“Vậy bây giờ anh đi đâu?” Ngay khi lời nói vừa ra khỏi miệng, khuôn mặt của Thẩm Thư lập tức đỏ bừng cả lên.
Nghe vậy, Hàn Tử Việt quay đầu lại nhìn dáng vẻ xấu hổ đỏ bừng của Thẩm Thư một lúc lâu, trong đôi con ngươi màu đen ẩn chứa cảm xúc mà Thẩm Thư không thể hiểu được.
Lúc này trong lòng Thẩm Thư vừa thẹn thùng vừa ảo não, thẹn thùng là vì lời cậu vừa nói kia giống như là đang chất vấn Hàn Tử Việt có phải tối nay không ngủ ở chỗ này không vậy, còn ảo não là vì cậu nói chuyện mà không suy nghĩ, cho nên bầu không khí hiện tại bởi vì câu nói lúc nãy của cậu mới xấu hổ như vậy.
Thật lâu sau, Thẩm Thư mới chờ được câu trả lời của Hàn Tử Việt: “Anh đi xuống xem An An một chút, em tắm rửa trước đi.”
“Ừm ừm, được.” Thẩm Thư vội vàng đáp lại, sau đó mặc kệ Hàn Tử Việt sẽ phản ứng gì, cậu nhanh chóng quay đầu mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo choàng tắm sạch sẽ ở bên trong rồi chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Nghe thấy tiếng nước chảy không ngừng trong phòng tắm, Hàn Tử Việt mới xoay người mở cửa phòng ra xuống lầu xem Thẩm An đang làm gì.
Trong đôi mắt đen sâu thẳm của Hàn Tử Việt lóe lên chút gì đó.
……
Khi Thẩm Thư tắm rửa xong đi ra thì thấy Hàn Tử Việt đang ngồi trước bàn làm việc. Nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra, Hàn Tử Việt quay đầu lại nhìn Thẩm Thư.
“An An đâu?” Thẩm Thư thấy trong phòng chỉ có một mình Hàn Tử Việt, cũng không thấy Thẩm An đâu.
“An An nói tối nay muốn ngủ cùng với Tử Uẩn.” Khi Hàn Tử Việt nói những lời này, vẻ mặt rất ôn hòa: “Xem ra thằng bé rất thích chú nhỏ Tử Uẩn của nó.”
Hàn Tử Việt cảm thấy như vậy rất tốt. Nếu ở chung không hòa hợp thì anh mới cần lo lắng.
“À, vậy sao?” Thẩm Thư mặc áo choàng tắm to rộng đứng ở cửa phòng tắm, đột nhiên có vài phần không biết làm sao.
Vốn dĩ cậu còn tưởng Thẩm An sẽ ngủ cùng với bọn họ cho nên mới an tâm đi theo Hàn Tử Việt lên lầu. Kết quả bây giờ Hàn Tử Việt lại nói tối hôm nay Thẩm An muốn ngủ cùng với Hàn Tử Uẩn, cũng có nghĩa là tối nay trong phòng chỉ có một mình Thẩm Thư và anh.
Nếu đổi lại là bảy năm trước, Thẩm Thư còn có thể bình tĩnh cùng Hàn Tử Việt ngủ chung, dù sao mỗi người mỗi cái chăn, không liên quan gì tới nhau. Lúc đầu Thẩm Thư còn hơi ngại ngùng, nhưng qua vài lần rồi cũng thành thói quen.
Có điều tình huống hiện tại đã khác so với bảy năm trước. Mặc dù hai đêm trước bọn họ đã ngủ chung giường với nhau, nhưng ở giữa còn có Thẩm An nữa nên Thẩm Thư cũng không xấu hổ lắm.
Bây giờ Thẩm An lại chạy tới ngủ với Hàn Tử Uẩn, nghĩa là Thẩm Thư phải đơn độc ngủ cùng với Hàn Tử Việt. Sau khi trải qua kỳ động d.ục bảy năm trước đó, bây giờ lại đơn độc cùng Hàn Tử Việt ngủ chung một phòng, nằm chung trên một chiếc giường làm Thẩm Thư không khỏi nổi lên xấu hổ cùng thẹn thùng.
“Vậy giờ anh đi vào tắm rửa đây.” Hàn Tử Việt đứng lên, đi tới tủ quần áo lấy ra áo choàng tắm lát nữa mặc rồi nhanh chóng lướt qua Thẩm Thư đi thẳng về phía phòng tắm.
Hàn Tử Việt vào phòng tắm, Thẩm Thư nghe thấy trong phòng tắm truyền đến tiếng nước mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Thật sự là quá xấu hổ.
Thẩm Thư dùng hai tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt đỏ rực nóng bừng của mình.
Bởi vì vừa tắm xong, nhiệt độ nóng bừng bừng trên khuôn mặt vì ngại ngùng không những không biến mất mà ngược lại còn tăng thêm.