“Nương.”
Từ Bắc Vọng ngắt lời bà: “Người đừng lo, khi còn sống hắn còn chưa làm nên sóng to gió gì, khi chết rồi còn có thể lật trời sao?”
Diêu Mạn bất giác gật đầu, dù sao đó cũng chỉ là một tia tàn hồn.
Hai đầu chân mày của bà vẫn khẽ nhíu lại: “Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, lỡ đâu còn đệ tử của hắn thì sao?”
Diêu Mạn thực sự rất cưng chiều nhi tử, bà sợ Từ Bắc Vọng sẽ gặp phải bất trắc.
Từ Bắc Vọng im lặng một chút rồi tùy ý nói bịa: “Người yên tâm, thực ra là ta đang dẫn dụ bọn hắn.”
Hửm!
Nhớ đến việc nhi tử đã từng tiến cung, bản năng tò mò của Diêu Mạn như được kích hoạt, bà lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
“Chẳng lẽ là nhiệm vụ của nương nương?”
Giọng nói của bà hơi kích động.
Nói như vậy, nhi tử có hi vọng sẽ trở thành thân tín của quý phi nương nương!
Từ Bắc Vọng khẽ gật đầu: “Cho nên nương đừng lo lắng, đừng nhắc lại chuyện từ hôn, cũng đừng làm khó Thẩm gia.”
Từ hôn sẽ làm xáo trộn kế hoạch cắt rau hẹ của hắn.
“Mấy ngày trước ngươi còn muốn hủy hôn đó thôi.”
Diêu Mạn hung hăng trừng mắt với hắn.
Từ Bắc Vọng cười cười rồi rời đi mà không giải thích gì thêm.
……
……
Trong tịnh thất âm u và tĩnh lặng.
Từ Bắc Vọng đặt bốn kiện bảo bối lên trên đài cao trong tâm trạng háo hức.
[Bí tịch Thiên La nhiễu chỉ kiếm]
Kiếm pháp địa giai hạ phẩm!
Công pháp được chia thành các cấp bậc Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, một bộ kiếm pháp địa giai cũng đủ gây chấn động giang hồ, cường giả tứ phẩm đều muốn có nó đến đỏ mắt.
“Ngươi là nhân vật chính mà, sao lại cất giữ loại rác rưởi thế này.”
Từ Bắc Vọng không tránh khỏi có chút thất vọng.
Hắn không luyện kiếm, dù công pháp có cấp bậc cao đến mấy cũng vô dụng.
[Những mảnh vỡ có hoa văn phức tạp]
Lại là bài cũ, thu thập đủ các mảnh vỡ để mở ra bí cảnh, giành lấy kho báu.
Quá trình thu thập đương nhiên phải trải qua chín chín tám mươi mốt cửa ải, không phải người có vận may thật lớn thì không thể thu thập đủ được.
“Chuột tìm bảo bối à, ta không làm được, nhiệm vụ này đành dựa vào ngươi rồi.”
Từ Bắc Vọng khẽ cười một cái, ánh mắt chuyển đến cái bình nồng đậm linh khí.
[Linh dịch rắn chắc cơ thể]
Tác dụng: Cải thiện khí hải, tăng tốc độ tu luyện.
Đối với những võ giả có căn cốt kém thì đây chính là thần dược!
Bình linh dịch rắn chắc cơ thể này còn lại khoảng ba phần tư.
Một hình ảnh hiện lên trong đầu Từ Bắc Vọng.
Thiếu niên kiên nghị nhịn ăn nhịn mặc, mỗi lần tu luyện chỉ lấy vài giọt, trong miệng còn dứt khoát nói: “Số phận của ta do ta quyết định, không phải do trời!”
Từ Bắc Vọng bật cười, chân khí mạnh mẽ bắn ra từ ngón tay hắn làm cái bình nổ tung trong suối nước nóng trong nháy mắt.
Ong ong ong!
Suối nước nóng đột nhiên sôi trào, linh khí dồi dào tụ lại thành sương mù, nhìn tựa như tiên cảnh.
“Bảo bối thì nên dùng như thế này.”
Từ Bắc Vọng trút đi ngoại bào trắng rồi bước vào suối nước nóng.
Khi hắn chạm vào nước trong suối, hắn cảm giác như mình đang trần truồng trong ngọn lửa, cơn đau rát dữ dội lan khắp cơ thể, làn da của hắn cũng biến thành màu đỏ tươi đáng sợ.
Linh hồn hắn dường như cũng đang run rẩy.
“Ta muốn trường sinh!”
Khuôn mặt của Từ Bắc Vọng trở nên dữ tợn, đôi mắt sâu thẳm hằn lên đầy tia máu.
Linh dịch thấm vào từng lỗ chân lông, Từ Bắc Vọng lúc này giống như bị tiêm thuốc mê trên bàn giải phẫu, sau đó còn bị mổ bụng phanh ngực.
Đau đến mức mất cả cảm giác!
“Trường sinh!”
Chấp niệm mãnh liệt khiến Từ Bắc Vọng giữ được tỉnh táo, hai hàng lông mày đỏ như máu nhíu chặt vào nhau.
Bùm!
Bùm!
Ầm ầm…
Trong cơ thể vang lên tiếng nổ thật to, từng kinh mạch như run lên, sau đó được linh khí bao bọc tẩm bổ.
Không biết trải qua bao lâu, cảm giác đau đớn biến mất, làn da cũng từ màu đỏ rực chuyển về trắng nõn.
Từ Bắc Vọng nhắm mắt lại, hắn cảm giác như mình mới được sinh ra lần nữa.
Từ nay về sau, tốc độ hấp thu linh khí rồi chuyển thành chân khí trong cơ thể của hắn sẽ nhanh hơn gấp mấy lần!
Việc này giống như xây dựng lại xương cốt!
Về phần tại sao hắn lại dũng cảm như vậy, đối với một người có thị giác Thượng Đế như hắn, cần phải làm gì để có thể phát huy tối đa tác dụng của bảo vật, sao hắn lại không biết rõ?
(*) Thị giác Thượng Đế: Từ Bắc Vọng là người xuyên sách, hắn đã nắm được nội dung của bộ truyện này.
“Diệp Thiên, ngươi nói xem, sao ngươi lại tiết kiệm như vậy chứ? Thật là tốt cho ta mà.”
Từ Bắc Vọng hài lòng bước ra khỏi suối nước nóng, mắt dán chặt vào lá bùa nhàu nát trên đài cao.
Đây là bảo bối mạnh nhất!
[Bùa ẩn nấp!]
Lá bùa này có thể giúp người sử dụng ẩn giấu thực lực khỏi tầm mắt của những kẻ có tu vi từ Tông Sư cảnh tứ phẩm trở xuống.
Nó chỉ có thể sử dụng được một lần, hiệu quả kéo dài trong hai canh giờ.
Lúc Diệp Thiên lâm vào tuyệt cảnh, nhưng hắn vẫn còn có đại tông sư Ngư công công ở giữa không trung, dù có dùng lá bùa này cũng không thể làm nên chuyện gì.
“Đáng tiếc là không có ngọc bội, nếu có thì mình đã có thể nuốt chửng lão Thánh Cảnh luôn rồi.”
Dáng vẻ Từ Bắc Vọng có chút tiếc nuối.
Nếu hắn có ngọc bội trong tay, hắn nhất định sẽ học được công pháp thôn phệ, chiếm đoạt luôn tia hồn phách kia, vậy thì hồn lực của mình đã có thể cực kỳ khủng bố rồi.
Vận khí cả đời của hắn xấu đến điên người, nhưng may mắn là hắn còn có hệ thống.
Còn chuyện hệ thống có phải là một loại cơ duyên hay không thì Từ Bắc Vọng cũng không truy cứu đến cùng.
Dù sao thì hắn cũng là khách qua đường xuyên vào đây, hệ thống cùng hắn xuyên đến thì không liên quan gì đến vận may ở thế giới này.
Cất kỹ ba món bảo bối một cách cẩn thận, Từ Bắc Vọng thở dài một hơi: “Ai!”
Cảm giác không làm mà vẫn có ăn thật thoải mái quá đi!
Sung sướng đến mức nổ trời!