Tâm Tiêm Ý

Chương 59: Chương 59



“Vậy mong rằng nàng có thể đích thân chứng kiến.”
***
Sáng sớm hôm sau khi vầng dương còn chưa ló rạng, Phong Vô Tật đã thu dọn hành lí xong xuôi, cậu rời phủ Quân tư bước đi trong thành.
Vì lần này xuất phát vội vã nên cậu đi tay không tới, mà giờ đây đã phải lên đường, chí ít cũng nên mua vài món đồ cho a tỉ.
Cậu ảo não bước vào cửa tiệm, không biết phải mua gì, thấy trong tiệm bày biện son phấn chì mày bèn gọi ông chủ chọn cho mình hai hộp đắt tiền nhất, dù chưa chắc a tỉ của cậu đã thích mấy thứ này, từ nhỏ tỉ ấy chỉ thích binh sự.
Tiền trao cháo múc vừa xong, Phong Vô Tật đột nhiên nghe thấy có người hỏi: “Anh mua mấy thứ này làm gì vậy?”
Cậu ngoảnh lại nhìn, Diêm Hội Chân mặc Hồ phục bước vào cửa, đang nhìn cậu với vẻ lạ lùng.

Cậu hiện đang không vui, chủng chẳng đáp: “Ta sắp đi rồi, không rảnh dong dài với cô.”
Diêm Hội Chân bất ngờ: “Thế cơ à? Sắp đi mà còn dạo tiệm son phấn?”
Phong Vô Tật bỏ ngoài tai lời chế giễu, bỗng nghĩ đến điều gì đó, cậu ngó nghiêng nhìn quanh, nhân lúc tiệm đang vắng khách bèn đi ra cửa bảo: “Ta thấy cô cũng có vẻ thông suốt rồi đấy, đừng có đợi ta đi mà lại phạm sai lầm, chớ làm tiểu nhân thọc gậy bánh xe nữa.”
Diêm Hội Chân nhận ra cậu đang nói gì, tức đến nỗi hai mắt trợn trắng, khẽ quát: “Anh mới là đồ tiểu nhân!”
Phong Vô Tật làm như không nghe, thấp giọng dặn: “Nói tóm lại đừng tìm Quân tư của các cô nữa là được.”
Diêm Hội Chân đang định quát tiếp thì đột nhiên có một tùy tùng hớt hải chạy từ ngoài vào, vội vã gọi: “Bẩm Phong lang quân, việc xuất hành có biến rồi.”
Thấy là tùy tùng phủ Quân tư, Phong Vô Tật đi ra: “Chuyện gì?”
Tùy tùng nói nhỏ ở bên tai cậu.
Cậu ngạc nhiên: “Có thật không?”
Diêm Hội Chân nghiêng đầu nhìn.
Phong Vô Tật toan chạy về thì sực nhớ tới hộp đồ trang điểm đang cầm trong tay, thế là vòng lại trước cửa tiệm son phấn, dúi cả vào tay nàng: “Cho cô đấy.”
“…” Diêm Hội Chân nhìn xuống hai hộp trang điểm trong tay, bỗng dưng nhận được món đồ này từ đàn ông con trai khiến mặt nàng đỏ hoét, nhưng khi nhìn lên thì cậu đã chạy khuất dạng, nàng lấy làm khó hiểu, có chuyện gì thế nhỉ?
Phong Vô Tật nhanh chóng chạy về phủ Quân tư, thấy trong phủ tất bật nơi nơi, tùy tùng thị nữ qua lại như thoi đưa.

Cậu vội rảo bước đi tới hậu viện, đứng bên ngoài ló đầu nhìn vào trong, cảm thấy quá khó tin.
Cho tới khi trông thấy các thị nữ cầm hành lí tay nải đi ra từ Đông phòng, cậu không kìm nổi nữa xông vào.
Trong phòng, Thắng Vũ đang chỉ huy các thị nữ thu dọn đồ đạc.
Thuấn Âm đứng bên cửa, nàng mặc váy chẽn tiện lợi, búi tóc đơn giản, không đeo trang sức, quả thật rất giống sắp xuất hành.
Phong Vô Tật nhìn quanh một vòng, đi vào cửa đứng bên phải nàng hỏi nhỏ: “Chuyện này có thật không?”
Khi cậu đang rầu rĩ vì phải chia xa với a tỉ thì lại hay tin a tỉ sẽ lên đường cùng mình, đây là mệnh lệnh của phủ Tổng quản.

Cậu ngạc nhiên từ lúc nghe tin cho tới tận bây giờ.
Thuấn Âm thong dong đáp: “Đệ thấy rồi đấy.”
Khi ấy Phong Vô Tật mới hoàn toàn tin là thật, nhìn những bóng dáng bận rộn chung quanh, niềm vui vừa nhá nhem đã nhanh chóng biến mất, cậu lại gần bên tai nàng: “Đệ rất vui khi a tỉ có thể trở về, nhưng như thế có phải đột ngột quá không?”
“Đúng là rất đột ngột.” Thuấn Âm trầm ngâm.
Không đột ngột thì đã có thể kịp thời ứng phó, nên rất rõ ràng điều phủ Tổng quản muốn chính là sự đột ngột ấy, có điều nàng vẫn chưa luận ra lí do tại sao, hình như đã quên mất một chuyện khá quan trọng.
Phong Vô Tật nhìn nàng, cảm nhận được sự bất an của a tỉ, thấp giọng nói: “Hay a tỉ không muốn về thăm nhà?”
Tròng mắt Thuấn Âm dao động, nàng hoàn hồn, môi khẽ đóng mở song không nói gì.
Lúc này Thắng Vũ đã đi tới báo: “Bẩm phu nhân, đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi.” Nàng nhún gối, “Nô tì nguyện đi cùng phu nhân hầu hạ.”
Thuấn Âm đứng trong phòng, lắc đầu bảo: “Không cần.” Sau đó đi ra ngoài, đoạn dừng chân nhìn về phía nhà chính.
Mũi chân đã dợm bước, nàng có thể đến chào tạm biệt giống những đôi vợ chồng tương kính như tân, thế nhưng nàng lại dừng bước, lồ ng ngực chợt thít lại khi nhớ tới lời chàng nói ngày hôm qua, Thuấn Âm đứng yên không cử động.
Xưa chẳng tưởng nổi ngày hoàn thành đại sự sẽ trông như thế nào, nay lại không ngờ cái ngày ấy sẽ thành ra thế này…
Xương Phong cầm tay nải đựng mấy tấm bản đồ đi vào nhà chính, đặt lên bàn rồi cung kính lùi ra cửa, nhìn về phía sạp nhỏ.
Mục Trường Châu ngồi trên sạp, áo quần phẳng phiu, chàng đã rửa mặt nhưng không phải dậy sớm mà trông như thức suốt một đêm dài.
Hôm qua sau khi rời khỏi Đông phòng chàng đã thu xếp rất nhiều chuyện, sau đó trở về nhà chính lu bu đến tận giờ này.
Vốn Xương Phong không dám lên tiếng, nhưng hắn liếc về phía Đông phòng, cuối cùng vẫn mở miệng báo: “Bẩm Quân tư, phu nhân đã ra khỏi cửa phòng.”
Mục Trường Châu ngước lên, một đêm không ngủ khiến giọng chàng khàn khàn: “Mới đó mà thu vén xong rồi à?”
Xương Phong không biết nên trả lời thế nào, lại nhìn ra ngoài lần nữa, tiếp tục bẩm: “Phu nhân ra ngoài rồi ạ, có lẽ là lên xe.”
Sau một lúc ngồi yên, Mục Trường Châu đứng bật dậy sải bước đi ra ngoài.
Ở ngoài cổng phủ, xe ngựa đã sẵn sàng và hành lí cũng được chất đầy.
Đội ngũ hộ tống được lựa chọn ngay trong đêm qua, có khoảng hai đội đứng chật ních trên con đường thênh thang trước phủ.
Thuấn Âm dừng chân cạnh cỗ xe, nhìn cánh cổng cao lớn rồi giẫm bục leo lên.
Phong Vô Tật thắt áo choàng trên người, nhảy lên con ngựa bên cạnh, lại không kìm được nhìn vào phủ.

Tới giờ Mục Trường Châu vẫn chưa xuất hiện, đương khi cau mày thì lại thấy bóng dáng cao ráo bước ra từ bên trong.
Mục Trường Châu nhanh chóng đi tới, nhìn Xương Phong sau lưng một cái rồi ánh mắt chuyển hướng về cỗ xe.
Thuấn Âm như cảm nhận được, vén rèm cửa sổ trông ra, vừa khéo chạm vào ánh mắt chàng.
Xương Phong nhanh chóng dắt ngựa tới và giao cung đao cho chàng.
Mục Trường Châu vừa nhìn nàng vừa cầm lấy cung treo lên lưng ngựa, tiếp tục đeo ống tên bên thắt lưng và cuối cùng là đeo đao, tuần tự từng bước có chu trình.

Phong Vô Tật lấy làm lạ, ánh mắt liếc qua liếc lại giữa chàng và cỗ xe, sau mấy lần như thế, cậu cảm thấy bọn họ có gì đó không đúng nhưng lại không giống cãi nhau, là cảm giác đôi bên không thể giãi bày.
Mục Trường Châu đã nhảy lên ngựa, giật dây cương đi tới chiếm vị trí của cậu: “Để ta tiễn hai người.”
Phong Vô Tật vội đánh ngựa tránh ra, nhìn chàng lần nữa rồi sờ mũi, không dám hó hé.
Xe ngựa lăn bánh khiến Thuấn Âm không thể trông rõ toàn thân chàng, chàng đi quá gần nên khi nhìn qua khung cửa chỉ thấy mỗi phần hông ngồi trên ngựa, áo gấm đen nhét vào thắt lưng hằn những nếp gấp.
Nàng buông rèm thôi nhìn, song bên tai vẫn vọng đâu đây đôi câu nói của chàng:
“Vì không bao giờ được để lộ nhược điểm với người ngoài, phải che giấu điểm yếu và khiếm khuyết của mình.”
“Ta đang nói chính mình.”
Ngón tay rụt vào tay áo siết chặt lại, nàng mím môi, đầu óc trở nên trống rỗng.
Trên đường đi lặng lẽ đến lạ thường, không một ai cất tiếng nói chuyện.
Ngay cả trong thành cũng yên bình hơn mọi hôm, bởi vì còn sớm nên không có tiếng huyên náo tấp nập, bầu không khí nặng nề buồn tẻ bao trùm suốt chặng đường.
Phong Vô Tật càng đi càng thấy lạ, chốc chốc lại liếc Mục Trường Châu, chỉ thấy chàng lạnh lùng hơn thường.
Mục Trường Châu vẫn nhìn thẳng, đột nhiên lên tiếng: “Ta không cần biết đệ trốn tránh ta thế nào, nhớ chăm sóc a tỉ nhà mình cho tốt.”
“…” Phong Vô Tật sững ra, chàng nói quá nhỏ khiến cậu suýt không nghe rõ, cậu ngạc nhiên nhìn đối phương, nhận ra huynh ấy đối xử với a tỉ…!rất không bình thường.
Mặt trời đã lên cao trên đỉnh đầu, đoàn người cũng đến dưới thành, xe ngựa từ từ dừng lại.
Có một nhóm người đứng trước xe hành lễ: “Chúng tôi phụng lệnh phủ Tổng quản đến đưa tiễn phu nhân.”
Thuấn Âm lắng lại cảm xúc vén rèm cửa sổ, hóa ra là người hầu ở phủ Tổng quản.

Nàng thờ ơ nhìn, kỳ thực cũng không ngoài dự tính.
Gia nhân kia lại nói: “Quân tư bận rộn công vụ nên Tổng quản hạ lệnh không cần tiễn xa, đến đây là được rồi, để thân binh phủ Tổng quản thay mặt tiễn phu nhân hai mươi dặm.”
Trên con ngựa cạnh cỗ xe, Mục Trường Châu nắm chặt dây cương, cưỡi ngựa đi tới dừng trước xe, thấp giọng “ừ” một tiếng.
Thuấn Âm không thấy được mặt chàng, nàng im lặng không ý kiến.
“Phu nhân!” Đột nhiên từ bên hông xe truyền đến giọng của Lục Điều, ông đứng bên đường vẫy tay gọi, “Phu nhân không cần xuống xe, nghe nói phu nhân sắp về thăm nhà, tôi đến tạm biệt đôi câu.

Chuyện này quả thật quá bất ngờ.”
Trong thoáng chốc Thuấn Âm không biết phải nói gì, nàng vén rèm, gật đầu đáp lễ qua ô cửa sổ: “Đúng thật, có ai mà ngờ.”
Lục Điều cười bảo: “Nghe nói phủ Tổng quản muốn phu nhân trở về đặng làm liên lạc, dầu gì Tổng quản cũng đang ốm nặng, lẽ ra sau khi phu nhân tới Lương Châu thì Tổng quản cần phải đến Trung Nguyên báo cáo, cho nên lần này bọn họ muốn phu nhân đi để đại diện Lương Châu đấy.”
Thuấn Âm nhìn khẩu hình ông mà vỡ lẽ, hóa ra đây là lí do của phủ Tổng quản, nếu lúc ấy nàng từ chối về thăm nhà, có lẽ bọn họ cũng sẽ gán trách nhiệm buộc nàng phải lên đường.

“Có thể về âu cũng là chuyện tốt.” Giọng Lục Điều nhuốm vẻ khao khát, “Dù sao tháng ngày hẵng còn dài, phu nhân rồi cũng sẽ trở về, nhưng cơ hội quay lại Trường An thì cực ít.”
Thuấn Âm mím môi không đáp, bất giác nhìn về phía trước.
Mục Trường Châu vẫn ở trên ngựa, có lẽ nghe được câu đó nên nghiêng đầu nhìn vào khung cửa.
Đột nhiên câu nói kia lại quanh quẩn bên tai, cả hai hiểu thấu mà chẳng cần lên tiếng.
Khi được gả đến cũng không ngờ sẽ có cơ hội trở về, nhưng nếu như chuyện đã hoàn thành, trách nhiệm đã hết, còn lâu phủ Tổng quản mới để nàng về lại đây…
Thuấn Âm xua đi những suy nghĩ ấy.
Đúng lúc này gia nhân cũng hô lớn: “Thời giờ không còn sớm, xin Quân tư dừng bước, mời phu nhân lên đường!”
Lục Điều nhìn về đằng ấy: “Không ngờ còn điều động cả thân binh của phủ Tổng quản để đưa tiễn phu nhân, đó là binh mã do chính Tổng quản ngự trị, bình thường chịu trách nhiệm trấn thủ phủ Tổng quản, xem ra bọn họ thực sự coi trọng chuyến xuất hành lần này của phu nhân.”
Tinh binh dàn hai hàng đứng bên đường, nối đuôi kéo dài đến tận cổng thành.
Thuấn Âm nhìn lướt qua, không lên tiếng.
Xe rục rịch chuyển động, nàng chợt thoáng thấy Lục Chính Niệm đứng sau lưng Lục Điều lấm lét nhìn về phía cỗ xe, rồi ở bên kia dường như có cả Diêm Hội Chân đang ngạc nhiên chạy tới, nàng không khỏi nghĩ, vẫn còn rất nhiều người muốn đi cùng chàng còn gì.
Xe ngựa tiến về phía trước, nàng đưa tay vén rèm lên, xe đi ngang qua con ngựa ô cao lớn, bóng người trên ngựa vẫn thong dong thẳng lưng như thể đây chỉ là một chuyến thăm nhà bình thường.

Nàng buông tay, tấm rèm hạ xuống đúng lúc lướt ngang qua chàng, che đi hình dáng người.
Xe lăn bánh ra khỏi cổng thành.
Lúc này Phong Vô Tật mới được đi trước dẫn đầu, cậu nghiêm túc bảo vệ cỗ xe, binh mã của phủ Tổng quản theo sau hộ tống.
Bất thình lình có tiếng vó ngựa vang lên, ngay theo sau là âm thanh nặng nề: “Khoan đã!”
Đội ngũ lập tức dừng lại.
Thuấn Âm ngẩn người, vén mành xe lên, nhìn bóng dáng kia cưỡi ngựa đi tới, con tim dần dần thít lại.
Mục Trường Châu thúc ngựa tiến tới cạnh cỗ xe, chàng đưa mắt nhìn quanh, thong thả hỏi: “Quên hỏi thăm nhạc mẫu, có vài lời muốn nói với Vô Tật.”
Phong Vô Tật nhìn chàng một lượt từ đầu tới chân, ánh mắt kia rành rành là xuyên qua cậu nhìn chằm chằm cỗ xe, nào có vẻ muốn nói với cậu? Cậu ngoái nhìn xe ngựa, thấy xung quanh có bao nhiêu cặp mắt đang ngó ngàng, bèn tránh ra một bên: “Đệ sợ mình không nhớ nổi nên huynh cứ chuyển lời với a tỉ đi.”
Mục Trường Châu nhảy xuống ngựa, cất bước đi về phía cỗ xe.
Thuấn Âm ngồi trong xe đã nghe được tiếng nói chuyện của hai người, vừa ngẩng đầu thì mành xe đã được vén lên, Mục Trường Châu đi vào.
Chàng kéo Thuấn Âm lại gần rồi vén tà áo ngồi xuống, đặt chân tựa vào chân nàng, vòng tay qua eo nàng thì thầm: “Nhìn như nhắm vào nàng nhưng thực chất là chĩa vào ta, trên đường đi nhớ chú ý cẩn thận.”
Tim Thuấn Âm co lại, ánh mắt xao động, lồ ng ngực phập phồng bất định.
Mục Trường Châu nhìn nàng đăm đăm, càng thêm thấp giọng: “Tín trạm vẫn hoạt động, sau hôm nay ta sẽ thu xếp bố trí, nếu nàng muốn về, nhất định có ngày nàng có thể trở về, còn nếu…”
Nàng nhẹ nhàng tiếp lời: “Nếu không muốn?”
Mục Trường Châu nhếch mép nhưng lại không cười: “Đừng tưởng ta sẽ vứt bỏ danh phận vợ chồng.”
Thuấn Âm lập tức nhìn sâu vào chàng.
Chàng nghiêng người đến, đưa tay xoay mặt nàng để tai phải nàng quay về phía mình, giọng tắc trong họng nghe khản đặc: “Ta cứ tưởng hai ta chung lối, nhưng nàng chỉ đi cùng ta nửa chặng đường, mà ta thật sự muốn đi hết quãng đường này với nàng.

Nàng có trí nhớ tốt như thế, dù chỉ mới nửa chặng, nhưng ngoài trách nhiệm của nàng và quyền lực của ta ra, hẳn trong lòng cũng nên ghi nhớ vài ba đôi điều khác.”
Thuấn Âm không đáp, hơi thở một lúc một nhanh, dần dà biến thánh th ở dốc, ngón tay bất giác bấu chặt vạt áo.

Khuôn mặt Mục Trường Châu cận kề ngay trước mắt, chàng dán mắt nhìn nàng, nàng vô thức mấp máy cánh môi, có thể nghe thấy hơi thở của nhau, chàng thở ra nàng hít vào, càng lại gần càng hòa quyện, nhưng ngay khi nàng vừa chớp mắt lại cảm thấy chàng muốn lui ra.
Bỗng có gì đó chạm vào bên cổ, nàng ngửa đầu lên thì chàng đã cúi xuống, áp môi lên cổ nàng.
Thuấn Âm giật mình, môi chàng m*t mạnh vào cổ, hơi thở nặng nề khiến ngón tay nàng co rụt, đột nhiên trước ngực nhói lên, chàng bỗng m*t mạnh làm xương quai xanh của nàng tê rần, đau đến mức nhăn mặt.
Mục Trường Châu ngẩng đầu, đưa một tay giữ cổ nàng, th ở dốc bên tai: “Đau à, vậy thì nhớ cho kĩ, chớ có quên.” Sau đó chàng sờ vào thắt lưng, nhét một vật vào tay nàng.
Tay Thuấn Âm trĩu xuống, nắm lấy thứ trong tay.
Bỗng chàng lên tiếng: “Sắp chia tay rồi, phu nhân không có lời muốn nói với ta sao?”
Thuấn Âm lấy lại nhịp thở, thì thầm: “Mong Mục Nhị ca nắm được quyền hành, vĩnh viễn đứng ở nơi cao.”
Chàng khàn giọng đáp: “Vậy mong rằng nàng có thể đích thân chứng kiến.”
Rồi ngay sau đó trước mắt trống trơn, chàng rút tay về xoay người xuống xe.
Thuấn Âm hẵng còn th ở dốc, cúi đầu mới thấy trong tay đang cầm thanh đoản kiếm.

Từ sau cái lần nàng dùng nó ở sa mạc thì đã bị chàng cầm đi, lau sạch vết máu dính bên trên rồi cứ ở mãi chỗ chàng, đến ngày hôm nay mới trở về trong tay.
Bên ngoài đưa tới giọng của chàng, nghe có vẻ đã lấy lại bình tĩnh: “Đi thong thả.”
Không rõ Phong Vô Tật lẩm bẩm điều gì, rồi cỗ xe lần nữa lăn bánh lên đường.
Thuấn Âm đè tay trước ngực, thậm chí không còn sức vén rèm mà chỉ nhìn ra qua kẽ hở cửa sổ, bóng dáng kia lên ngựa thì đã bị binh mã hộ tống che lấp hoàn toàn…
Đội ngũ chậm rãi đi xa, cát bụi mịt mùng che khuất cỗ xe ngựa.
Mục Trường Châu bước lên tường thành, một tay giữ ống tên bên hông, một tay đặt trên đầu tường.
Hồ Bột nhi và Trương Quân Phụng đã đứng trên thành từ trước, lúc này một trái một phải đi tới rồi đứng sau chàng nhìn về nơi xa.
Hồ Bột nhi thấp giọng tò mò: “Phủ Tổng quản làm gì vậy, ngày trước ta vất vả lắm mới đón được người tới, cả đi lẫn về mất hơn một tháng ròng, mệt chết tới nơi, bây giờ lại đưa người ta đi!”
Trương Quân Phụng nói: “Cũng may phu nhân thận trọng, không thoái thác.”
“Hả? Tại sao?” Hồ Bột nhi không hiểu.
Trương Quân Phụng lườm gã: “Bây giờ không phải muốn là phủ Tổng quản có thể động vào Quân, nhưng phu nhân lại khác, nếu nàng ấy không tuân theo thì từ nay trở đi sẽ chỉ kiếm chuyện với nàng ấy, dần dà cứ thế ít nhiều gì Quân tư cũng bị liên đới.

Phu nhân làm vậy khiến ta cảm thấy nàng đúng là thông minh.” Hắn dừng một lúc, “Nhưng vì sao cứ phải đưa người đi?”
Mục Trường Châu chau mày, bảo chàng cưới là cưới, bảo chàng ân ái là ân ái, nay lại bảo chàng yên tâm để nàng đi.

Chàng nghiến răng, đột nhiên hỏi: “Đã bố trí tới đâu rồi?”
Hồ Bột nhi lập tức đến gần, thấp giọng đáp: “Quân tư yên tâm, đã xong xuôi rồi, sẽ có người đi theo phu nhân.”
Mục Trường Châu không lên tiếng, mắt dõi về nơi xa cho tới khi không còn nhìn thấy cát bụi thì mới đứng thẳng lên, ném thứ gì đó ở trong tay đi rồi xoay người bước xuống.
Hồ Bột nhi nghển cổ nhìn, lắc đầu thở dài: “May mà Quân tư không quá quan tâm…” Nhưng gã chợt bặt tiếng, ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn dưới đất.
Trương Quân Phụng nhìn theo, cũng lấy làm sửng sốt.
Trên mặt đất là một mũi tên bị gãy làm đôi vừa bị Mục Trường Châu quẳng đi..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.