“Tiểu dân bái kiến thiên hậu nương nương.”
Từ Bắc Vọng cung kính hành lễ.
Vũ Chiếu ngồi trên cao nhìn xuống hắn, giọng điệu hời hợt: “Bản cung đã biết nỗi oan ức của ngươi rồi.”
Không có bất kỳ sự uy hiếp nào, không chứa một chút dao động. Có vẻ như động tĩnh vừa rồi không thể tạo ra gợn sóng nào ở trong lòng của bà ta.
Kiệu phượng là một pháp khí Thánh giai, có thể cách âm với bên ngoài. Nhưng Từ Bắc Vọng lại chẳng nói một lời, cứ như Từ Thứ khí tiến vào doanh trại của quân Tào,.
Nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh vượt qua người thường của Từ Bắc Vọng, Vũ Chiếu bỗng thầm nở một nụ cười tao nhã.
“Ngươi muốn cái gì?”
Nàng thẳng thắn hỏi.
Từ Bắc Vọng cúi thấp đầu, cũng rất thẳng thắn trả lời: “Năm bình tinh chất máu của yêu thú cấp ba, một cây Xích Linh Chi, chất độc trên xác kỳ nhông, và mười viên Cửu Khúc Linh Tham Đan.”
Hả!
Sắc mặt của Vũ Chiếu chợt trở nên u ám, ánh mắt ngưng tụ thành hai cây kim sắc bén.
Bà chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người dám tống tiền ở ngay trước mặt nàng, đây chắc chắn là sự xem thường và khiêu khích cực lớn đối với quyền uy của bà.
Thậm chí là chà đạp!
Vũ gia mất đi một Đại Tông Sư, bây giờ còn phải bồi thường bảo vật luyện thân cho ngươi sao?
Một sự im lặng trầm mặc dần lan tỏa trong kiệu phượng.
Cơn tức giận tích tụ đã lâu cuối cùng cũng bộc phát, một cỗ khí thế ngập trời mãnh liệt đánh tới.
“Kẽo kẹt…”
Từ Bắc Vọng buông thòng hai vai, xương vai phát ra âm thanh giòn vang, áp lực hùng mạnh như muốn làm máu của hắn đông lại.
“Ngươi cho rằng bản cung thật sự không dám giết ngươi sao?”
Sắc mặt Vũ Chiếu lạnh như băng, bà ta gần như mất khống chế những cảm xúc trong lòng.
“Tiểu dân xin khoanh tay chịu chết.”
Giọng điệu của Từ Bắc Vọng không chút dao động.
Hắn quả thực không hề sợ hãi.
Cục diện hiện tại đã gây thù kết oán đến mức này, chẳng lẽ bắt hắn phải vẫy đuôi giống như chó đón chủ? Hay phải quỳ rạp xuống đất để cầu xin tha thứ? Sau đó phải lệ rơi đầy mặt, nói một câu Thiên hậu có tấm lòng rộng lượng, không chấp nhất tiểu nhân sao?
Cút mẹ mày đi!
Ta, là chó săn trung thành của Đệ Ngũ Cẩm Sương.
Sợ cái gì chứ?
Cùng lắm thì vạch mặt lật bàn, lão đại nhà ta chưa từng sợ ngươi?
Huống hồ Từ Bắc Vọng biết rất rõ người nữ nhân trước mặt hắn, từ đầu đến chân bà ta đều toát ra tư thái ham muốn quyền lực.
Một người có bao nhiêu dã tâm, thì có bấy nhiêu kiên nhẫn.
Quả thực là như thế.
Sắc mặt của Vũ Chiếu rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, bà ta khẽ hé đôi môi đỏ mọng của mình: “Tuổi còn nhỏ mà đã tham lam như con mãng xà khổng lồ thời viễn cổ rồi.”
Từ Bắc Vọng vốn không có ý định đàm phán bàn bạc gì cả, hắn nói thẳng: “Thiên Hậu nương nương, tinh tủy vốn là vật vô chủ, đều do Vũ Quốc Cữu khẳng định nó là của Vũ gia mới gây ra một trận mưa gió như vậy.”
“Những đồ vật mà tiểu dân yêu cầu cũng không tính là quý giá, sao lại nói là tham lam chứ?”
Đôi mắt phượng của Vũ Chiếu tràn đầy tức giận, nàng lạnh giọng nói: “Ngoại trừ máu của yêu thú, những thứ còn lại đều là tài nguyên luyện thân thuộc hàng Địa giai trở lên, khẩu vị của ngươi cũng lớn đấy.”
Từng chữ của nàng như ngàn vạn cây kim nhỏ, lạnh lùng phóng ra.
Từ Bắc Vọng cụp mắt xuống, ngoảnh mặt làm ngơ.
Nếu không phải lão giả một mắt chịu tay lôi kiếp, ta đã sớm chết từ lâu rồi, thi thể cũng bị chó hoang tha đi, nỗi oan ức này chỉ có thể kể cùng hai tên đầu trâu mặt ngựa ở dưới âm phủ sao?
Giờ chỉ cần bồi thường vài thứ, như vậy là quá đáng ư?
Nếu như có sức mạnh trấn áp trời xanh, hắn đã sớm tung một chưởng giết cả nhà Vũ gia các người, khiến cho gia tộc họ Vũ chó gà cũng không yên.
Vũ Chiếu lạnh lùng nhìn hắn một lúc lâu, gương mặt căng cứng bỗng dần dần giãn ra.
“Được, bản cung thỏa mãn lòng tham của ngươi.”
…
Một góc rèm trên kiệu phượng tung bay, tiếng chuông mạ vàng đang treo trên đó khẽ vang lên.
Tiếng ồn ào trong Thừa Thiên Môn chợt biến mất.
Giữa vô số ánh mắt, nam tử áo trắng xuống cỗ xe, bước nhanh đến trước mặt của Vũ Thừa.
Trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai của hắn ta xuất hiện một nụ cười có mười phần áy náy: “Vũ Quốc cữu, trải qua một phen khuyên bảo của Thiên hậu, tại hạ đã hiểu ra là mình đã vô lý làm loạn.”
“Cũng mong các vị tha thứ vì tại hạ tuổi trẻ non dại.”
Bầu không khí lập tức trở nên kỳ quái.
Khuôn mặt của Vũ Thừa trở nên dữ tợn, con ngươi hiện lên một ngọn lửa căm giận ngút trời!
Mà các quan viên đối mặt nhìn nhau, trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ.
Ắt hẳn kẻ này đã kiếm được một bát đầy
Phải đền bù hậu hĩnh cỡ nào, mới có thể làm cho hắn thay đổi thái độ lớn như thế?
Tể tướng Trương Thái Nhạc nghiêm mặt lại, nghiêm nghị khiển trách: “Nếu như còn có lần sau nữa, thì coi như là tội mưu phản!”
“Rõ!”
Từ Bắc Vọng kính cẩn cúi chào, sau đó quay người nhìn về phía kiệu phượng: “Thiên hậu có được lòng nhân từ phi phàm như người thường, phong thái khoan thai của mẫu nghi thiên hạ tỏa sáng lấp lánh trên người của thiên hậu, tiểu dân quả thực cảm động đến rơi nước mắt.”
Bên trong kiệu phượng, thiên hậu của Đại Càn mỉm cười nhẹ nhàng, người bên ngoài khó mà nhìn ra nội tâm lúc này của nàng.
“Khởi giá…”
Theo đó là lời của thái giám hô lên.
Cỗ xe phượng kia chầm chậm khởi hành.
“Cung tiễn Thiên hậu nương nương.”
“Cung tiễn Thiên hậu nương nương.”
“Cung tiễn Thiên hậu nương nương.”
Giữa âm thanh ồn ào, cỗ xe phượng biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Các quần thần trong triều thầm than một tiếng, nương nương giống như là đang chạy trốn vậy!
Đại Càn lại có thêm một tiểu ma đầu nữa trỗi dậy rồi.