Chương 12
Editor: Hardys
Tào Luyện tự mình dọn sạch sẽ một chuồng ngựa lớn cho A Ngư, cũng dặn dò chưởng quản trông coi những con ngựa khác, hễ mà những vấn về liên quan đến Phi Nhứ thì phải nghe Lỗ Đạt, nếu Phi Nhứ gặp chuyện không may, hắn sẽ bị phạt nặng.
Tại phủ Bình Dương Hầu, ngoại trừ Tào Đình An, lời nói của Tào Luyện là có tác dụng lớn nhất.
Chưởng quản chuồng ngựa ngay lập tức kính trọng nhìn về phía Lỗ Đạt, tuyệt đối không vì Lỗ Đạt chỉ là người chăn nuôi mà khi dễ, mà dựa vào thân hình cường tráng của Lỗ Đạt, cũng không có người dám xem thường hắn.
Huynh trưởng coi trọng yêu cầu của nàng như vậy, A Ngư càng hối hận vì hành vi ngu xuẩn của mình ở đời trước, tuy rằng Ngô di nương, Tào Doanh có sai nhưng nàng và mẫu thân bị lừa mười mấy năm, đã chứng minh rằng các nàng thật sự vô cùng ngu muội, hoàn toàn bỏ qua những hành động của phụ thân và huynh trưởng đã làm.
“Đại ca, có phải ta rất ngu ngốc hay không?” Rời khỏi chuồng ngựa, A Ngư chán nản hỏi.
Tào Luyện khó hiểu nhìn nàng: “Vì sao lại đột nhiên nói vậy?”
A Ngư nhìn nhìn huynh trưởng, nắm chặt tay nói: “Rõ ràng Đại ca rất tốt với muội, muội lại cảm thấy Đại ca lãnh khốc đáng sợ, lúc trước còn luôn luôn trốn tránh ca.”
Tào Luyện theo bản năng định đồng ý với muội muội, là cực kỳ ngu dốt, bọn họ là huynh muội, làm gì có muội muội nào sợ ca ca?
Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại, Tào Luyện chợt phát hiện, quả thật hắn cũng chưa đối xử tốt với muội muội. Muội muội nhát gan, hắn sẽ nhíu mày ghét bỏ, sẽ tự giác cách xa muội muội miễn cho nàng cảm thấy gò bó, lại chưa từng có ý sửa đổi nàng, thời điểm nàng trốn hắn, hắn cũng không có chủ động tìm tới, nói cho nàng biết rằng nàng không cần sợ.
Bây giờ muội muội tìm hắn hỗ trợ, hắn có thể giúp đỡ, cho nên mới thoải mái nhận lời, cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người ca ca.
“A Ngư không ngốc, là do Đại ca thường ngày ít khi quan tâm tới muội.” Tào Luyện vươn tay sờ đầu muội muội.
Đó là một loại dịu dàng chỉ giữa người thân mới có.
A Ngư đột nhiên muốn khóc, nàng chưa bao giờ nhận thức được tình cảm huynh muội này, sợ huynh trưởng chê cười, nàng che giấu bằng cách nhào vào lòng huynh trưởng, ôm hắn nói: “Đại ca rất tốt, là muội hồ đồ, về sau muội sẽ không sợ Đại ca nữa.”
Tại vì tiểu muội muội làm nũng, nên Tào Luyện cười cười nhìn về phía chuồng ngựa của Phi Nhứ, chủ động hỏi: “A Ngư muốn học cưỡi ngựa không? Đại ca dạy muội nha.”
A Ngư lập tức ngửa đầu, vui mừng nói: “Muốn lắm!”
Mắt hạnh của tiểu cô nương rưng rưng, Tào Luyện hơi ngạc nhiên, lập tức vừa lau nước mắt tràn ngay khóe mắt cho muội muội, vừa nhắc nhở: “Quyết định như vậy đi nhưng mà trước hết phải may vài bộ y phục cưỡi ngựa.”
A Ngư gật đầu: “Vâng ạ, khi phụ thân về, muội sẽ nói với người.”
Lúc này Tào Luyện mới nghĩ đến, muội muội là thứ nữ, Giang thị là di nương, ngoài trừ y phục được phát theo quy định, nếu hai mẹ con muốn có thêm y phục chỉ có thể sai nha hoàn ở bên cạnh may vá, không có tư cách trực tiếp sử dụng tú nương* của Hầu phủ. Mà hiện giờ mọi việc trong nội viện đều do Nhị thẩm Triệu thị xử lý, xưa nay Triệu thị không thích A Ngư, A Ngư muốn may y phục cưỡi ngựa, chỉ có thể thương lượng với phụ thân.
*tú nương: thợ thêu
Như vậy tính ra, đường muội Tào Thấm, Tào Bái đều có các thẩm làm chỗ dựa, mà hai muội muội ruột của hắn dường như chịu thiệt thòi rất nhiều.
Tuy nhiên, dòng chính và dòng thứ khác biệt, nhưng trong lòng của Tào Luyện, tính ra hai muội muội ruột là thứ xuất vẫn được xếp hạng cao hơn đường muội dòng chính, ít nhất là cũng có thể so sánh với đường muội.
“Chỉ là việc nhỏ, không cần tìm phụ thân, bây giờ ta sẽ kêu người gọi tú nương đến đây.” Tào Luyện nói được làm được, lập tức kêu hai nha hoàn dẫn tú nương tới viện của hắn, sẵn tiện cho người đi mời muội muội còn lại của hắn là Tào Doanh.
“Nếu A Doanh cũng muốn học, ta sẽ cùng dạy hai muội.” Tào Luyện vô cùng công bằng nói.
A Ngư ngoan ngoãn mà dạ.
Nàng có mâu thuẫn với Tào Doanh, nhưng huynh trưởng cũng là ca ca của Tào Doanh, A Ngư không muốn độc chiếm sự sủng ái của ca ca.
Nữa khắc sau, Tào Doanh và tú nương đã đến rồi.
Tào Doanh mười ba tuổi, cao hơn A Ngư nửa cái đầu, dáng người thiếu nữ thướt tha uyển chuyển, mặc y phục trắng, không trang điểm mà đi tới, ánh mắt sợ hãi nhìn Tào Luyện, một bộ dạng lo lắng huynh trưởng sẽ vì chuyện của Ngô di nương mà giận chó đánh mèo lên người nàng. Đôi mắt nàng hồng, không khỏi khiến người khác suy đoán có phải tối hôm qua nàng đã khóc thật thương tâm hay không?
Tào Luyện ngẩn ra, lại nhìn A Ngư đang ngồi bên cạnh, bỗng nhiên có ảo giác rằng có phải hai muội đã thay đổi thân phận cho nhau hay không.
“Đại ca tìm muội có việc gì sao?” Tào Doanh cúi đầu, nhu nhược hỏi.
Tào Luyện thật sự không thích các muội muội lộ ra dáng vẻ như vậy, trước kia là A Ngư bây giờ là Tào Doanh, hắn đều không vui.
Nhưng lấy tư cách là huynh trưởng, hắn không thể trách cứ, cố gắng tránh không chạm mặt đó là cách giải quyết của hắn.
Uống một ngụm trà, Tào Luyện giải thích ngắn gọn: “A Ngư nói muốn học cưỡi ngựa, muội có muốn học cùng không?”
Tào Doanh nghe vậy, khiếp sợ mà nhìn về phía A Ngư.
A Ngư mỉm cười.
Tào Doanh muốn học, nàng ta muốn tranh thủ đoạt lại phần sủng ái kia, thế nhưng mẫu thân ruột vừa bị đuổi đi, ví dụ như nàng ta gật đầu, huynh trưởng có thể nghĩ rằng nàng ta quá vô tình hay không?
Không có cách nào khác, Tào Doanh đành phải dối lòng mà lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không được, muội sợ độ cao, Đại ca dạy A Ngư là được rồi.”
Nhưng vào lúc này, hai tú nương đã vội vàng chạy tới.
Tào Luyện nghĩ nghĩ, nói: “Vậy cũng được, nhưng mà muội cũng may hai bộ y phục cưỡi ngựa đi, sau này muốn học thì huynh sẽ dạy muội.”
Tào Doanh mừng thầm, cảm kích nói: “Tạ ơn Đại ca.”
Cứ thế, hai tú nương phân công nhau ra để lấy số đo cho A Ngư và Tào Doanh.
Xong việc cũng tới giờ dùng cơm trưa rồi.
A Ngư, Tào Doanh cùng lúc tạm biệt huynh trưởng.
Hai tỷ muội cùng đi chung một đoạn đường dài, A Ngư không muốn nói chuyện cùng Tào Doanh, dẫn theo Bảo Thiền đi chầm chậm, Tào Doanh lại muốn nói chuyện với nàng, cố ý đi chầm chậm ở bên cạnh A Ngư: “Muội muội, sao Đại ca lại đột nhiên muốn dạy chúng ta cưỡi ngựa vậy?”
Bảo Thiền cố ý khoe khoang, mặt mày hớn hở nói về vận may của cô nương nhà mình tại phủ Trấn Quốc Công.
Tuy Tào Doanh chưa thấy Phi Nhứ, nhưng cũng đoán được ngựa quý khó tìm.
Nàng ta ghen ghét mà nắm chặt khăn tay.
Nếu không phải mẹ con A Ngư tố cáo hai mẹ con nàng ta, thì chắc chắn hôm này nàng cũng đi theo Tào Bái đến Từ gia, nếu nàng ta cũng tham gia rút thăm, có khả năng Phi Nhứ sẽ thuộc về nàng!
Trong lòng oán hận nhưng ngoài miệng Tào Doanh lại nặn ra một nụ cười tươi: “Vậy thì phải chúc mừng muội muội rồi.”
A Ngư mỉm cười.
Tào Doanh chuyển đề tài, đột nhiên giữ chặt tay A Ngư, kéo nàng đến một góc phía xa, cách bọn nha hoàn khoảng mười bước, nàng ta mới buồn bã hỏi thăm: “A Ngư, hôm qua sau khi phụ thân rời khỏi viện của muội thì nổi giận với mẫu thân tỷ, còn phạt giam nàng ở thôn trang, trong chuyện này có hiểu lầm gì không?
A Ngư biết, Tào Doanh nghi ngờ nàng và mẫu thân ngầm tố cáo Ngô di nương rồi.
Có thể coi đó là sự thật, Tào Doanh và Ngô di nương lừa gạt nàng trước, Tào Doanh có tư cách gì mà đến chất vấn nàng?
Chuyện này là do A Ngư tố cáo, đương nhiên A Ngư sẽ không thừa nhận, cũng không muốn khiến Tào Doanh hoài nghi mẫu thân, nên tỏ ra nghi ngờ hỏi: “Lúc đi vẻ mặt phụ thân rất bình thường, dáng vẻ dường như không hề tức giận, có phải do Ngô di nương không cẩn thận đắc tội phụ thân rồi không?”
Tào Doanh không tin, quan sát kỹ A Ngư.
Mắt hạnh A Ngư mờ mịt, là một bộ dạng ngây thơ vô tội.
Tào Doanh chắc chắn A Ngư đang giả ngốc, sắp bị nàng làm tức chết, nhưng trước mắt nàng ta có việc cầu xin người ta, chỉ có thể nuốt giận xuống, cầm lấy khăn tay chà chà khóe mắt, nước mắt tuôn ra giống như suối, cầm lấy tay nhỏ của A Ngư nói: “A Ngư, đó là mẫu thân của tỷ, tỷ thật sự không có cách nào khác, phụ thân thích muội nhất, muội thay tỷ và nương cầu xin phụ thân nha. Chỉ cần nương tỷ có thể trở về, về sau nếu muội có chuyện cần nhờ vả, tỷ sẽ nghĩa bất dung từ*.”
(*Nghĩa bất dung từ: nghĩa là vì chính nghĩa thì không thể từ chối.)
Nàng ta nắm chặt tay A Ngư, tới nỗi tay A Ngư bị đau rồi.
“Được, muội sẽ thử xem sao.” A Ngư cứ đáp ứng trước đã.
Mắt Tào Doanh sáng lên: “Thật sao?”
A Ngư gật đầu, trong lòng lại nghĩ, nàng không tính đề cập đến việc này trước mặt phụ thân, Tào Doanh cũng không biết được chuyện bên trong Đào viện.
Dù sao thì nàng cũng không có khả năng cầu xin giúp Ngô di nương.
Cuối cùng cũng thoát khỏi Tào Doanh, A Ngư như trút được gánh nặng, bước chân nhẹ nhàng bước về Đào viện.
Lúc này Giang thị mới biết nữ nhi có một con ngựa tốt.
So với Tào Luyện vui vẻ, Tào Doanh hâm mộ, thì trong lòng Giang thị vô cùng lo lắng, khuyên bảo nữ nhi: “Ngựa tốt như vậy, chắc chắn là Từ Ngũ Gia muốn đưa cho mấy vị công tử, gọi con tham gia cùng chỉ là khách sáo thôi, sao con lại thật sự lấy ngựa của người ta?” Nữ nhi chỉ là thứ nữ, vô duyên vô cớ lại có được đồ tốt không tương xứng với thân phận của nàng, Giang thị sợ nữ nhi vì vậy mà dẫn tới tai họa.
A Ngư nghĩ đến động tác xoa đầu vô cầu thân thiết của Từ Tiềm, vô cùng chắc chắn nói: “Di nương yên tâm đi, Ngũ gia không keo kiệt như vậy nha.”
Chân mày Giang thị nhíu chặt lại: “Con và hắn gặp nhau chỉ có vài lần, sao con biết tính hắn không keo kiệt?”
A Ngư không giải thích được, liền dứt khoát làm nũng: “Con biết là con biết thôi, dù sao Phi Nhứ cũng là của con, nương đừng hỏi con nữa!”
Nói xong, sợ mẫu thân tiếp tục lải nhải, A Ngư chạy nhanh như một làn khói, chạy rất xa rồi.
Giang thị đuổi theo tới cửa, nhìn bóng lưng nữ nhi mà thở dài thở ngắn, đứa nhỏ này, lúc thì vô cùng nhát gan, lúc thì lại quá to gan, thật sự khiến cho người ta lo lắng.
Dùng cơm trưa một mình, ăn xong Giang thị đi tìm nữ nhi, tính khuyên thêm một chút, ai ngờ A Ngư vừa nghe mục đích của bà, trực tiếp chui vào trong chăn, Giang thị tức giận mà vỗ nhẹ cục tròn đang phình lên trong chăn một phen.
Tào Đình An đi làm khách, vừa từ bên ngoài trở về, đã uống say đến sáu phần, về tới phủ lập tức đến Đào viện.
Bọn nha hoàn đang chờ ở chính viện, thấy Hầu gia lập tức đến hành lễ.
Tào Đình An cho rằng Giang thị đang nghỉ trưa, bảo nha hoàn không cần lên tiếng, ông bước nhẹ nhẹ đi vào phòng ngủ, vén rèm cửa nhìn vào bên trong, đã thấy Giang thị đang ngồi gần cái bàn kế cửa sổ, cúi đầu may y phục, nhưng tay của nàng không hề động, ngơ ngác mà nhìn miếng vải trong tay, không biết đang suy nghĩ gì.
Tào Đình An ho: “Khụ khụ.”
Giang thị đột nhiên ngẩng đầu, bộ dạng giống như gặp quỷ.
Tào Đình An bước vào, thả rèm cửa xuống, hỏi: “Sao lại không ngủ?”
Mùi rượu nồng đậm bay khắp khuê phòng của tiểu phụ nhân, Giang thị vội vàng để kim châm xuống, ngoan ngoãn đến giúp Tào Đình An cởi áo. Áo bào của nam nhân vừa dày vừa nặng, Giang thị kiễng chân mới với tới bả vai Tào Đình An. Phát hiện Tào Đình An chăm chú nhìn nàng, ánh mắt như lửa, Giang thị hoảng hốt, theo bản năng muốn dời tâm tư của ông đi.
“Hầu gia, thiếp có một chuyện, cảm thấy không được ổn.” Đi tới sau lưng nam nhân, Giang thị thoáng thả lỏng nói.
Tào Đình An nói: “Chuyện gì?”
Giang thị rủ rỉ kể lại.
Treo áo bào xong, Giang thị vừa châm trà cho Tào Đình An, vừa nói ý nghĩ của chính mình: “Thiếp cảm thấy, vẫn nên trả con ngựa kia lại thì tốt hơn, cứ cho là Từ Ngũ gia tự nguyện đưa cho A Ngư, nhưng mà lễ vật này cũng quá lớn rồi.”
Tào Đình An hừ lạnh: “Tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh, hắn có là cái rắm gì đâu, nếu ta nhớ không lầm, hắn còn sinh trễ hơn Luyện nhi mấy tháng.”
Nam nhân lại ngông cuồng, Giang thị có lòng tốt nhắc nhở: “Hắn là hoàng thân (biểu đệ ruột), chàng nên tôn trọng một chút.”
Tào Đình An không thèm tôn trọng, trợn mắt nói: “Hắn là hoàng thân, còn ta là quốc thích đó, có tôn trọng cũng là hắn tôn trọng ta chứ.”
Bình Dương Hầu giống như Diêm Vương, không trợn mắt thì đã rất dọa người, còn trợn trừng hai mắt thì thật sự có thể dọa người chết sống lại.
Giang thị nơm nớp lo sợ mà đặt bát trà xuống, cúi đầu, không hé răng, khuôn mặt nhỏ nhắn hết trắng rồi lại xanh.
Tào Đình An nhìn thấy, đột nhiên ý thức được bản thân ông không còn ở trên bàn rượu, bên cạnh là tiểu thiếp yếu đuối, không phải những đồng liêu cao lớn thô kệch.
Uống tách trà cho đỡ khô họng, Tào Đình An suy nghĩ một chút, hùa theo Giang thị nói: “Lời nàng nói cũng có vài phần đạo lý, nhưng mà ngựa đã mang về phủ rồi, nếu trả lại thì quá khó coi, như vậy đi, hắn dùng thương, đúng lúc kho binh khí của ta có cây thương quý, chút nữa ta sai người đưa cho hắn, xem như thay A Ngư trả lễ.”
Giang thị lại càng không yên tâm, nghiêng đầu nói: “Đều do thiếp dạy hư A Ngư, hại Hầu gia tốn kém.”
Tào Đình An nhíu mày: “A Ngư tốt lắm, là do nàng lo lắng vớ vẩn, nữ nhi của ta, nhận của hắn một con ngựa thì có là gì?”
Lại bắt đầu ngông cuồng rồi.
Giang thị thức thời mà im lặng.
Tào Đình An cũng chẳng muốn so đo những thứ này, ngồi trên giường, kêu nàng: “Uống nhiều, đau đầu, nàng xoa bóp giúp ta.”
Giang thị nghe lời mà đi qua.
Tào Đình An dựa đầu vào tường, nhắm mắt nghỉ ngơi, Giang thị quỳ ở một bên, giơ hai cánh tay nhỏ nhắn lên hầu hạ ông.
Chụp lấy tay bà, Tào Đình An đột nhiên ôm bà ngã xuống giường.
Có cảm giác say trợ hứng, bên trong màn che lập tức xuân sắc dạt dào.
Xong việc, Tào Đình An thỏa mãn nằm ngủ, Giang thị nhìn vết sẹo đáng sợ trên mặt nam nhân, lại nghĩ tới nữ nhi, nàng tiếc nuối mà sờ sờ bụng.
Nàng muốn sinh nhi tử*, để tương lai nữ nhi có chỗ để dựa vào, dù sao Tào Luyện, Tào Quýnh cũng ngăn cách với nữ nhi một tầng.
*Nhi tử: con trai
Nhưng mà rõ ràng mấy năm nay Tào Đình An đến đây vô cùng thường xuyên, nhưng vì sao nàng vẫn không mang thai?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tào Đình An: “Đưa ngươi một cây thương, hai chúng ta thanh toán xong!
Từ Tiềm: “Thương của ngươi không sánh bằng ngựa của ta.”
Tào Đình An: “Vậy ngươi muốn gì?”
Từ Tiềm nhìn về phía A Ngư bên cạnh.
Tào Đình An thấy, lập tức đâm tới một thương: “Tiểu tử thối, thử xem, xem ta có đánh chết ngươi không!”