Những ngày sống một mình tại Trường Xuân cung, ta thường mơ thấy mẫu thân vào lúc nửa đêm.
Người đắp chăn cho ta, khen ta là một đứa trẻ ngoan.
Sau đó, cuộc sống của ta bắt đầu với lịch trình cố định hàng ngày: sáng sớm thức dậy để đến Trường Thọ cung thỉnh an Thái hậu, rồi học quy củ tại đó.
Sau khi ước tính Thái hậu và Chu Thuấn đã hạ triều, ta liền đến Thịnh Minh điện bên cạnh Trường Xuân cung để chờ cùng Thái hậu và Chu Thuấn dùng bữa sáng.
Sau đó, họ bắt đầu bận rộn với việc triều chính, còn ta thì bắt đầu vui đùa quanh quẩn.
Ừm! Hoàng hậu nương nương giờ đã trở thành Thái hậu nương nương, còn Chu Thuấn giờ đã là Hoàng đế rồi.
Năm thứ năm từ khi Hoàng hậu nương nương trở thành Thái hậu, ta đã 10 tuổi!
Ta vẫn tiếp tục cuộc sống ba điểm một đường, vui đùa tán gẫu.
Hôm đó, khi ta đang vui đùa, Chu Thuấn đột nhiên lớn tiếng nói với Thái hậu: “Nếu mẫu hậu cũng cảm thấy điều này không đúng, vì sao lại không cho phép con điều tra rõ ràng?”
Ta lập tức dựng đôi tai hóng hớt của mình lên, nhưng chưa kịp nghe rõ điều gì thì Thái hậu đã nói: “Nhĩ Nhĩ à, hôm nay học đến đây thôi, con về trước đi.”
Dù rất muốn nghe, nhưng mạng sống vẫn quan trọng hơn.
Vì nếu nghe lén những chuyện Thái hậu không muốn ngươi nghe, có thể sẽ mất mạng.
Trước đây đã có người nghe lén lời Thái hậu nói, liền bị c.h.é.m đầu!
Chiều hôm đó, ta nằm thoải mái trên ghế thái phi, đọc quyển truyện của mình.
Trương ma ma bên cạnh Thái hậu đến, tay cầm theo một hộp đồ ăn.
Thấy những thứ quen thuộc này, ta đã hiểu ngay.
Mỗi lần Chu Thuấn và Thái hậu cãi nhau, hắn đều không ăn cơm, lần nào cũng là ta mang cơm cho hắn.
Khi ta mang hộp đồ ăn vào ngoại điện, không thấy Chu Thuấn đâu, ta đặt hộp lên bàn, rồi chuẩn bị vào nội điện tìm hắn.
Hắn chắc chắn chưa ra ngoài, vì Ninh công công vẫn đang chờ bên ngoài.
Nội điện tối đen như mực, ta gọi tên Chu Thuấn nhưng không ai đáp lại. Ta định thắp nến lên cho sáng.
Chu Thuấn đột nhiên lên tiếng: “Đừng thắp.”
Làm ta giật cả mình. Ta lần theo tiếng nói đến gần, thấy hắn đang ngồi xổm bên cạnh giường.
Ta ngồi xổm xuống đối diện nhìn hắn, hắn dựa đầu lên vai ta rồi nói: “Thẩm Đường Chu, không được nhìn.”
Ta vỗ nhẹ lưng hắn.
Ta nói: “Chu Thuấn, ta ôm một cái là không buồn nữa đâu.”
Khi ta còn đang đắm chìm trong tình tiết ngập tràn tình cảm của mình, Chu Thuấn đột nhiên kéo ta ra và nói: “Thẩm Đường Chu, ngươi định siết cổ ta c.h.ế.t sao!”
Ta thật muốn khâu miệng hắn lại.
Hắn nhìn ta, lại trở về dáng vẻ thanh cao bình thản, thay đổi nhanh thật.
Chẳng lẽ đây là điều mà mỗi Hoàng đế đều phải học?
Ta đứng dậy, xoa xoa đầu gối rồi nói: “Ra ngoài ăn cơm đi, ta sắp c.h.ế.t đói rồi.”
Đúng vậy! Tẩm điện của ta không có nhà bếp nhỏ, mỗi lần họ cãi nhau, Chu Thuấn không ăn cơm, ta cũng không được ăn.
Có lúc ta thật muốn đánh Chu Thuấn.
Nhưng ta không dám, vì hắn là Hoàng đế.
Khi chúng ta ra ngoài, đã có cung nhân bày biện sẵn cơm canh từ trong hộp lên bàn.
Nhìn thấy toàn là những món ta yêu thích, ta không nhịn được cười thành tiếng.
Chu Thuấn liếc ta một cái: “Vui mừng quá mức.”
Hắn đơn thuần là ghen tị thôi.
Khi ta chuẩn bị ăn đến bát cơm thứ ba, có người vội vã chạy vào, thấy ta liền ngập ngừng không nói.
Chu Thuấn liếc mắt cảnh cáo: “Nói!”
Người đó liền “phịch” một tiếng quỳ mạnh xuống, thôi bỏ đi, lại là chuyện mà ta không được nghe.
Phiền phức thật!
Ta nói với Chu Thuấn: “Ta ăn no rồi, về trước đây.”
Chu Thuấn gọi tên ta: “Thẩm Đường Chu.”
Ta vẫy tay ra hiệu rằng ta thật sự đã ăn no rồi.
Chẳng bao lâu sau, đến sinh thần 11 tuổi của ta.
Mỗi năm vào sinh thần, ta đều có bánh hạt dẻ mà bình thường không được ăn, cùng với túi thơm và tất do mẫu thân thêu.
Mẫu thân thật ra không làm được những việc này, túi thơm bà thêu rất xấu, còn tất bà may thì hở cả ngón chân.
Nhưng năm nay, những thứ đó đều không có, vì mẫu thân cứ nhìn xa xăm về phía bức tường cung cao lớn, đắm mình trong sự buồn bã, đau lòng.
Sau đó, bà ăn không ngon miệng và lâm bệnh.
Ngoại tổ phụ vì thương con gái, đã cho người gọi phụ thân ta về để đưa mẫu thân đi, Quản Quản cũng đi theo.
Tất cả những điều này đều là Chu Thuấn kể cho ta nghe.
Nhìn đống quần áo của các mùa mà Thái hậu đã làm cho ta, còn có rất nhiều trang sức đẹp đẽ, ta thở dài, ta đúng là cô gái giàu có nhất kinh thành!
Chu Thuấn bảo ta tham tiền, ta liền chìa tay đòi hắn tặng quà sinh thần.
Hắn nói: “Từ nay ngươi không cần đến Thịnh Minh điện đọc sách, viết chữ nữa, ta đã nhờ mẫu hậu mời phu tử đến cho ngươi, ngươi có thể học ở học đường.”
Ta nói: “Chu Thuấn, ngươi thật tốt!”
Hắn gõ đầu ta: “Thẩm Đường Chu, không được gọi thẳng tên trẫm.”
Ta nói: “Được rồi, Chu Thuấn.”