Tận Thế Dẫn Đường - Khinh Giác

Chương 44: Tranh sủng



Edit by Náppu
*
Cuối cùng Cù Tầm Dương giả bộ ngủ tránh thoát đi.
Tuy rằng cậu cảm thấy Hứa Uyên khẳng định biết cậu giả bộ ngủ, nhưng nếu Hứa Uyên không vạch trần, vậy cậu cứ tiếp tục giả vờ là được.
Sau đó giả giả thật thật, cậu liền thật sự ngủ mất.
Ngày hôm sau cậu từ trong thanh âm có chút ầm ĩ tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy vài gương mặt xa lạ ở trong phòng bệnh, bên trong chỉ có duy nhất một người làm cậu cảm thấy quen mắt, chính là dẫn đường người ngoại quốc hai ngày trước giúp cậu ở ngoài hố đen kia.
Cậu trong nháy mắt kinh hoảng, nhưng sau khi phát hiện mấy người Liên Hạc cũng ở đây, lại an tâm xuống.
Dẫn đường ngoại quốc kia thấy cậu tỉnh, lập tức đi đến cạnh giường bệnh, lộ ra tươi cười xán lạn sau đó ngữ khí kích động nói với cậu vài câu.
Nhưng mà Cù Tầm Dương một câu cũng nghe không hiểu.
“Hắn khen cậu dũng cảm.”
Ngay lúc cậu vẻ mặt mờ mịt, thanh âm Sở Tri Nam từ bên cạnh cậu truyền đến.
Cậu quay đầu, mới thấy Sở Tri Nam lưng dựa tường ngồi bên cạnh giường bệnh của cậu.
“Vì sao?”
Sở Tri Nam nói: “Bởi vì cậu một dẫn đường vì cứu lính gác của chính mình mà đơn thương độc mã vọt vào hố đen loại hai, hắn nói bản thân rất bội phục dũng khí của cậu.”
Cù Tầm Dương cảm thấy có chút không khỏe: “Kia, khi đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy.”
Sở Tri Nam nhàn nhạt cong khóe môi, “Nga, kỳ thật tôi cũng rất bội phục.”
Gương mặt Cù Tầm Dương nóng lên: “Anh không cần trêu chọc tôi.”
Sở Tri Nam nhàn nhạt nói: “Tôi nghiêm túc.”
Dẫn đường ngoại quốc kia cũng nghe không hiểu tiếng Trung, không biết Cù Tầm Dương cùng Sở Tri Nam rốt cuộc đang giao lưu cái gì, liền tò mò hỏi: Các anh đang nói chuyện gì?
Thái độ của Sở Tri Nam lập tức trở nên rất lãnh đạm, mặt không biểu tình trả lời: “Cậu ấy nói cảm ơn anh khen ngợi.”
Dẫn đường ngoại quốc cũng có thể rõ ràng cảm giác được thái độ của Sở Tri Nam đối với Cù Tầm Dương cùng đối với chính mình phi thường bất đồng, nhưng hắn thần kinh khá thô, cũng không phải rất để ý chuyện này, cười nói nguyên lai là như thế, sau đó lại khen một câu: Hắn thật sự rất ưu tú.
Sở Tri Nam đáp lại một câu: Tôi biết.
Cù Tầm Dương nghe bọn họ lại giao lưu vài câu, cũng tò mò hỏi: “Các anh nói gì đó?”
Sở Tri Nam cảm giác bản thân biến thành máy phiên dịch: “… Hắn lại khen cậu.”
Cù Tầm Dương rối rắm một lát, vẫn là ngốc ngốc mở miệng, lắp bắp nói một câu: “Tam… Tam khắc du.” (Ẻm tính nói Thank you ấy=))))
Rõ ràng mấy người Liên Hạc nguyên bản đều cùng những người nước ngoài khác trò chuyện, cố tình ngay lúc cậu nói câu tiếng Anh này, mọi người vừa lúc ngừng lại, dẫn tới câu tiếng Anh sứt sẹo này của cậu có vẻ đặc biệt đột ngột cùng rõ ràng…
Cù Tầm Dương ngây ngẩn cả người.
Tất cả mọi người đều nhìn qua hướng cậu bên này, Dịch Dữ Kiệt còn một bộ dáng muốn cười lại liều mạng nhịn xuống, khóe miệng Hứa Uyên cũng run rẩy…
Cậu cảm thấy phi thường mất mặt, cả khuôn mặt đều trở nên đỏ bừng.
Cù Tầm Dương lập tức dùng tay trái kéo chăn đem toàn bộ đầu che lại.
Qua một hồi lâu, cậu cảm giác trong phòng bệnh dần dần an tĩnh lại, sau đó nghe thấy Sở Tri Nam nói: “Đừng trốn nữa, người đều đi rồi.”
Nơi nào đều đi rồi, hắn không phải còn ở đây sao? Có lẽ mấy người Liên Hạc cũng đều còn ở lại, cậu thật sự không có mặt mũi đối mặt với bọn họ, cho nên Cù Tầm Dương vẫn không có đem chăn kéo xuống.
Nhưng mà Sở Tri Nam trực tiếp nâng tay giúp cậu kéo ra: “Muốn ngộp chết sao?”
Trán Cù Tầm Dương đều ướt mồ hôi, gương mặt cũng bị ngộp đến hồng hồng, ngay cả môi cũng vì hờn dỗi mà trở nên dị thường hồng nhuận.
Ánh mắt Sở Tri Nam hơi hơi âm trầm, nhưng hắn vừa nhắm lại sau đó mở ra liền khôi phục bình thường.
Cù Tầm Dương cũng không phát hiện dị thường này, cậu chỉ phát hiện lời của Sở Tri Nam thật sự không phải chỉ đang an ủi cậu, chính là biểu đạt ý trên mặt chữ.
Tỷ như hắn nói người đều đi rồi, chính là người thật sự đều đi rồi.
Hiện tại trong phòng bệnh chỉ còn lại cậu cùng Sở Tri Nam.
“Liên Hạc bọn họ đâu?”
Sở Tri Nam kéo qua ghế dựa ngồi xuống, cầm lấy quả táo trong rổ cùng dao nhỏ trên bàn, một bên gọt vỏ táo một bên trả lời: “Cùng những người vừa nãy đi rồi, đi thương lượng chuyện chi viện.”
Bọn họ hiện tại đang ở trong một trong năm khu an toàn mạnh nhất toàn cầu.
Cũng coi như là bọn họ vận khí tốt, nếu không phải nhóm lính gác bên trong khu an toàn này kịp thời đuổi tới chi viện, lúc này đây mấy người Liên Hạc có khả năng thật sự sẽ công đạo ở chỗ này.
Nguyên bản Liên Hạc muốn mượn một cái phi cơ, sau đó lại biết khu an toàn này cũng có ý phái lính gác đi giải quyết chuyện xung đột kia.
Cao tầng trong khu an toàn tỏ vẻ để cho người của bọn họ cùng mấy người Liên Hạc cùng nhau xuất phát, bọn họ bên này sẽ cung cấp phi cơ cùng vật tư.
Nhưng Cù Tầm Dương còn cần dưỡng thương mấy ngày, tinh thần lực của mấy người Liên Hạc cũng chưa có hoàn toàn bình phục, cho nên bọn họ cũng không thể lập tức xuất phát, hiện tại đại khái là thương lượng trước đối sách tác chiến.
“Nga nga, vậy anh như thế nào không cùng đi?”
Sở Tri Nam nâng lên mí mắt liếc cậu một cái, sau đó thu hồi tầm mắt tiếp tục gọt vỏ táo, ngữ khí bình đạm nói: “Chiếu cố cậu.”
Cù Tầm Dương bất ngờ, trong lòng hiện lên một tia ấm áp.
Nói thật, bọn họ hiện tại đối xử với cậu, thật sự rất không tồi.
Sẽ băn khoăn tâm tình cùng cảm thụ của cậu, lúc cậu không thể tự gánh vác còn sẽ chủ động lưu lại chiếu cố.
Kỳ thật cậu biết hiện tại bọn họ cũng đều không dễ chịu, tuy rằng mặt ngoài thoạt nhìn rất bình thường, nhưng thống khổ vì tinh thần lực sắp bạo tẩu sẽ vẫn luôn tra tấn bọn họ.
Cậu còn nhớ rõ bản thân lần đầu tiên giúp bốn người bọn họ một buổi tối đồng thời khai thông, cậu trực tiếp hư thoát nằm trên giường một ngày, nhưng bọn họ sẽ không quản thân thể cậu không chịu nổi, bọn họ chỉ để ý chính mình có cần khai thông hay không.
Còn có lần đó Liên Hạc ngất xỉu, bọn họ bảo cậu ngồi lên tự mình động… Hoàn toàn không quản tâm tình của cậu, có nguyện ý hay không.
Nhưng hiện tại bọn họ thay đổi, cậu cũng cảm nhận được.
Mặc kệ là thái độ hay là phương thức ở chung, không hề có loại cảm giác bọn họ chỉ xem cậu là công cụ, cũng thật sự có cảm giác cậu được tôn trọng.
Hứa Uyên nói ảnh hưởng của ảo giác không có tác dụng đối với bọn họ, vậy nói rõ bọn họ đối với cậu thay đổi là phát ra từ nội tâm đi?
Tưởng tượng như vậy, tâm tình Cù Tầm Dương cũng tốt lên.
Sở Tri Nam đã đem quả táo gọt vỏ xong, lại cắt ra từng khối nhỏ, dùng mũi đao chọc vào rồi đưa tới bên miệng cậu, cậu liền thuận thế há mồm ăn.
Xem đi, Sở Tri Nam còn tự mình cho đút táo cho cậu.
Đổi lại trước kia, đây đều là chuyện cậu nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Rất ngọt.” Cậu cười tủm tỉm đánh giá một câu.
Sở Tri Nam lại cho cậu thêm một khối.
Cứ như vậy liên tục đút cậu ăn ba bốn miếng, sau đó không đút nữa.
Quả táo còn hơn phân nửa, cậu cho rằng Sở Tri Nam đã đút xong, chẳng lẽ là không kiên nhẫn?
Ngay lúc Cù Tầm Dương nghĩ có nên mở miệng nói Sở Tri Nam đem quả táo đưa cho cậu hay không, để cậu tự gặm, lại nghe thấy Sở Tri Nam đột nhiên mở miệng nói một câu: “Chuyện ảo giác sẽ ảnh hưởng đến chúng tôi, có phải là Thẩm Sơ Trạch nói cho cậu không?”
Cũng không biết có phải tình huống cùng bọn họ ở bên nhau làm cậu xấu hổ quá nhiều hay không, cậu giống như dưỡng thành một thói quen xấu hổ liền ho khan.
Cho nên Sở Tri Nam mới vừa hỏi xong, cậu liền một trận ho khan.
“Anh, không phải, anh, sao lại hỏi như vậy a?”
Sở Tri Nam chỉ nhàn nhạt nhìn cậu: “Đúng không?”
Cù Tầm Dương mím môi, không biết có nên trả lời hay không.
Cậu không rõ ràng lắm tình cảm Sở Tri Nam đối với Thẩm Sơ Trạch cụ thể là thế nào, tuy rằng cậu cảm thấy Sở Tri Nam đối với Thẩm Sơ Trạch cũng rất lãnh đạm, nhưng cậu cũng nhìn không thấu nội tâm của Sở Tri Nam, cho nên cảm giác của cậu không nhất định là chuẩn xác.
Nếu Sở Tri Nam cũng thích Thẩm Sơ Trạch, hoặc là nói hảo cảm đối với Thẩm Sơ Trạch lớn hơn cậu, như vậy nếu cậu trả lời phải, không phải giống như ở sau lưng nói Thẩm Sơ Trạch nói bậy sao, sau đó có phải sẽ làm hảo cảm của Sở Tri Nam đối với cậu hạ thấp đi?
Cậu hơi do dự, không dám chính diện trả lời, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Sao anh biết chuyện trong ảo giác kia? Là, Hứa Uyên nói cho anh sao?”
Cậu ngủ đến quá trầm, cũng không biết Hứa Uyên là khi nào rời giường.
Có lẽ buổi sáng Hứa Uyên cùng Sở Tri Nam đụng mặt liền hàn huyên chuyện này… Nhưng kỳ thật cậu cảm thấy cái khả năng này rất thấp, trước không nói Sở Tri Nam vừa thấy đã không giống như là người có hứng thú nói chuyện phiếm, huống chi Hứa Uyên cùng hai người khác nói chuyện này, cũng so cùng Sở Tri Nam nói chuyện phiếm càng có khả năng lớn hơn.
Cũng có thể Hứa Uyên đều nói với ba người bọn họ cũng không chừng…
Lúc Cù Tầm Dương một mình suy nghĩ cũng không biết đã bay đi đâu, lại nghe thấy Sở Tri Nam nói: “Tôi nghe thấy.”
“Cái gì?”
“Ngày hôm qua cậu cùng Hứa Uyên nói chuyện, tôi nghe thấy được.”
“Các anh không phải không ở trong bệnh viện sao?” Cù Tầm Dương như là nghĩ đến cái gì vẻ mặt kinh ngạc: “Chẳng lẽ xa như vậy cũng có thể nghe thấy?!!”
Hứa Uyên nói bọn họ không cần nằm viện, cho nên được an bài ở khách sạn bên cạnh, nhưng cách nơi này vẫn là một khoảng cách rất xa.
Sở Tri Nam lộ ra một chút biểu tình bất đắc dĩ: “Không phải, tôi tối hôm qua ở bên ngoài một lát mới đi, cho nên vừa lúc nghe thấy được.”
“… Anh sao lại phải ở bên ngoài một lát?”
Sở Tri Nam lặng im một lát: “Cậu coi như tôi nhàm chán đi.”
“..”
Sở Tri Nam là người nhàm chán sao?
Có thể là vậy đi.
Cậu không nói lời nào, Sở Tri Nam cũng không truy vấn, chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Tuy rằng ánh mắt bình đạm, không có cảm xúc gì phập phồng, nhưng vẫn làm Cù Tầm Dương cảm thấy tràn ngập áp lực vô hình, cho nên cậu từ bỏ chống cự.
“Anh, vì sao lại đoán là Thẩm Sơ Trạch?”
“Không phải đoán, tôi cơ bản đã xác định.”
“… Ngạch, như vậy sao.”
“Ân, ngày đó các cậu mua đồ xong trở về, trạng thái cảm xúc của cậu không thích hợp.”
Cù Tầm Dương hơi hơi ngẩn người, cậu còn tưởng rằng bản thân che giấu rất tốt, không nghĩ tới Sở Tri Nam cư nhiên lại nhận ra được.
“Tôi cho rằng các cậu có mâu thuẫn, liền không hỏi nhiều, cho nên là bởi vì chuyện này đúng không?”
“Ân…”
“Về sau không cần nghe hắn nói mấy cái này, có chuyện gì trực tiếp tới hỏi chúng tôi là được.”
“Ngạch, kỳ thật tôi cũng đã nói như vậy với hắn, nói hắn về sau có cái gì trực tiếp đi tìm các anh…”
“Tôi không phải nói hắn, tôi là nói cậu.”
“A?”
“Về sau có cái gì trực tiếp tới nói voziw chúng tôi, không cần buồn ở trong lòng, là cậu nói dẫn đường cùng lính gác là quan hệ thân mật nhất, cho nên cậu hẳn là nên vô điều kiện tín nhiệm chúng tôi.”
Cù Tầm Dương chớp đôi mắt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Cậu chỉ cảm thấy trong lòng giống như đang không ngừng nhảy ra rất nhiều cái phao, sau đó bùm bùm nổ tung, làm trái tim cậu bị cảm xúc chua xót lấp đầy, là một loại cảm giác không thể hình dung.
Sau đó cậu nghe thấy Sở Tri Nam lại nói một câu: “Hắn chỉ đang tranh sủng mà thôi.”
Sở Tri Nam cư nhiên dùng từ tranh sủng để hình dung.
Cho nên…
Cho nên cậu hiện tại là được sủng ái sao?


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.