Thời gian ước chừng một nén nhang, bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân.
Hai nam tử có dung mạo giống nhau, thần sắc bứt rứt bất an, chậm chạp đi đến.
Liễu Đông Phương hít sâu một hơi, đẩy mở cửa phòng.
Từ công tử danh chấn kinh thành, đứng chắp tay sau lưng, thần sắc bình tĩnh lãnh đạm.
Hắn đang mặc một bộ bạch bào thêu hoa văn tơ vàng, lộ ra quý khí bẩm sinh.
“Từ công tử!”
Liễu Đông Phương điều chỉnh biểu cảm, vẻ mặt kích động hô to: “Còn nhớ tiểu đệ không, chúng ta từng cùng nhau nhặt ngân lượng, kết bạn đi nam thành.”
Từ Bắc Vọng nhìn kỹ hắn mấy giây, sau đó gật đầu.
Tuy rằng không nhớ được tên họ, nhưng gương mặt này vẫn hơi có chút ấn tượng.
“Đương nhiên, ấn tượng của ta đối với ngươi rất sâu sắc.”
Lời nói của Từ Bắc Vọng lộ ra vẻ thân thiết.
Không có tên thư sinh này, hắn đã không thể chiếm được nghiên mực, vậy đương nhiên cũng không còn cách nào kích sát yêu trư quỷ dị.
Tinh tuỷ cũng triệt để vô duyên với hắn.
Không có tinh tuỷ, về sau sẽ không thể lấy được lệnh bài màu cam và nhẫn trữ vật.
“Ngươi đến đây có việc gì.”
Từ Bắc Vọng khẽ cười, còn đích thân rót trà cho hai người họ.
Liễu Đông Phương thụ sủng nhược kinh, sau đó có chút lúng túng nói: “Thực ra chủ yếu là muốn nhờ Từ công tử giúp đỡ.”
Vừa dứt lời, bầu không khí chớp mắt trở nên yên tĩnh.
Từ Bắc Vọng dựa vào thành ghết, ngón tay nhịp nhàng gõ lên mép bàn.
Hắn dường như nhớ tới việc gì đó, bèn dò hỏi: “Sao ngươi biết ta?”
Hắn nhớ là lần trước mình không hề để lộ danh tính nha.
Liễu Đông Phương khẽ cúi đầu tỏ ý tôn kính, sau đó ngưỡng mộ nói: “Từ công tử một trận thành danh mà ngồi cao trên bảng Thanh Vân, trên phố có hoạ tượng của thiên kiêu bảng Thanh Vân, tiểu đệ nhờ đó mới biết bản thân có mắt mà không biết thái sơn.”
Hắn ta quả thực bị tin này làm cho chấn động, vốn cho rằng chỉ là con nhà quyền quý, nào ngờ lại là thiên kiêu!
Một chiêu giết chết Bát phẩm đỉnh cấp, ra mặt làm nhục Vũ Quốc Cữu, hơn nữa còn là thân tín của Hoàng quý phi!
Mối hận bị cướp mất nghiên mực lúc trước sớm đã biến mất sạch sẽ, chỉ còn sự sùng bái đối với cường giả.
“Ò.”
Từ Bắc Vọng nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói: “Nếu thuận tiện, ta sẽ ra tay.”
Thực ra hắn ta chỉ đang nói lời khách sáo, ai lại lãng phí thời gian trên một người không liên quan gì chứ?
Liễu Đông Phương nghe thấy mừng rỡ, gấp gáp nói: “Chuyện là như thế này, thôn trang của tiểu đệ nằm ở ngoại ô kinh thành. Từ mấy hôm trước, trong thôn xuất hiện mấy tên trộm mộ có sức mạnh vô cùng cường hãn.”
“Mắt thấy mộ tổ bị đào xới, tiểu đệ vừa giận vừa sợ, thực lực không đủ không thể làm gì được nó, chỉ có thể đi cầu viện!”
Bỗng nhiên, hắn ta phát ra lời thề son sắt: “Bánh ít trao đi bánh quy trao lại, thời gian của Từ công tử quý báu, tiểu đệ sẽ dâng lên thù lao hậu hĩnh, tuyệt không để Từ công tử giúp đỡ không công.”
Nói xong, gương mặt hắn ta đầy vẻ khẩn trương.
Đạo mộ đã xúc phạm đến pháp luật đại Càn, chuyện này nằm trong phạm vi trách nhiệm của Lục Phiến Môn.
Hắn ta vốn định tuỳ tiện tìm mấy bộ khoái, nhưng bộ khoái bình thường có thể giải quyết sạch sẽ chuyện đạo mộ sao?
Thế là hắn ta tìm cách đi đến chỗ này xem sao.
Cho dù nhờ vả bất thành, hắn cũng có cơ hội nịnh hót Từ công tử, mở đường tôn thờ quỵ luỵ hắn về sau.
Từ Bắc Vọng khẽ nhíu mày.
Ai thèm thù lao của ngươi?
Hắn vừa định lên tiếng từ chối, đột nhiên ngước mắt lên, xem thử tháp vận khí trên đỉnh đầu của Liễu Đông Phương.
Ầm!
Trong chớp mắt, Từ Bắc Vọng giống như bị sét đánh.
Quá chấn động rồi!
Hào quang cấp tốc dâng cao như bão tố, giống như bắn hoả tiễn lên trời, ánh sáng ngập trời vọt lên đến chín mươi tám tầng!
Chín mươi tám tầng nha!
Đây phải là loại cơ duyên thế nào chứ?
“Ngươi là huynh đệ của ta, nếu ngươi đã mở lời, ta nghĩa bất dung từ!”
Từ Bắc Vọng đột nhiên đứng bật dậy, thanh âm trảm đinh chặt sắt.
Liễu Đông Phương mừng phát điên. Vậy mà lại đồng ý thật rồi sao?
Nhân vật tôn quý thế này, chỉ bởi vì một lần gặp mặt, lại nguyện ý ra tay giúp đỡ.
Hốc mắt Liễu Đông Phương đỏ bừng, nức nở nói: “Từ huynh cao cả, tiểu đệ cảm kích rơi nước mắt.”
Nói rồi, hắn nhìn về phía đệ đệ ruột Liễu Tây Phương ở bên cạnh: “Ta sớm đã nói rồi, Từ huynh tâm địa thiện lượng, rất là nhiệt tình.”
“Ta gặp khó khăn, huynh ấy sao có thể làm ngơ? Nhớ kỹ, Từ huynh là quý nhân mà số mạng đã định của nhà họ Liễu chúng ta.”
Từ Bắc Vọng làm ra vẻ vô ý thuận miệng, hỏi một câu: “Liễu đệ, sao ta lại cảm thấy như người kể chuyện vẫn chưa tỉ mỉ nhỉ?”
Nụ cười phấn khích của Liễu Đông Phương cứng đờ trong giây lát.
Sắc mặt Từ Bắc Vọng trầm xuống, ánh mắt sắc bén đảo qua, Liễu Phương Tây đang nơm nớp lo sợ lại hoảng loạn tới mức run lẩy bẩy.
“Bốp!”