Đường Trữ bất đắc dĩ nói: ” Thật xin lỗi, nó…..” Đường Trữ suy nghĩ một chút, nhưng không nghĩ ra được từ ngữ nào để phàn nàn về ngân lang nhà mình, đành nói sang chuyện khác: “Ngươi là đệ đệ của lão nhị, gọi ta là Đường ca là được rồi.”
Bạch Hiển còn chưa kịp nói, Bạch Quỳnh không vui liền nói, “Không được! Đây là đệ đệ của ta! Làm sao có thể gọi ngươi là ca!”
Đường Trữ không chút khách khí nói: “Vậy ta nên gọi như thế nào?”
Bạch Quỳnh lập tức nghẹn lời, Bạch Hiển cắt ngang hai người, “Đừng để ý tới anh ấy, kêu là Đường ca đi, hai người quen biết nhau sao?”
Bạch Quỳnh vẻ mặt không vui nói: “Chúng ta là người cùng đội làm nhiệm vụ, ta là phó đội trưởng.”
Bạch Hiển kinh ngạc nhướng mày, vu hồ[1]? Tính tình nhị cả của mình như này cư nhiên có thể bị quản?
[1] 芜湖 (vu hồ): không hiểu nha =)))) [mà có thể nó là một từ chỉ nghĩa đen, nghĩa bóng gì đó, kiểu đồng nghĩa nhưng tui ko có hiểu nó:))))]
Xung quanh người càng ngày càng nhiều, Bạch Quỳnh xoa đầu hắn nói: “Cố lên!” Sau đó cùng với Đường Trữ đi duy trì trật tự.
Bạch Hiển nhìn xung quanh, sau đó quay đầu hỏi Vương Kha: “Tiểu Kha, hiện tại Hắc Phong đã cấp bao nhiều rồi?”
Vương Kha đột nhiên trở nên kiêu ngạo: “Cấp 18, có thể chuẩn bị tiến giai rồi.”
“Ha! Vậy lần này khi chúng ta tiến vào bí cảnh, có thể sẽ tìm được dược liệu thích hợp cho Hắc Phong.” Bạch Hiển đã nghe ông ngoại nói qua trong nhiệm vụ khảo hạch, ngoại trừ nhiệm vụ bảo vệ tốt nhu yếu phẩm, phần còn lại đều thuộc về hắn, chỉ cần bọn họ có năng lực là có thể đạt được, Bạch Hiển đã chuẩn bị tốt việc nhổ lông, cũng không biết có được hay không.
Phía sau truyền đến một tiếng cười nhao, hai người quay đầu lại nhìn, một cô gái có mái tóc dài màu hồng nhìn bọn họ với vẻ mặt khinh thường, thấy bọn họ quay đầu lại, tức giận nói: “Các ngươi nhìn cái gì? Các ngươi chưa từng thấy mỹ nữ sao?”
Hai người nhất thời không nói nên lời, Vương Kha giãy giũa hồi lâu mới chỉ vào Bạch Hiển hỏi: “Tỷ tỷ, ngươi không nhìn thấy bộ dáng của hắn như thế nào sao?”
Dung mạo của Bạch Hiển có chút không phân biệt được nam nữ, ánh mắt bình tĩnh trong sáng, khóe miệng nở nụ cười nhẹ, dung mạo đủ để giết tư sắc các cô gái có mặt tại trường, nàng cũng không có một lời giải thích, chính là cúi đầu không để ý tới nhóm bọn hắn nữa.
Bạch Hiển kéo Vương Kha lại, ra hiệu hắn nhìn về phía trước, hiệu trưởng đã xuất hiện trước mặt bọn họ: “Các tiểu bằng hữu, từ giờ trở đi sẽ tính nửa giờ, ai không đạt bài thi coi như bỏ thi, thu hồi danh ngạch. Hiện tại, mời các ngươi đem tất cả mọi thứ ngoại trừ quang não toàn bộ nộp lên đây!”
Quy tắc vừa đưa ra, toàn trường đều xôn xao đứng dậy, ánh mắt Đường Trữ lóe lên, Bạch Quỳnh ở bên cạnh vẻ mặt khiếp sợ, “Lần này chơi lớn như vậy sao?”
Bạch Hiển cũng có chút không được tốt lắm, nhìn về phía Vương Kha, hai người trên lưng đều là 1 túi du lịch, trong bao đều là nguồn nước cùng với một ít lương khô, còn có nhu yếu phẩm như quần áo, lần này toàn bộ đều nộp lên, quần áo giày dép đều rách, không cần thay.
Hiệu trưởng cho phép bọn họ thảo luận một lúc, sau đó cầm micro lên nói: “Lần khảo hạch này có trạm nghỉ, trạm nghỉ có đầy đủ các loại vật tư, số lượng có hạn nên ai đến trước thì có trước.”
Nói xong, hai người Bạch Hiển cũng xếp hàng đưa ba lô lên, tài liệu ít đến mức lão sư đăng ký sửng sốt một lát: “Chỉ vậy thôi sao?”
Hai người gật đầu, lão sư cũng gật đầu nói: “Lấy giáo chương[2] ra nữa.”
[2] giáo chương: huy hiệu trường
Lão sư lấy ra một chiếc camera mini từ chiếc rương bên cạnh, tiếp tục gắn giáo chương vào quang não trên tay hai người. Theo sau đó giao cho họ một chiếc ba lô không, ý bảo bọn tiếp tục xếp hàng.
Bạch Hiển lúc này mới phát hiện, giáo chương cư nhiên lại có chức năng ghi chép, kết nối với quang não của hắn, vì vậy mà hắn có thể nhìn thấy toàn bộ thành tích của chính mình:
Bạch Hiển:
Số điểm: 0
Số lượng người xem: 0
Bạch Hiển hơi nghiên cứu một chút.
Đợi đến khi tất cả mọi người giao hết vật tư đồng thời nhận camera, hiệu trưởng mới công bố thể lệ cho lần khảo hạch này:
Thứ nhất! Toàn bộ khảo hạch sẽ được giám thị hoàn toàn, điểm số sẽ căn cứ vào biểu hiện để tiến hành xếp hạng, có thể hoàn thành khảo hạch đi ra đồng thời tích đủ 2000 điểm, thông qua khảo hạch trở thành học sinh Thiên Huyền.
Thứ hai: Địa điểm thi là ở bên trong bí cảnh, trong đó có các loại ma thú và thực vật khác nhau, cần tự mình phân biệt, nhà trường sẽ phát nhiệm vụ thông qua quang não kết nối với giáo chương đã được cung cấp. Được tính như sau: Lục sắc – 1 điểm; Lam sắc – 10 điểm; Tử sắc – 50 điểm, tổng là 300 điểm, nhiệm vụ cùng nhau phát ra, tất cả mọi người có thể cùng hoàn thành.
Thứ ba: Trường thi đã bố trí thẻ điểm[3], điểm như màu sắc đã nêu ở trên, tổng là 2000 điểm, sẽ có một số thẻ điểm đặc thù, điểm sẽ cao hơn, thỉnh mọi người tự nhận dạng, xem tình huống mà lấy, trường thi sẽ bố trí trạm nghỉ ngơi, bên trong có vật tư, số lượng hữu hạn, tranh thủ nhận lấy.
[3] thẻ điểm:
lời edit: ủa sao bên đây hình nó to quá dị:))))
Thứ tư: Tính mạng là ưu tiên hàng đầu trong lần đánh giá này, nếu có trường hợp khẩn cấp không thể giải quyết, không thể tiếp tục kiên trì, có thể thông qua quang não – nhấn vào nút bỏ cuộc chỗ giáo chương, đội tuần tra cùng với lão sư sẽ đem ngươi ra ngoài.
Thứ năm: Trong khảo hạch được phép cướp bóc, nhưng không được phép cố ý gây thương tích, giết người hoặc sử dụng vật phẩm cấm, một khi bị phát hiện sẽ bị từ chốt tiếp nhận suốt đời!
Nói xong lời trên, hiệu trưởng tạm dừng một chút, cười nói: “Được rồi, quy tắc đã được đọc xong, năm phút sau sẽ tiến nhập bí cảnh tham gia khảo hạch.”
Xung quang nhất thời ồn ào đứng lên, Bạch Hiển cũng có chút đau đầu, làm xong toàn bộ nhiệm vụ, mỗi người mới có 300 điểm, tổng số thẻ mới có 2000 điểm, tùy tình huống có thể không dễ dàng nhận được thẻ đặc biệt. Thẳng đến lúc này, hắn mới hiểu được vì cái gì mà mọi người đều nói tỷ lệ nhập học ở Thiên Huyền thấp đến đáng thương.
Điểm quá ít, người lại nhiều, hơn nữa chỉ có thể nhìn được điểm của chính mình, mọi người sẽ liều mạng làm nhiệm vụ, đoạt lấy thẻ. Thậm chí mới có thể xuất hiện tình huống đoạt điểm, có thể trực tiếp quét hơn phân nửa người tham gia.
Huống chi còn có tình huống đặc thù ngoài ý muốn phát sinh, có thể thuận lợi hoàn thành toàn bộ tuyệt đối là học sinh hàng đầu.
Hiệu trưởng không để ý tới sự hoảng sợ của bọn họ, vẫn đang cười ha ha nói: “Đã đến giờ, vui lòng tiến vào bí cảnh, chúc các ngươi thành công.”
Cánh cửa màu xanh dẫn vào bí cảnh vẫn đang xoay, trong lúc do dự đã có người xông vào trước, Bạch Hiển cũng nhìn thấy cơ hội, kéo Vương Kha vào bí cảnh.
Một cảm giác choáng váng quét qua toàn thân, rất nhanh liền biến mất, Bạch Hiển ồn định thân thể, phát hiện hai người đang đứng trên một con đường mòn, phía trước là một khu rừng rậm rạp, thông tin trên quang não được cập nhật: bản đồ, danh sách nhiệm vụ, điểm của chính mình.
Bạch Hiển bấm vào bản đồ, trên đó thực tế đã được đánh dấu vị trí của trạm nghỉ, hắn thở phào nhẹ nhõm coi như nhà trường còn có chút lương tâm, sau đó nhìn thấy khoảng cách trạm nghỉ gần hai người nhất liền lâm vào trầm tư…… 200km??????
Bạch Hiển thiếu chút nữa tắt thở, nhanh chóng chuyển sang coi danh sách nhiệm vụ, trong đó có các nhiệm vụ thu thập khác nhau, như cây dương liễu[4], tơ xanh[5], hoa nhung mịn các loại, đều là dược liệu thăng cấp cho các ngự thú tam giai. Những nhiệm vụ cũng được chia ra hết sức rõ ràng, ngay sau đó là hai nhiệm vụ 50 điểm – thu thập 1 mét tơ tằm của quỷ diện chu (50 điểm), một đôi răng độc và một túi độc của quỷ diện chu (50 điểm).
[4] Cây dương liễu: là một chi của khoảng 350-450 loài cây thân gỗ và cây bụi với lá sớm rụng, chủ yếu sinh sống trong các vùng đất ẩm của các khu vực ôn đới và hàn đới thuộc. Một số loài cây bụi và cây thân gỗ nhỏ được gọi chung là liễu bụi hay liễu gai. Một số loài liễu, cụ thể là các loài sinh sống cận Bắc cực và vùng có khí hậu núi cao, có kích thước rất nhỏ; như (Salix herbacea) ít khi cao quá 6 cm, mặc dù nó lan rộng trên mặt đất.
[5] Tơ xanh (Cassytha filiformis): Là loài trong. Loài này được L. miêu tả khoa học đầu tiên năm 1753. Tơ xanh phân bố khắp miền nhiệt đới. Nó là loài phổ biến rộng rãi ở Mỹ Latinh và ở Tây Ấn cũng như Trung Quốc, Ấn Độ,, Sri Lanka, Timor, Việt Nam,, Australia, và Nam Phi. Tại khu vực Caribbea, nó là một trong những loài cây được gọi là Dây leo tình yêu bởi vì nó có một danh tiếng là một loài cây có chất kích thích tình dục.
Xem ra việc này rất khó, Bạch Hiện tạm thời lựa chọn mặc kệ, Vương Kha bên cạnh cũng đang xem qua nhiệm vụ, thường thường gật đầu “khen ngợi” một phen, sau khi xem xong ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hiển: “Tiểu Hiển, chúng ta đi làm nhiệm vụ trước đúng không?”
Dãy núi trước mặt xanh tươi, tươi tốt giống như mùa xuân, Bạch Hiển gật đầu, xách túi trên lưng đi sâu vào trong rừng.
Phòng phát sóng trực tiếp đã bắt đầu hoạt động, khán giả vừa tiến vào liền thấy được nhan sắc phóng đại, họ bối rối một lúc liền bắt đầu liếm màn hình, sau đó bắt đầu cười lớn khi thấy bộ dáng bối rối của Bạch Hiển:
[wow! Này tiểu ca ca, ta có thể liếm một năm! Hấp dẫn a ~~]
[Cười chết, đúng là tân sinh viên, chiêu trò của Thiên Huyền cũng không chỉ có nhiêu đây ha ha ha ha]
[Nói thật, ta thực sự chờ mong thứ hạng của tiểu ca ca này, bộ dáng tốt như vậy, nhất định có thể lấy được thứ hạng cao nha]
[Oa, hắc mã có phải lầu trên không??]
Ánh sáng bên trong sáng hơn nhiều so với rừng sương mù, cây cối cũng không dày đặc, có thể thấy rõ con đường mòn, hai người đi dọc con đường theo bản đồ chưa đầy 200 mét thì chợt nghe thấy cách đó không xa truyền đến âm thanh nói chuyện.
Bạch Hiển ý bảo Vương Kha trốn ở trên cây chờ đợi.
Cách đó không xa có mấy người chậm rãi đi tới, còn có tiếng nói cười, “Diệp ca, lần này chúng ta khẳng định có thể chiếm được vị trí thứ nhất!” Một giọng nói của một cô gái có phần hơi quen thuộc vang lên.
“Đừng có đắc ý sớm như vậy, nhà của ta có quan hệ, nghe nói lần này xuất hiện không ít song ngự thú hơn cấp 10, đều là cường địch.”
“Ai, này có quan hệ gì chứ, sao có thể so với Diệp ca cấp 25 chứ?”
Bạch Hiển nhìn xuống, vị được kêu là Diệp ca có sắc mặt tái nhợt, dường như hoàn toàn không quan tâm đến những lời khen ngợi của những người đi theo bên cạnh, “Tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ, đi khu trung tâm tìm quỷ diện chu, đừng lãng phí thời gian.”
“Rõ!”
Mấy người dần dần rời đi, Bạch Hiển vừa đi ra, trên đầu chợt vang lên một tiếng vo ve, trong lòng Bạch Hiển vang lên dự cảm không tốt, ngẩng đầu nhìn thấy một con ong to bằng ngón tay cái đang ở trên đầu hắn không ngừng bay lượn theo hình số “8”.
Trong lòng Bạch Hiển căng thẳng, vội vã từ trên cây nhảy xuống, lập tức xoay người rời đi.
Không ngờ người vừa rời đi từ bên kia quay lại, trong đó có cô gái từng cười nhạo bọn họ, nhìn thấy bọn họ, cô hất cằm khinh thường nói: “Đã sớm phát hiện hai ngươi, đồ vật này nọ liền giao ra đây.”
Cướp đoạt nhanh như vậy đã bắt đầu?
Bạch Hiển ngừng cước bộ, trong lòng đưa ra các kế hoạch, Vương Kha cũng nhảy xuống đứng bên cạnh hắn.
Bạch Hiển tiến lên một bước, “Được rồi, ta còn chưa muốn đánh nhau, đồ vật ta có thể cho các người, nhưng chỉ đưa một nửa thôi, không thể để các ngươi đều lấy đi?”
Trong phòng phát sóng trực tiếp nảy lên một đống, “Cái gì, như vậy mà cũng sợ, quả nhiên là một cái bao cỏ……”
Một người theo hầu khác lập tức hét lên: “Đương nhiên là toàn bộ! 4 chọi 2, các người cản bản không có cơ hội thắng, đừng ép chúng ta ra tay!”
Vị Diệp ca kia bộ dáng áo mũ chỉnh tề, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi chuyện xảy ra, Bạch Hiển nhếch khóe miệng: “Được…”
Đối diện tưởng hắn sắp giao điểm thì trên tay Bạch Hiển lóe lên phấn quang, hai mắt Diệp ca nheo lại, muốn nhắc nhở người hầu – Bạch Hiển trực tiếp tóm lấy Vương Kha, quay người bỏ chạy với tốc độ cực nhanh.
Hắn không ngừng chạy xuyên qua núi rừng, những người phía sau đuổi theo, một con ong chúa màu trắng khổng lồ xuất hiện bên cạnh Diệp ca, cùng rất nhiều con ong nhỏ tụ tập bên cạnh, vừa xuất hiện đã bay về phía hai người Bạch Hiển.
Nhưng trong nháy mắt, hai người Bạch Hiển đột nhiên biến mất, ngay cả bầy ong tuyết cũng không phát hiện được vị trí của bọn họ, dễ dàng rời đi trước mặt bốn người.
Sắc mặt Diệp ca tối sầm, đây là lần đầu tiên có người chạy trốn trước mặt hắn, chờ đó!
Bạch Hiển kéo Vương Kha, trực tiếp chạy qua một cái đầm lầy, phía trước không có lối đi cho bọn họ đi qua, hai người liền dừng lại.
Vương Kha vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Tiểu Hiển, đây là kỹ năng của ngự thú sao?”
Không ai có thể chạy nhanh như vậy? Này có khi còn có năng lực tàng hình.
Bạch Hiển cười cười, lặng lẽ bình phục lại hơi thở đang dồn dập của mình, sau khi phát hiện được năng lực của Phao Phao Long, hắn liền khẳng định có thể xảy ra việc lớn, liền cùng với Phao Phao Long huấn luyện trong vài ngày để thành thạo kỹ năng trốn thoát đến trình độ cao nhất, đánh không lại thì ta có thể bỏ chạy!
—————————————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Ha ha ha ha, nói đùa, đánh không lại ta có thể chạy, tiểu Hiển của ta luyến tiếc sinh mệnh a!