Tô Ngọc Tuyền không có chết.
Cảm giác hít thở không thông vọt tới, cậu cảm giác được xuơng cốt dưới phần eo phảng phất như bị đập nát.
Đau đớn bẻ gãy nghiền nát chen chúc mà đến, nháy mắt liền dẹp yên cảm giác hít thở không thông kia, Tô Ngọc Tuyền cong thân mình a một tiếng thét chói tai.
Không biết qua bao lâu.
Đau đớn biến mất.
Cảm giác hít thở không thông kia cũng không còn sót lại chút gì.
Nước biển bên người xung động, có bầy cá bơi qua bơi lại, các con sứa bên chân một trên một dưới, rong biển ở trong nước gợn loạng choạng.
Thiếu niên nằm ở trong thủy thảo san hô, có cua tôm quay chung quanh cậu, thiếu niên một đầu tóc dài màu lam theo dòng nước mà đong đưa, một khuôn mặt tinh xảo trong sáng, khóe mắt một nốt ruồi son đỏ tươi, lúc này cậu đang nhắm mắt, phá lệ mộng ảo mà thuần túy.
Phảng phất như là một bức tranh, làm người ta không dám đụng vào, một chạm vào liền sẽ quấy đục bức tranh tuyệt mỹ này.
Giây tiếp theo, thiếu niên mở hai mắt.
Hai mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn quét một vòng bốn phía, cuối cùng dừng ở trên đuôi cá của chính mình.
Cậu rũ mắt, tay nhẹ nhàng sờ lên đuôi cá của mình, sau đó khóe môi cong lên, thấp thấp nở nụ cười.
Nốt ruồi son bên khóe mắt thiếu niên khẽ động chớp động, nháy mắt một cổ quyến rũ quỷ dị quanh quẩn, làm cả người cậu đều lộ ra một cổ thần bí, nguy hiểm.
“Vì muốn ta thuận lợi thúc đẩy tình cảm giữa vai chính, thế nhưng là chết đều không cho ta chết.” Tô Ngọc Tuyền khóe môi hơi hơi gợi lên, mang theo một mạt cực lãnh phúng cười, “Làm ta biến thành tộc nhân ngư đã sớm bị diệt sạch này, lần này là sẽ có thể tránh đi khả năng chết đuối đi.”
Tô Ngọc Tuyền hít một hơi thật sâu, đôi mắt là vô tận lạnh lẽo.
Nếu không cho cậu chết, như vậy cậu cũng chỉ có thể cùng vai chính đấu với nhau.
Rốt cuộc, tránh đi là không có khả năng tồn tại.
Đúng vậy, vai chính.
Mà cậu phải làm vai ác, Tô Ngọc Tuyền là xuyên thư, xuyên thành pháo hôi mà cậu đã từng xem trong sách.
Trong tiểu thuyết vai chính phải ngụy trang thành người thường tiến vào trường quân đội, sau đó trở thành đồng đội của vai chính.
Hai người cùng nhau huấn luyện, cùng nhau tốt nghiệp, cùng nhau gia nhập quân đoàn sau đó ở trên chiến trường cùng nhau phấn đấu, cuối cùng đem Trùng Hậu tiêu diệt, trở thành chúa cứu thế của nhân loại.
Mà cậu xuyên nhân vật còn lại là pháo hôi trong sách, bởi vì phụ thân vì nguyên soái mà chết, sau đó đổi được một hôn ước hôn nhân với vai chính công.
Pháo hôi từ đây đeo theo vai chính công không bỏ, sau đó lúc vai chính công thụ giảo hợp cho tình cảm của bọn họ góp một viên gạch, kết cục cậu bị vai chính công đưa vào chợ đen hoa phố, sau đó chết thê thảm.
Tô Ngọc Tuyền không muốn kết cục như vậy.
Sau khi xuyên qua cậu trực tiếp cắt rớt tuyến thể, rời khỏi Đế Đô Tinh đi qua trường quân đội của tinh cầu khác học tập rèn luyện, sau đó trở thành một người quân nhân, lao tới chiến trường.
Cậu cho rằng chỉ cần chính mình không đi tiếp cận vai chính, thì mình liền có thể sống một cách yên bình.
Nhưng mà, cốt truyện lại là buộc bọn họ tiếp xúc.
Sau khi tốt nghiệp gia nhập quân đoàn không bao lâu.
Trong một lần Trùng tộc xâm chiếm tinh hệ, cậu cùng nhóm vai chính xúi quẩy phân công ở cùng tổ chiến đội.
Sau đó vai chính công nói cậu không cần chơi cái gì thủ đoạn, vai chính thụ thì chạy đến trước mặt cậu nói bọn họ chỉ là chiến hữu, nói cậu không cần nghĩ nhiều.
Tô Ngọc Tuyền lúc ấy liền cảm thấy bọn họ quả thực bệnh tâm thần, để cho bọn họ ái ở bên nhau liền cùng nhau, cậu cũng mặc kệ.
Nhưng mà, bọn họ lại cho rằng cậu là muốn đuổi theo vai chính nên chạy tới quân đoàn, còn cho rằng cậu là cầm ân cứu mạng muốn uy hiếp bọn họ an phận, Tô Ngọc Tuyền như thế nào trốn bọn họ đều tránh không khỏi.
Sau đó một lần trên chiến trường, cậu cùng vai chính thụ hợp tác với nhau thì tin tức tố đột nhiên phát ra.
Vai chính công lúc ấy liền trực tiếp đem Tô Ngọc Tuyền chộp tới, hơn nữa rải một vại chất lỏng đến trên người cậu, mang theo vai chính thụ liền rời đi, khiến cho cậu bị những chiến hữu vì tin tức tố mà mất đi lý trí tới gần, một đám đều muốn đánh dấu cậu.
Tô Ngọc Tuyền lúc ấy không thể không tự nhảy vào miệng của Trùng tộc.
Cậu cho rằng chính mình liền như vậy vớ vẩn chết đi.
Lại trợn mắt, cậu lại quay về ngay lúc xuyên không kia.
Một đời này, cậu không thể tự chủ trương thoát đi, chỉ có thể đến tìm nguyên soái thảo luận một cơ hội, cậu không cần cùng vai chính công lập hôn nhân, cậu muốn đi học tập chế tạo cơ giáp.
Rồi sau đó cậu cũng thật sự tiến học viện vào chuyên môn cơ giáp chế tạo, sau đó tự cho là rời xa khỏi nhóm vai chính.
Nhưng mà lại trong một đêm vai chính công mắt đỏ ngầu kéo đến trên giường, cười lạnh nói cậu rất thủ đoạn, thế nhưng là bức phụ thân đem bạn cùng trường của hắn đuổi ra khỏi tinh cầu Đế Đô, sau đó liền nói cậu còn không phải là muốn hắn sao, hiện tại hắn liền cho cậu.
Tô Ngọc Tuyền lúc ấy cả khuôn mặt đều…, trực tiếp liền đem vai chính công đá xuống giường.
Tô Ngọc Tuyền tâm trạng trực tiếp liền tạc mao, trong lòng cân nhắc lộng chết vai chính công. Nhưng mà, chủ sáng thế cùng cộng sinh giả thân thể chú định cậu vô pháp đánh vai chính công.
Cậu liều mạng một cổ tàn nhẫn trực tiếp chặt đứt nghiệt căn của vai chính.
Bất quá thời đại tinh tế, liền tính là mất đi cánh tay đều có thể tái sinh, cho nên này cũng gần là làm vai chính công thống khổ một đêm, mà Tô Ngọc Tuyền tự nhiên cũng bị hành hạ cả một đêm, tứ chi phảng phất như bị băm thành trăm mảnh.
Tuy rằng trả thù, nhưng cái loại này làm nhục cảm của Tô Ngọc Tuyền như cũ không thể chịu đựng được, chú định của cốt truyện làm cậu vô pháp tránh đi, cậu liền trực tiếp cùng bọn họ đối mặt, cậu lúc nào cũng tìm cơ hội muốn lộng chết bọn họ, lại cũng mặt khác để cốt truyện phát triển,thành công để công chính cùng vai chính thụ cảm tình thắm thiết.
Bất quá, Tô Ngọc Tuyền trực tiếp vào ngày vai chính công thụ kết hôn nổ tung toàn bộ tinh cầu, cùng bọn họ đồng quy vu tận.
Sau đó cậu lại mở mắt, như cũ đang ở phủ nguyên soái.
Lần này Tô Ngọc Tuyền trực tiếp đã đi xuống đưa dược cho vai chính công thụ, sau đó cho bọn hắn phát sóng trực tiếp, thành công thúc đẩy tình cảm của bọn họ, cũng tỏ vẻ chính mình nguyện ý rời khỏi.
Vai chính công thụ thanh danh bị huỷ hoại, mà cậu trực tiếp đã bị vai chính công bạo nộ lộng chết.
Lại tỉnh lại chính là lần thứ tư.
……
Trải qua nhiều lần như vậy, Tô Ngọc Tuyền cảm thấy thế giới là muốn chính mình từ đầu chí cuối đi theo kết cục của nguyên chủ trong cốt truyện.
Nhưng mà dựa vào cái gì! Đã chết nhiêù lần như vậy, cậu căn bản sẽ không sợ chết.
Vừa mở mắt, Tô Ngọc Tuyền trực tiếp liền tính toán tự sát trên biển.
Cậu thật ra muốn nhìn thế giới này có thể tái lặp lại mấy lần.
Bất quá lúc này đây tựa hồ không có tái lặp, mà là trực tiếp tránh cho hắn tử vong, làm hắn từ người biến thành mỹ nhân ngư.
Nghĩ đến đây, Tô Ngọc Tuyền đôi mắt bỗng nhiên sáng ngời.
Không có tái sinh, có phải hay không đại biểu thế giới không có biện pháp lại tái sinh lần nữa?
Tô Ngọc Tuyền thấp thấp cười, ngón tay nhẹ vỗ về đuôi cá xinh đẹp của chính mình.
Như vậy lần này kịch bản có phải hay không chính là lợi dụng tính đặc thù của nhân ngư để cậu tiếp tục tồn tại, tiếp tục làm đá kê chân.
Nhưng,thân phận mỹ nhân ngư, lại là cho cậu ưu thế.
Có lẽ là bản thân nhân ngư ở đáy biển chính là một ưu thế, cậu có thể cảm giác hết thảy trong biển.
Tỷ như hiện tại, cậu liền cảm giác được có hơi thở chán ghét từ phía dưới mà đến.
Tô Ngọc Tuyền vung cái đuôi, lao thẳng đến bên phải bơi đi, nơi đó có thể tới gần càng sâu đáy biển.
Hơn nữa, nơi đó có một cái quan tài bằng băng bị phong lại, người kia là BOSS cuối, tạo nên thành công trong cuộc đời của công chính.
Bất quá hiện tại, cậu muốn cho hắn thức tỉnh trước tiên.
Tô Ngọc Tuyền thực nhanh liền tới, chớp mắt liền từ phiến hải vực này biến mất.
Mà lúc này, vai chính công Tịch Triết Nhĩ lẻn vào đáy biển tìm kiếm Tô Ngọc Tuyền.
Hắn lúc này cả người rất là bực bội, hắn chán ghét cực kỳ Tô Ngọc Tuyền người này, hắn vốn là không thích nhìn những kẻ yếu đuối mềm yếu tồn tại.
Nhưng mà người này lại cùng hắn đính hôn, sau khi đính hôn vẫn luôn quấn lấy hắn, giống như keo da chó dính trên người làm người ta chán ghét.
Hơn nữa, tâm nhãn rất nhiều,tự xem bản thân cùng hắn đứng chung một chỗ liền nhằm vào người khác, uy hiếp người khác tới gần hắn.
Hiện tại, càng là muốn lấy bức chết hắn.
Ha hả, muốn làm thế nhân cảm thấy phủ nguyên soái bọn họ phủ có ân không báo sao?
Tô Ngọc Tuyền cũng không biết danh tiếng hắn sao,tất cả mọi người đều biết, hắn có ân báo đáp, cậu lại không ngừng đòi lấy, như thế nào đều không thỏa mãn, thật sự là làm người chán ghét thật sự.
Người như vậy, cho dù chết thế nhân cũng sẽ không cảm thấy thế nào.
Thế nhưng phụ thân cố chấp, bắt hắn tới đem người cứu ra, bằng không liền đem Mặc Nhan đuổi ra tinh cầu Đế Đô.
Hắn cũng chỉ có thể chạy tới.
Tịch Triết Nhĩ phiền thật sự, hắn cảm thấy Mặc Nhan khẳng định sẽ hiểu lầm.
Hơn nữa Mặc Nhan thiện tâm, nếu biết Tô Ngọc Tuyền lấy chết bức bách, khẳng định lại sẽ lui về.
Tịch Triết Nhĩ tiếp tục đi xuống tìm, nghĩ thầm chờ sau khi đem người cứu lên, hắn một hai phải cho Tô Ngọc Tuyền hậu quả khi bức bách hắn.
Lần này hắn cũng sẽ không quản cậu có phải hay không bạn đời yếu ớt hay không, đều phảicho cậu biết kết cục chọc giận chính mình, bằng không người này còn sẽ tiếp tục được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tịch Triết Nhĩ nghĩ đến thực hay.
Nhưng mà hắn nhìn di động chỉ tới hướng nam diện Tịch Triết Nhĩ tức khắc trong miệng chửi nhỏ một tiếng, cũng liền lập tức chạy tới bên kia.
Mà lúc này, Tô Ngọc Tuyền đã bơi tới hải vực Nam Đoan, chỗ sâu nhất trong hải vực.
Nơi này hàng năm mây đen bao phủ, sấm sét ầm ầm, cơ hồ mỗi một tháng có nửa tháng thời gian là gió lốc cuồng quyển.
Cũng là cái miêu tả này, mới làm Tô Ngọc Tuyền có thể tìm được vị trí xác thực, băng quan của BOSS cuối chính là ở nơi này.
Tô Ngọc Tuyền nhìn sấm sét ầm ầm bao trùm nước biển, sóng gió cuồng quyển.
Bất quá Tô Ngọc Tuyền một chút đều không mang theo sợ hãi.
Đã chết nhiều lần như vậy, đau đớn gì, tra tấn gì mà cậu chưa từng chịu qua.
Tô Ngọc Tuyền dứt khoát kiên quyết trực tiếp tiến vào này phiến hải vực, sau đó trực tiếp đi xuống nhanh chóng lẻn vào.
Lúc này hải vực màu đen sâu phía dưới biển, một cái quan tài đặc chế tọa lạc tại đây.
Toàn bộ quan tài kim bích huy hoàng, điêu khắc long đằng cổ xưa, phía bên trên quan tài là cái nắp trong suốt, có thể nhìn thấy bên trong một người nam nhân đang nằm.
Nam nhân tóc đen như tơ lụa bao trùm đến phần eo, ăn mặc một thân trường bào màu tím.
Hắn đầu đội kim quan, ngũ quan thâm thúy, lúc này hai mắt nhắm chặt, hai hàng lông mày hơi hợp lại, môi mỏng nhẹ nhấp.
Cho dù là ngủ say, nam nhân cả người cũng lộ ra lành lạnh hàn ý.
Hắn là một dã thú ngủ say, cả người tỏa ra rõ một cổ khí chớ chọc ta.
Phảng phất nếu có một ai tới gần, nam nhân liền sẽ trợn mắt, sau đó đem tới gần người xé nát.
Nhưng vào lúc này, đuôi cá mỹ nhân ngư lay động đột nhiên tới gần, cậu duỗi tay ôm lấy quan tài.
Rõ ràng là thân hình tinh xảo nho nhỏ, kia lại bế quan tài lên với cậu mà nói lại phảng phất không có chút trọng lượng nào.
Cậu ôm quan tài, nhanh chóng đong đưa đuôi cá liền hướng tới bên phải.
Đáy biển nước biển bắt đầu có bốc đồng, như là có cái gì muốn hình thành.
Mỹ nhân ngư cắn môi, kia cái đuôi đong đưa càng thêm nhanh, cả người như là mũi tên giống nhau hướng về phía bên phải..
Trước lúc gió lốc đến, Tô Ngọc Tuyền bơi ra hải vực màu đen.
Ra tới hải vực, Tô Ngọc Tuyền liền buông lỏng tay ra, sau đó tò mò hướng tới băng quan xem.
Cậu còn chưa bao giờ gặp qua Boss cuối bao giờ.
Sau đó cậu liền cùng một đôi mắt đỏ đậm giao nhau, cặp kia hẹp dài sâu thẳm, tràn đầy ý huyết sát, đang gắt gao nhìn chằm chằm cậu.
Người nọ phảng phất như là dã thú thức tỉnh, sắp ập vào trước mặt cắn xé con mồi.
Tô Ngọc Tuyền chớp chớp mắt, nháy mắt giấu đi hết thảy cảm xúc.
Từ hôm nay trở đi, cậu chính là một cái mỹ nhân ngư không rành thế sự. Đơn thuần hiểu chuyện, sẽ không làm người sinh ra nửa điểm cảnh giác.
Sắm vai với cậu mà nói thực dễ dàng.
Thiếu niên mặt mày sạch sẽ mang theo ngốc ngốc tò mò, cẩn thận dùng tay chọc chọc quan tài.
Sau đó cậu nghiêng nghiêng đầu, tiếng nói nhu nhu: “Giường của ngươi thật đặc biệt nha, ngủ sẽ so với rong biển thủy thảo trong động thoải mái hơn sao?”
Cậu nói,khuôn mặt nhỏ tinh xảo đưa về phía trước, dán vào phía quan tài.