm chỗ dựa, ngay cả Quận Vương phi cũng không dám động đến nàng.
Quận Vương cũng rất xem trọng đứa con này, mỗi ngày sau khi hạ triều, việc đầu tiên hắn làm là đến thăm Cố Hân Lan.
Một thời gian sau, nàng trở thành người nổi bật nhất trong phủ.
Chỉ có điều, hạ nhân trong viện của nàng vẫn khổ sở như trước.
Một lần, ta đang thưởng hoa trong vườn thì bỗng nghe thấy tiếng khóc.
Ta tò mò lại gần nhìn, phát hiện đó là một nha hoàn trong viện Cố Hân Lan, tên là Hương Ngọc, đang ngồi khóc bên cạnh hòn giả sơn.
“Ngươi sao vậy?” Ta hỏi nàng.
Hương Ngọc giật mình hoảng sợ, thấy ta thì vội vã hành lễ.
Ta xua tay, bảo nàng đứng lên:
“Ngươi khóc cái gì, có chuyện gì khó xử sao?”
Hương Ngọc cắn môi, do dự một hồi rồi mới run giọng đáp:
“Bẩm di nương, phụ thân của nô tỳ mấy hôm trước đi làm thuê, ngã từ trên mái nhà xuống, mất rồi.”
“Vốn dĩ tháng này là sinh thần của Quận Vương, Quận Vương phi ban thưởng cho mỗi hạ nhân hai lượng bạc, nô tỳ định dùng số tiền đó để lo liệu tang lễ cho phụ thân nô tỳ.”
“Nhưng, nhưng…”
Nàng nức nở nói tiếp:
“Cố di nương bảo tất cả chúng nô tỳ phải nộp số bạc đó lên. Nàng nói rằng xem chúng nô tỳ như tỷ muội, có việc gì tốt đẹp cũng đều nghĩ đến mọi người, lần này sẽ gom số bạc đó lại để dâng hương ở Thanh Thành Tự, cầu phúc cho chúng nô tỳ.”
Hương Ngọc không thể kìm nén nữa, òa khóc:
“Nhưng nô tỳ không muốn cầu phúc, cha con nô tỳ dù khó khăn nhưng vẫn nương tựa nhau sống qua ngày, nô tỳ chỉ muốn lo liệu tang lễ thật chu toàn thôi!
“Giờ đây phụ thân nô tỳ chỉ có thể được quấn chiếu mà chôn cất…”
Nàng khóc thương tâm vô cùng.
Trong lòng ta vừa thương xót, vừa không nói nên lời.
Nếu nói trong phủ này, ai là người thấu hiểu cảm giác của nàng nhất, thì người đó chính là ta.
Ta không ngờ rằng Cố Hân Lan vào đến phủ Quận Vương rồi, vẫn không bỏ được thói xấu tham lam, giữ lại tiền thưởng của hạ nhân.
Nhớ đến bộ trang sức hồng ngọc mới mua của nàng, ta đã hiểu rõ mọi chuyện.
Chắc hẳn nàng đã tiêu hết tiền vào đó, giờ lại không đủ tiền tiêu nữa.
Dù Cố Hân Lan có được sủng ái đến đâu, nàng cũng chỉ là một thiếp thất, số tiền được phân phát mỗi tháng đều cố định, do đang mang thai mà có thêm chút ít, cũng chẳng thể nhiều hơn bao nhiêu.
Mà lòng tham con người vốn không đáy.