Tầm Mịch

Chương 12: Tiên nhân



Chuyển ngữ: Quả Bánh Kem

Ngày mới tờ mờ sáng Cảnh Từ đã hầu hạ Nam Mịch rửa mặt chải đầu, sửa soạn thỏa đáng xong lại dặn dò những người còn lại của Chá Phàm điện ở đây chờ, không có mệnh lệnh thì tự mình ẩn náu, giấu hành tung và thân phận.

Cảnh Mịch ôm Nam Mịch vào lòng, chợt lóe đi vào chân núi, Đồ sơn là một ngọn linh hiếm có, linh lực dồi dào không khác gì Thần giới.

Nam Mịch hít sâu một hơi, giật giật khóe miệng vui vẻ: “Không khí trên núi này quả nhiên không giống, rất thoải mái.”

“Vậy sao, Công chúa, Đồ sơn này đúng là không giống, nơi này dường như bị ai đó hạ một phong ấn hết sức lợi hại, không dùng được linh lực.” Cảnh Từ nhíu mày: “Phải càng cẩn thận hơn mới được.”

Nam Mịch gật đầu, đồng ý.

Cảnh Từ cân nhắc trong lòng, trên núi này dồi dào linh lực như vậy, lại không khởi động được linh lực quanh thân, lấy tu vi của hắn mà cũng không có cách nào tìm ra được.

Nơi này quả nhiên rất cổ quái, giống như linh lực dư thừa tràn đầy này chỉ để cung cấp nuôi dưỡng kết giới vậy. Mặc dù là một lớp kết giới lớn như vậy nhưng số linh lực này e là vẫn đủ để dùng cả trăm năm.

Rốt cuộc là loại người nào có thể bày ra kết giới cho một ngọn núi suốt trăm năm, chẳng lẽ trong ngọn núi này thực sự có một vị thần tiên sao.

Bọn họ tìm một con đường nhỏ trong núi, vòng qua vòng lại một hồi lâu, nắng bắt đầu càng lúc càng độc, Cảnh Từ phát hiện dường như mặt trời trong núi này đặc biệt nóng, không bao lâu tuyết đọng trên núi đã bắt đầu tan.

Nam Mịch đứng trên bậc thang, quay đầu lại miễn cưỡng đối diện với tầm mắt của Cảnh Từ: “Cảnh Từ, sao ta cảm thấy đi trong núi chẳng mệt chút nào nhỉ, trước kia ta vẫn luôn cảm thấy leo núi rất mệt đó.”

Cảnh Từ buồn bực liếc Nam Mịch một cái, duỗi tay đặt lên cổ tay nàng.

Không bao lâu đã ngẩng đầu nhìn nàng đầy khiếp sợ, Công chúa đang hấp thu linh lực xung quanh!

Vừa vào núi Cảnh Từ đã cảm thấy linh lực trong núi này kỳ lạ, linh lực trong Cửu châu được chia làm năm loại, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, linh lực sinh ra từ núi, sông, hồ, biển khăp Cửu châu. Linh lực trong núi này đại khái là mộc linh, lại có mộc sinh hỏa, cho nên thân là người Hỏa tộc, hắn lẽ ra phải càng dễ hấp thu loại linh lực này mới phải.

Nhưng sau khi vào núi hắn phát hiện, loại linh lực này cũng không phải thuộc về bất kỳ một trong năm loại kia, hoặc nên nói không hoàn toàn thuần chất.

Càng giống như là… năm loại linh lực đã trải qua luyện hóa nào đó, do đó hợp làm một thể, tuy hai mà một.

Bởi vậy Cảnh Từ rất khó hấp thu thật nhanh, hơn nữa do kết giới trong núi này, hắn lại càng khó chủ động hấp thu.

Nhưng mà Công chúa… một người bẩm sinh đã có xương cốt yếu ớt, đừng nói đến chủ động hấp thu, chỉ là cảm thụ thôi cũng tuyệt đối không có khả năng.

Nhưng nàng vừa vào núi đã cảm thấy thân nhẹ thể kiện, tâm tình thoải mái, đúng là trạng thái người tu linh đang được tắm mình trong linh lực.

Giống như khi ở trên thuyền Cảnh Từ sẽ cảm thấy hơi khó chịu, còn ở những nơi càng khô nóng lại càng thấy thoải mái. Lại giống như bởi vì tộc Nam thị đều thuộc Thủy tộc, tu thủy linh thuật cho nên Thủy Ly cung xây ở trên đại trạch vậy.

Nhưng dù là bài xích hay dễ chịu thì Nam Mịch đều chưa từng cảm nhận được, nàng cũng không nên cảm nhận được, bởi vì trời sinh xương cốt nàng đã yếu ớt.

Linh mạch không thông, không có biện pháp cảm thụ và hấp thụ linh lực trong trời đất, tất nhiên sẽ không có cảm giác.

“Sao vậy?” Nam Mịch nghiêng đầu hỏi.

Cảnh Từ bị cắt ngang suy nghĩ, nói: “Không có gì, chúng ta tiếp tục tìm…” Còn chưa dứt lời, ánh mắt đã đặt lên phía sau Nam Mịch.

Một tay hắn kéo Nam Mịch ra phía sau, ánh mắt lạnh lẽo, vốn phía sau Nam Mịch trống không, không biết từ khi nào đã xuất hiện một tiểu đồng, đoán chừng còn chưa lớn bằng A Mạch.

Tiểu đồng này búi tóc hai bên, chắp tay với Cảnh Từ và Nam Mịch: “Điện chủ không cần khẩn trương, là tiên nhân nhà ta kêu ta đến đón Điện chủ và Công chúa.”

Cảnh Từ sửng sốt: Đến thân phận của bọn họ mà vị tiên nhân Nhan Vũ này cũng nhìn ra được… quả nhiên là có chút năng lực.

Cảnh Từ chau mày, chắp tay hành lễ: “Đa tạ tiểu tiên nhân.”

Tiểu đồng kia xoay người đi phía trước, Cảnh Từ dẫn Nam Mịch đi theo phía sau, Cảnh Từ vừa không dám tin tưởng lời tiểu đồng này hoàn toàn, không biết có mấy phần thật mấy phần giả, vừa sợ bản thân đa nghi sẽ chọc giận Nhan Vũ, đành phải đề phòng nhiều hơn, trước sau đều bảo vệ Nam Mịch ở phía sau mình.

Tiểu đồng nọ dẫn bọn họ vòng đi vòng lại, không bao lâu sau trước mắt đã xuất hiện một tòa nhà trúc. Trước không nhắc đến vào mùa đông khắc nghiệt nhà trúc sẽ sưởi ấm thế nào, nhưng cả núi đều là cổ mộc xanh ngắt, đi đâu tìm được thủy trúc hiếm thấy này đây, thật khiến người ta khó mà tưởng tượng được.

Cảnh Từ đứng trước cửa, đang do dự xem có nên đi vào không, không ngờ cửa nhà trúc lại được mở ra từ bên trong.

Một cô nương mặc y phục màu xanh lơ, tóc dài vén một nửa, đỉnh đầu búi búi tóc xinh đẹp, cài một cây trâm ngọc ở giữa xuất hiện.

Nhìn qua y phục kia hẳn được làm từ sa mỏng, bồng bềnh nhưng cũng không lỏng lẻo, trên cổ cũng phối với ngọc, nhìn cực kỳ hợp với thân phận tiên nhân, chẳng qua dù là y phục hay kiểu tóc đều không phải hình thức ở Cửu châu, thậm chí chất ngọc kia còn chưa từng thấy.

Nhan Vũ thấy hai người bọn họ thì gật đầu nhẹ, chào hỏi: “Tại hạ Nhan Vũ, Điện chủ không cần lo lắng, kết giới trong núi này lợi hại, những kẻ đuổi theo các vị không tìm đến được đây đâu.”

Cảnh Từ kinh ngạc, tiên nhân Nhan Vũ trong truyền thuyết thế mà lại là một cô nương tuổi trẻ xinh đẹp, hơn nữa dường như… nàng ấy không hề tu linh.

Nhan Vũ hơi cong khóe miệng: “Điện chủ yên tâm, tại hạ không tu linh, các vị đã đến tìm ta nhờ giúp đỡ thì hà tất phải vì người khác làm lỡ việc chính? Chẳng phải là cẩn thận quá mức sao?”

Trong lòng Cảnh Từ thầm nhủ, người này giống như có thể nhìn thấu lòng người vậy.

Hắn vội chắp tay hành lễ: “Tiên nhân nói rất đúng, là Tầm Nhiên trông gà hóa cuốc.”

“Điện chủ không cần như thế, hộ tống Công chúa vốn chính là chuyện lớn.” Sau đó ánh mắt Nhan Vũ lại chuyển qua người bên cạnh Cảnh Từ, chắp tay nói: “Công chúa, không thể tiếp đón từ xa.”

Nam Mịch còn chưa từng gặp người nào thế này, nói thế nào nhỉ… khiến người ta thấy thật dễ chịu. Thông minh nhưng không khiến người ta phải kiêng kị, dịu dàng nhưng cũng không để người ta khinh bạc.

Nam Mịch vội bước lên một bước: “Tham kiến tiên nhân, Chi Đường làm phiền rồi.”

Nhan Vũ gật đầu, đi vào bên trong: “Vào đi.”

Hai người Cảnh Từ và Nam Mịch cũng đi theo, hóa ra tòa nhà trúc này còn có phong cảnh khác, đi vào nhà trúc mới phát hiện, đây là một tòa trúc viện, trong ngoài có tổng cộng ba viện.

Nhan Vũ đi phía trước, nói: “Bởi vì có đôi khi sẽ tiếp đãi người đến cầu xin ta cho nên ở đây có rất nhiều gian phòng, lát nữa các ngươi chọn một gian ở là được.”

Đến một gian phòng không khác biệt lắm, Nhan Vũ dẫn hai người đi vào, ngồi xuống sau một chiếc bàn dài: “Hai vị, mời ngồi.”

Nàng ấy duỗi tay chỉ hai chiếc ghế tựa phía bên kia bàn, giống như nàng ấy đã sớm dự đoán được sẽ có hai người đến vậy.

Ngay cả vị trí bày biện cũng là một trước một sau, một cái đối diện một cái lệch hơn một chút.

Nam Mịch ngồi xuống chiếc ghế đặt bên trong: “Tiên nhân thần thông như thế, vậy hẳn biết chúng ta muốn cầu chuyện gì đi?”

“Công chúa quá khen, ta chẳng qua là sống hơi nhiều năm một chút, biết nhiều chuyện hơn một chút mà thôi, đâu có gì gọi là thần thông chứ?” Nhan Vũ hòa nhã nhìn về phía Nam Mịch, ánh mắt như đang nhìn một vị hậu bối ký thác kỳ vọng cao.

“Tiên nhân, làm phiền ngài rồi.” Cảnh Từ ngồi một bên đột nhiên có hơi căng thẳng, không biết là bởi vì con đường đến đây không dễ đi, hay là bản thân cũng hy vọng Công chúa tốt lên.

Nhan Vũ gật đầu: “Công chúa, tay.” Nàng ấy đặt tay mình lên bàn, ý bảo Nam Mịch hãy đưa tay cho mình.

Trong lòng Nam Mịch không nhịn được lo âu, bàn tay nhỏ vươn ra đặt vào trong tay Nhan Vũ, tay nàng ấy thật ấm áp, thật dễ chịu, nhưng không giống sự ấm áp của Cảnh Từ, giống như có thể khiến người ta mơ màng muốn ngủ.

“Hiện tại Công chúa đã mười tám tuổi rồi nhỉ?” Nhan Vũ chỉ nhẹ nhàng kéo tay Nam Mịch, rõ ràng là một nữ tử trẻ tuổi nhưng giọng điệu kia lại lộ ra vẻ từ ái của trưởng bối.

Nam Mịch gật đầu thuận theo, nói: “Vâng”

Nam Vũ đánh giá nàng một hồi, bỗng nhìn sang Cảnh Từ, cười khẽ nói: “Cũng là lúc nên tìm chồng rồi, vậy Công chúa đã có người trong lòng chưa?”

Lúc hỏi những lời này chỉ như một trưởng bối tán gẫu với hậu bối việc nhà mà thôi, Nam Mịch hơi khựng lại, trên mặt không nhịn được đỏ lên, không biết tại sao nhưng nàng đặc biệt muốn quay đầu nhìn người bên cạnh một cái, nhưng lại hơi ngượng ngùng.

“Tiểu Bạch.” Nhan Vũ nhẹ nhàng giơ tay lên gọi tiểu đồng đứng ở cửa: “Ngươi đi lấy một ít nước suối cho hai vị khách này.”

Tiểu đồng được gọi là tiểu Bạch nhận mệnh lui xuống, không bao lâu đã quay trở lại, đưa cho mỗi người một chén nước.

Cảnh Từ còn đang nghĩ xem có nên uống hay không thì Nam Mịch đã uống.

Hắn không nhịn được cười khổ trong lòng, bản thân hắn mấy năm nay đúng là hay trông gà hóa cuốc nên cũng uống theo.

Nam Mịch vội vàng hỏi; “Tiên nhân, người có thuốc chữa bệnh cho ta sao?”

Nhan Vũ hơi sửng sốt: “Thuốc? Công chúa không có bệnh, sao lại cần thuốc chứ?”

Nàng ấy vừa nói đến đây, Nam Mịch ngược lại hơi kinh ngạc: “Nhưng ta… nhưng ta không thể tu linh mà…”

Nhan Vũ lại cười lắc đầu: “Không phải ai cũng đều muốn Nhập Thánh Thông Thần, cũng như vậy, đương nhiên không phải ai cũng phải tu linh, đây không phải bệnh, chẳng qua là cá tính của người thôi.”

“… Ý của tiên nhân là…” Nam Mịch còn chưa từng nghe đến cách nói này, nhất thời cũng không biết đáp lại thế nào.

Nhan Vũ lại cười nói: “Tâm sự của Công chúa ta đã hiểu rồi, tạm thời hai vị hãy ở lại.”

Cảnh Từ ở một bên, nghe được cơ hội trong lời Nhan Vũ, lập tức dò hỏi: “Ý ngài là, Công chúa có hy vọng tu linh sao?”

Nhan Vũ gật gật đầu: “Không phải có hy vọng, là nàng đã có thể.”

Nghe vậy, Cảnh Từ và Nam Mịch đều rất kinh ngạc, vẫn là Cảnh Từ lấy lại phản ứng trước, chuyển sang dò xét cổ tay của Nam Mịch.

Vừa dò xét, Cảnh Từ đã thấy hoảng sợ: Nàng… đã Nhập Thánh rồi…

Thấy vẻ mặt của Cảnh Từ, Nam Mịch đoán chừng hẳn là đã có vấn đề gì rồi, vì thế cũng có hơi lo lắng.

Không đợi nàng mở miệng, Nhan Vũ đã nói: “Tình huống của Công chúa tương đối phức tạp, các vị tạm thời ở lại, để ta suy nghĩ xem nên làm sao cho ổn.”

Cảnh Từ biết, Nhan Vũ này không đơn giản, đương nhiên không dám đối nghịch ý của nàng ấy, đành phải chắp tay nói: “Vậy xin làm phiền, chỉ là dưới chân núi có một vài vị đồng liêu, có thể để ta đi nói với bọn họ một tiếng, tránh cho bọn họ lo lắng.”

“Đây là đương nhiên, có điều Cảnh Điện chủ không biết, kết giới của ngọn núi này có chút lạ, không biết đường đi ra ngoài đoán chừng cũng mất chút thời gian, để ta kêu tiểu Bạch thay ngài đi một chuyến, ngài cứ yên tâm ở lại đi.” Nhan Vũ gật đầu với tiểu Bạch, tiểu Bạch lập tức lui ra.

Đời này của Cảnh Từ sợ nhất là tiếu diện hổ, nói gì cũng đáp ứng, hỏi gì cũng trả lời, mãi mãi là một bộ mặt hiền từ khiến người ta đoán không ra, sờ không thấu.

Cố tình vị tiên nhân Nhan Vũ này là có điệu bộ như vậy, nhưng không biết vì sao trực giác của Cảnh Từ lại cho thấy, người này cũng không có ác ý.

Tiểu đồng được gọi là tiểu Bạch kia trước khi xuống núi cũng không hỏi Cảnh Từ xem đồng liêu của hắn ở đâu, muốn chuyển lời gì đến họ đã đi rồi.

Cảnh Từ không yên tâm, chọn gian phòng cách Nam Mịch gần nhất.

Mấy ngày hôm nay thời thời khắc khắc thần kinh của Cảnh Từ đều căng chặt, lúc này hơi thả lỏng, hơn nữa điều kiện trong núi tốt, cuối cùng hắn đã có thể tắm rửa.

Tuy hàng năm hắn đều chém giết ở bên ngoài nhưng lại yêu sạch sẽ nhất, mặc dù là làm việc bên ngoài thì quần áo cũng chưa nhiễm nửa vết bẩn, dù có bẩn cũng phải lập tức giặt sạch.

Lần này thật sự đã không đặt nửa phần tâm tư trên người bản thân.

Cảnh Từ ngâm mình trong bồn tắm, nhìn chằm chằm mặt nước giật mình, thầm nghĩ bản thân đã bao giờ chật vật thế này đâu, đã nhiều năm rồi chưa từng.

Không nhịn được lắc đầu cười khổ: Cảnh Từ à Cảnh Từ, đây có chỗ nào giống hưu mộc mà người tự mình lấy được.

Hắn tắm rửa xong, trong lòng thoải mái không ít, trước khi lên núi cũng không nghĩ đến cần ngủ lại, hắn đành phải mặc áo lót đơn bạc, nhìn chằm chằm bộ mới vừa cởi ra trên mặt đất phát sầu.

Giặt thì không có gì mặc, không giặt thì lại quá bẩn. Thế mà còn không vận được linh lực, chú quyết cũng không dùng được.

Đang phát sầu vì tiến lùi đều khó thì cửa bị gõ, Nam Mịch ở bên ngoài mềm giọng hỏi: “Cảnh Từ? Ngài có bên trong không?”

“… Ừm, vào đi.”

Hiếm khi Cảnh Từ không ngại cái gọi là lễ nghi quân thần để tự ra mở cửa, Nam Mịch còn cảm thấy mới mẻ, kết quả vừa đẩy cửa ra mới biết sao hắn lại đổi tính. Chẳng qua là y phục không chỉnh tề nên không tiện ra mở cửa thôi.

Cảnh Từ thấp giọng ho khan một tiếng, nhìn nhìn y phục trong tay Nam Mịch: “Đây… cho thần?”

Đôi mắt Nam Mịch nhìn chăm chú lên người Cảnh Từ, mặt phiếm đỏ, ấp úng nửa ngày, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Tiên nhân Nhan Vũ nói, ngài nhất định không có y phục tắm rửa, chỗ nàng ấy có chuẩn bị sẵn y phục sạch sẽ, kêu ta mang đến cho ngài…”

Lúc này Cảnh Từ mới để ý, hai mắt nàng vẫn luôn nhìn xuống đất, khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết đỏ bừng, dường như không dám nhìn nơi khác.

Đúng rồi, đoán chừng tiểu Công chúa cũng sẽ không bao giờ ngờ đến có một ngày bản thân sẽ vào phòng ngủ của một nam tử, mà nam tử này còn chỉ mặc áo lót.

Nghĩ như vậy, hắn lắc đầu dở khóc dở cười: “Thần biết rồi, làm phiền Công chúa.”

Tiểu Công chúa nhấp môi, lúc này mới vội vàng nói: “Vậy… ta đây ra ngoài trước.” Sau đó vội vã ra ngoài.

Ngón tay niết bộ y phục sạch sẽ, Cảnh Từ giương mắt nhìn chằm chằm cánh cửa bị tiểu Công chúa vì thẹn thùng mà “ầm” một tiếng đóng lại, đột nhiên cảm thấy vui vẻ.

Rốt cuộc thì tuổi tác của tiểu Công chúa vẫn còn nhỏ, đúng thật là… đáng yêu.

Hắn thay y phục, cảm thấy cuối cùng bản thân cũng coi như ra dáng con người.

Dường như là có qua có lại, hắn cảm thấy mình hẳn nên đi xem chỗ ở của Công chúa, xem tất cả đã ổn thỏa hay chưa.

Kết quả là, đến nơi hắn đứng trước cửa suy nghĩ thật lâu, thế mà lại không duỗi tay ra gõ cửa.

Không đợi hắn suy nghĩ ra nguyên nhân, Nhan Vũ đã từ bên trong mở cửa ra, thấy Cảnh Từ đứng trước cửa như trời trồng, nàng ấy cũng hơi kinh ngạc: “Cảnh Điện chủ? Cảnh Điện tử quả nhiên tuấn tú lịch sự, thay một bộ y phục đã khiến cho bao nhiêu mỹ nam tự ti không bằng.”

Nghe xong lời này, Nam Mịch mới nhớ ra bộ y phục nàng mang đến cho Cảnh Từ chính là một bộ trường bào tay áo rộng màu trắng, không rõ được làm từ chất liệu nào, có vẻ cực kỳ bồng bềnh, nhớ mang máng bên ngoài còn có một tầng sa mỏng, bên trên dùng sợi tơ màu vàng phối với màu đỏ thêu thành đồ án biển mây kéo đến gấu áo.

Nàng vừa đến gian phòng mà Nhan Vũ nói có chứa y phục dự phòng, liếc mắt một cái đã nhìn trúng bộ này.

Nàng vươn đầu nhìn, chỉ một thoáng qua đã ngây cả người, sau một lúc thật lâu mới mở miệng: “Cảnh Từ, ngài thật dễ nhìn.”

Nhan Vũ ở một bên cười lắc đầu, nhấc chân rời đi, trên mặt đều là vẻ “Nơi này không nên ở lâu”.

Cảnh Từ bị những lời này của nàng làm nghẹn một hơi, mới nói: “Thần đến xem chỗ ở của Công chúa đã ổn hay chưa?”

Hai mắt Nam Mịch vẫn còn đang trợn tròn nhìn hắn chằm chằm, sau mới cong cong mi mắt nhường ra một lối vào: “Vào đi, không có gì không ổn, tiên nhân đến nói, có việc gì không tiện thì có thể đến tìm nàng ấy.”

Nàng ở phía sau Cảnh Từ đóng cửa, lại nhỏ nhẹ nói: “Nhưng mà… dù sao thì nàng ấy cũng là người ngoài, ta rất ngại làm phiền nàng ấy.”

Cảnh Từ đang nghiêm túc đánh giá căn phòng, cũng xem như ổn thỏa, lại nhìn đến xiêm y đã thay trên người nàng, trên lụa mỏng màu đỏ thẫm thêu hình hoa lập thể xanh đỏ đan xen, càng khiến cho nàng nhiều thêm mấy phần ý nhị.

Lúc này hắn mới gật đầu, nói; “Không sao, có thần ở đây, Công chúa có việc gì cứ nói với thần là được.”

Mi mắt Nam Mịch cong cong cười với Cảnh Từ, vội vàng kéo Cảnh Từ đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, cổ mộc xanh ngắt che ánh mặt trời thành những điểm sáng loang lổ, rải trên mặt đất.

Trong giọng nói của nàng ngập tràn ý cười thoải mái: “Cảnh Từ, ngài nhìn đi, không biết tại sao, bên ngoài vốn là trời đông giá rét nhưng trong núi này lại bừng bừng sức sống.”

Cảnh Từ nhìn thoáng qua bên ngoài, sau đó thu lại ánh mắt dừng trên người Nam Mịch, từ sau khi Nhạc Đa xảy ra chuyện, Công chúa đã lâu chưa thoải mái thế này.

Hắn nhẹ giọng nói: “Vừa rồi thần dò xét linh mạch của Công chúa…” Thấy nàng quay đầu lại, Cảnh Từ trịnh trọng nói tiếp: “Công chúa… đã Nhập Thánh rồi.”

Nam Mịch nghe vậy sửng sốt hơn nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần.

“Chẳng qua là Công chúa chưa từng học công phu ngoài thân, cũng chưa từng điều khiển linh lực, tạm thời không có gì khác với lúc trước, đợi khi Công chúa học được điều khiển linh lực như thế nào thì sẽ giống tu linh giả bình thường.”

Giống tu linh giả bình thường.

Phụ huynh đã mong ngóng bao nhiêu năm, còn nàng… lại phải đợi bao lâu.

Rốt cuộc…

Thường ngày nàng mềm yếu, động một chút đã khóc nhè, huynh trưởng cũng thường cười nàng, ngay cả Nhạc Đa cũng nói nàng là cái túi khóc.

Ngược lại là hiện tại, tâm nguyện hai mươi năm đã đạt thành, nàng lại không khóc nổi, hồi lâu mới nói: “Cảnh Từ, ngài nói với ta một chút xem tu linh là cảm giác gì vậy, được không?”

Cảnh Từ gật đầu: “Công chúa có thể cảm nhận được linh lực trong núi này không?”

Nam Mịch lắc đầu, lòng nghĩ có phải cái người Nhập Thánh là nàng đây, thật ra là một kẻ bỏ đi gà mờ không.

Cảnh Từ lại nói: “Công chúa, cảm thụ linh lực cần phải tĩnh tâm, đó là một lực lượng khiến thân thể người ta thông suốt, tâm trí thoải mái.”

Nam Mịch chậm rãi nhắm mắt lại, hơn nửa ngày mới mở mắt ra, mi mắt cong cong: “Có, chẳng qua… dường như ta vừa vào núi đã mơ hồ cảm nhận được.”

Cảnh Từ gật đầu: “Tiên nhân nhan Vũ sâu không lường được.” Sau đó lại nói: “Linh lực giống như nước, mà thân thể Công chúa như một cái bình, hấp thụ chính là dẫn nước vào trong bình, thi triển chú quyết tu vi chính là dẫn nước từ trong bình ra.”

Hắn nói xong nhìn Nam Mịch nói tiếp: “Cái gọi là Đăng Linh, Nhập Thánh, từ một cảnh giới này vượt lên cảnh giới khác chính là mở rộng cái bình, là quá trình mở rộng miệng bình.”

Nam Mịch cái hiểu cái không gật đầu, xích lại gần Cảnh Từ, đôi mắt hoa đào đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Vậy… Cảnh Từ, bình của ngài lớn cỡ nào?”

Nàng đột nhiên đến gần, theo bản năng Cảnh Từ hơi trốn tránh, ai ngờ bộ y phục này của Nam Mịch hơi rộng, vừa không đứng vững đã trực tiếp ngã vào trong lòng Cảnh Từ.

Cảnh Từ sợ nàng bị va chạm bèn vươn tay che chở nàng, lúc này nhìn như đang ôm nàng.

Cảnh Từ dựa lưng trên bức tường cạnh cửa sổ, sau lưng lạnh lẽo, tiếng chim hót ngoài cửa sổ lại không thắng nổi tiếng tim đập của hắn.

Nam Mịch bắt chuẩn điểm này, ngửa đầu nhìn Cảnh Từ: “Ừm? Bình của Cảnh Từ lớn cỡ nào?”

Hắn vậy mà không đẩy nàng ra, giọng khàn khàn: “Rất lớn.”

“Hả? Là lớn cỡ nào?” Nam Mịch nhón chân dán sát vào hắn.

Cảnh Từ hơi nâng cằm lên, xem như không có biện pháp mà trốn tránh: “… Đủ để bảo vệ Công chúa.”

Nghe hắn nói như vậy, Nam Mịch phụt một tiếng bật cười: “Cảnh Từ, ngài đang… thẹn thùng sao?”

Lúc này Cảnh Từ mới nhẹ nhàng đẩy nàng ra, xoay người rời đi.

Nghe tiếng tim đập như tiếng sấm của mình, Cảnh Từ gần như bị bản thân làm tức chết: Cảnh Từ, ngươi thật có tiền đồ, thấy sắc nảy lòng tham, ngay cả Công chúa cũng dám mơ ước.

Nam Mịch tự thấy mình suốt hai mươi năm nay vẫn luôn nhát gan, nhưng không biết thế nào, trước mặt vị mà ai cũng sợ này, gan lại rất lớn.

Nhớ trước đây, vừa thấy hắn nàng đã bị dọa khóc, hiện tại lại có thể đùa giỡn hắn.

Đùa giỡn?

Nghĩ đến đây, Nam Mịch lắc lắc đầu, mặt đỏ lên. Đây là từ gì vậy?

Cảnh Từ và Nam Mịch ở lại trong nhà trúc trong Đồ sơn, có đôi khi Nam Mịch cùng Cảnh Từ học tu tập linh thuật, lại có đôi khi chọc ghẹo chim trong núi, lại có đôi khi dùng nước suối pha trà.

Sau ngày đầu tiên đa số thời gian tiên nhân Nhan Vũ đều ở trong phòng của mình, không biết đang bận bịu việc gì.

Cảnh Từ ở trong núi chờ, hắn phát hiện từ sau khi Nhan Vũ cho họ hai chén nước suối hôm đó, hắn đã bắt đầu có thể hấp thụ linh lực trong núi, chẳng qua là linh lực phức tạp cần phải luyện hóa cẩn thận.

“Cảnh Từ?” Nam Mịch thò đầu ra từ sau cánh cửa khép hờ, búi tóc trên đỉnh đầu đã bị lỏng.

“Công chúa.” Cảnh Từ đang đả tọa mở mắt ra, nhìn nàng, sau đó xuống giường đi mở cửa, nhìn chằm chằm búi tóc của nàng: “Công chúa đang học chải đầu sao?”

Nam Mịch gật gật đầu thẹn thùng: “Ngài có thể dạy ta không? Tiên nhân vẫn còn ở trong phòng đọc sách.”

Gió nhẹ thổi qua, một sợi tóc từ trên đỉnh đầu nàng rơi xuống, Cảnh Từ: “… Công chúa vào đi.”

Chui vào phòng, Nam Mịch trực tiếp tìm đến chỗ gương, ngồi xuống: “Ta vẫn luôn làm không tốt.” Nàng ảo não kéo trâm cài từ trên đầu xuống.

Thấy động tác của nàng quá thô lỗ, Cảnh Từ vội vàng đè lại tay nàng: “Để thần.” Ngón tay hắn thon dài, động tác cực kỳ nhẹ nhàng: “Công chúa vốn không cần làm những việc này, không học cũng không sao.”

Qua gương Nam Mịch nhìn hắn một cái, sau đó nhấp môi: “Hiện tại không phải cần rồi sao.”

Cảnh Từ cũng nhìn nàng một cái: “Có thần ở đây, thần có thể búi cho Công chúa.”

Dù Cảnh Từ có nói như vậy nhưng vẫn cẩn thận dạy Nam Mịch chải đầu, đáng tiếc vẫn chỉ biết chải kiểu tóc của cô nương đã xuất các kia. Nam Mịch lại cảm thấy cũng rất đẹp.

Ba ngày sau, cuối cùng Nhan Vũ cũng bứt ra khỏi đống sách trong phòng mình, cùng ngày nàng ấy lại bưng đến một chén nước suối cho Nam Mịch.

Không đợi Cảnh Từ kịp hỏi một câu xem nước suối này có công hiệu gì, Nam Mịch đã uống một hơi cạn sạch.

Hắn cũng chỉ đành một lần nữa từ bỏ.

Lại qua ba ngày, Nhan Vũ đến tìm Nam Mịch lần nữa, nàng ấy phát hiện trong phòng không có ai, đầu tiên hơi nghi hoặc, chợt lấy lại tinh thần, chuyển hướng đến phòng của Cảnh Từ.

Quả nhiên Nam Mịch đang ngồi trước gương trong phòng của Cảnh Từ, trên đỉnh đầu búi một búi tóc kiểu của nam quy quy củ củ.

Cảnh Từ nhìn vào gương, khẽ gật đầu: “Công chúa làm rất tốt.”

Nam Mịch cúi đầu cười: “Một thân váy lụa này của ta, có chải kiểu tóc như vậy cũng chẳng ra gì cả, không bằng thay nam trang, có thể ra dáng nữ giả nam trang.”

Thấy nàng cười thoải mái, Cảnh Từ hơi kinh ngạc, sau đó nói: “Không giống.”

Nam Mịch không để bụng, nhìn gương đánh giá: “Rất giống mà, ngài nhìn ra được ta là nữ tử sao?”

Không đợi Cảnh Từ mở miệng, Nhan Vũ ở phía sau đã mở miệng: “Công chúa quốc sắc thiên hương, mỗi nét mặt mỗi nụ cười đều phong hoa tuyệt đại, chỗ nào giống nam tử chứ?”

Đến khi nàng ấy đi đến giữa hai người, lại nghiêng đầu nhìn Cảnh Từ: “Đúng không, Cảnh Điện chủ?”

Nghe vậy Cảnh Từ dừng một chút, ánh mắt dời đi chỗ khác: “Đúng.”

Nam Mịch đứng lên hơi khom người: “Tiên nhân có gì dặn dò sao?”

Nhan Vũ lắc đầu: “Dặn dò thì không có, chỉ là muốn báo với hai vị một tiếng, hai vị có thể xuống núi rồi.”

Đầu tiên Nam Mịch nhìn thoáng qua Cảnh Từ, sau đó cười nói: “Đa tạ tiên nhân.”

Thấy nàng lại muốn hành lễ, Nhan Vũ đỡ nàng một cái: “Công chúa tôn quý, đừng nên khách sáo, chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức thôi.”

Cảnh Từ lại lo lắng: “Từ nay về sau Công chúa có gì cần chú ý không?”

Nhan Vũ nghiêng đầu ghi hoặc: “Còn cần chú ý gì? Phải tu hành thật tốt, luyện tốt bản lĩnh thôi.” Gật gật đầu như rất vừa lòng, lúc này mới rời đi.

Theo chân tiểu đồng tên tiểu Bạch kia xuống núi, vừa xuống đến chân núi, Cảnh Từ và Nam Mịch đã kinh ngạc.

Trong núi linh lực khác thường, cây cối xanh tươi cũng thôi đi, sao mới ở trong núi có mấy ngày, dưới chân núi đã từ trời đông giá rét chuyển sang ngày hè nóng bức rồi?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.