Thần sắc Từ Bắc Vọng hoảng hốt, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ.
Ngươi CMN có thể đừng chém gió được không?
Còn cái gì mà vượt qua chư thiên, một quyền tru thần, Cửu Châu đại lục không tồn lại người tài giỏi như thế.
Nếu đổi lại là võ giả bình thường, chắc chắn sẽ không nói hai lời mà lập tức đem vứt tấm da dê này đi.
Nhưng Từ Bắc Vọng khác bọn họ, hắn có hệ thống vận khí,
Nhưng nếu có thể khiến chín mươi tám tầng tháp vận khí tỏa ánh hào quang, Bắc Minh Phệ Huyết thần công này chắc chắn là một báu vật cực kỳ quý giá.
Có nên tu luyện hay không?
Từ Bắc Vọng rơi vào trầm tư.
Thật ra hắn không cảm thấy bất kỳ áp lực đạo đức nào khi phải uống tinh huyết của người khác.
Nhưng ném đá dò đường qua sông rộng, lỡ đâu trượt chân thì sẽ chết đuối ngay tắp lự.
Thứ không biết rõ mới khiến cho người ta sợ hãi nhất.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Từ Bắc Vọng nhắm mắt dưỡng thần giống như pho tượng.
Chim chóc hót vang rừng già, vầng thái dương treo cao giữa trời xanh, tỏa ra ánh nắng rực rỡ chói mắt.
Cuối cùng, Từ Bắc Vọng mở mắt, đưa ra quyết định.
Hắn ta mở tấm da cừu ra lần nữa, khoảng trống ở phía cuối cùng, cần phải rót chân khí vào mới có thể tra ra phương pháp tu luyện.
Vì lý do an toàn, giữa ngón tay Từ Bắc Vọng chỉ tuôn ra vẻn vẹn một tia chân khí.
Trong nháy mắt, kim quang từ trong tấm da dê nở rộ toả chiếu, trước tiên hiện ra mấy hình ảnh.
Ầm!
Ầm đùng đùng!
Không trung an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng sấm rền, một đám mây xám đen đột nhiên xuất hiện.
Từ Bắc Vọng rùng mình, nhanh chóng cưỡng ép dừng việc rót chân khí vào tấm da dê.
Mây độ kiếp màu đen nhanh chóng tiêu tán, tựa như g chưa từng xảy ra chuyện gì hết.
“Lôi kiếp……”
Từ Bắc Vọng trong lòng vẫn còn sợ hãi, cảnh tượng này nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Bắc Minh Phệ Huyết Thần Công, không được thiên đạo dung thứ!
“Rốt cuộc là tính toán sai rồi.”
Từ Bắc Vọng lắc đầu, cảm xúc lẫn lộn.
Tuy nhiên, hắn có thể chứng minh rằng người tạo ra công pháp này không có khoe khoang nói xạo. Mặt khác, dù cho là lôi kiếp cấp thấp nhất thì cũng không phải thứ mà người có tu vi Bát phẩm có thể chống đỡ được.
Ngay khi đang suy tính thiệt hơn, hắn chợt nhìn thấy một lão giả một mắt đứng cách đó hơn mười trượng.
Đôi mắt Từ Bắc Vọng ngưng trọng, cả thân thể âm thầm căng thẳng.
“Tiểu tử thúi, mau vẫy đuôi mừng chủ với lão phu đi, lão đây để cho ngươi toàn thây.”
Lão giả một mắt nở nụ cười tàn nhẫn, toàn thân lão khí thế tăng vọt.
Chân khí ngưng tụ thành một cái móc sắt trong không trung, mũi nhọn của nó làm lòng người khiếp sợ.
“Không nói chuyện? Chẳng lẽ tuyệt vọng đến suy sụp rồi?”
Lão giả bước một bước, trực tiếp đến trước mặt Từ Bắc Vọng.
Khí tức phóng thích ra ngoài, không chút che lấp.
Đây là Tam phẩm Đại Tông Sư!
Từ Bắc Vọng nhanh chóng bình tĩnh lại, một tay sờ lên trên eo, nhìn chằm chằm lão: “Vũ gia?”
Lão giả một mắt nhận ra động tác của hắn, ánh mắt khinh thường, giống như nhìn một con kiến đang vùng vẫy giãy chết.
“Đừng phí công vô ích nữa, nhất cử nhất động của ngươi đều nằm dưới sự giám sát của lão phu.”
“Ngươi cho rằng vì sao bây giờ lão phu mới xuất hiện? Đó là vì lường trước được ngươi có viện trợ!”
“Lão phu tiêu tốn mấy canh giờ, không tiếc mà sử dụng một lá bùa Cấm Chế, bây giờ bất kỳ tín hiệu gì trên núi này cũng không thể truyền ra ngoài.”
Những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt lão giả một mắt đều giãn ra, tựa như giọng nói buông lỏng và dễ chịu của lão.
Khuôn mặt của Từ Bắc Vọng u ám, trái tim như rơi xuống vực sâu.
“Con tiện nhân Đệ Ngũ thị đó cho ngươi con át chủ bài nào nữa, cứ việc sử dụng nó đi.”
“Lão phu cho phép ngươi kéo dài thời gian.”
Vì đã nắm chắc phần thắng trong tay, lão giả một mắt tìm kiếm vui vẻ trong lúc rảnh rỗi, nếu cứ như vậy mà giết Từ Bắc Vọng thì không khỏi quá hời cho tên nhóc đó.
Trước tiên phải để hắn rơi vào tuyệt vọng, sau đó lại từ từ tra tấn!
Cận kề bước đường cùng, Từ Bắc Vọng trầm mặc rất lâu, bình tĩnh nói: “Ta có thể giúp ngươi tiến vào cảnh giới Niết Bàn.”
“Hahahahaha-“
Lão giả ngửa mặt lên trời cười to, khuôn mặt già nua hung ác: “Thật là một cám dỗ lớn, chỉ dựa vào con kiến hèn mọn như ngươi?”
Ầm!
Một kích phá nát tảng đá lớn, hóa thành bột mịn.
“Tiểu súc sinh, không giết ngươi thì làm sao có thể lấy lại thể diện của Vũ gia chúng ta?”
“Nếu đã không biết kính sợ như thế nào, vậy chỉ có thể chém thành ngàn mảnh!”
Nói xong, lão giả một mắt bắn ra một tia sát khí nồng đậm.
Mặt của Từ Bắc Vọng đột nhiên trắng bệch như tờ giấy, run giọng nói: “Tiền bối, hậu bối không hiểu chuyện, có thể dùng túi trữ vật để bù đắp tội lỗi không?”
Hắn nhanh chóng tháo chiếc nhẫn hình trăng lưỡi liềm để trên mặt đất.
“Chỉ có vậy liền lộ nguyên hình rồi, bộ dạng không sợ cường thế của ngươi đâu? Bộ dạng ngông cuồng tự cao tự đại của ngươi đâu?”
Lão giả một mắt càng tùy ý càn rỡ mà cười to, bộ dạng sợ hãi của tên tiểu tử này quả thực khiến ông ta rất vui vẻ!
Sau đó nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, ánh mắt lão giả chột mắt có chút tham lam.
Dù sao Từ Bắc Vọng cũng là thiên kiêu bảng Thanh Vân, hơn nữa còn là thân tín của tiện nhân Đệ Ngũ thị, sao hắn ta có thể thiếu bảo bối chứ?