Hôm đó, khi ta đang ăn thịt khô do Trương ma ma trong cung Thái hậu làm, thì Ninh công công bên cạnh Chu Thuấn đến báo rằng hắn đang đợi ta ở chuồng ngựa để chọn ngựa.
Ta vừa định từ chối thì thấy ánh mắt đầy yêu thương của Thái hậu nhìn ta. Trước mặt Thái hậu, ta không thể vô lễ với Chu Thuấn, nếu không sẽ bị ma ma bên cạnh Thái hậu nhắc nhở ít nhất nửa năm!
Trong chuồng ngựa có rất nhiều ngựa, nhìn thoáng qua đều giống nhau, chỉ có một con nổi bật vì nó đen hơn hẳn so với những con khác.
Ta đứng trước con ngựa đen tuyền đó.
Chu Thuấn đi vòng qua từ phía đối diện, hắn đưa tay chạm vào con ngựa, nó còn âu yếm cọ vào tay hắn.
Ta hỏi: “Ngựa của ngươi à?”
Chu Thuấn đáp: “Ừ, ngươi thích không?”
Ta cũng đưa tay muốn chạm vào ngựa, nhưng nó tránh né.
Chu Thuấn cười khúc khích, ta nói đúng là con ngựa si tình.
Chu Thuấn nói đây là con ngựa hiếm có trong nhiều năm, còn nói ngựa biết nhận chủ mới là ngựa tốt.
Thấy hắn nói như vậy, ta hỏi: “Sao vậy? Ngươi định tặng nó cho ta?”
Chu Thuấn nói: “Có thể tặng ngươi, nhưng trong lúc săn bắn, ngươi không được cưỡi con ngựa này.”
Ta hỏi hắn tại sao, Chu Thuấn nói: “Vì ta lúc nào cũng là mục tiêu sống của những kẻ bất chính, nếu ngươi c.h.ế.t vì con ngựa của ta, thì ta oan uổng lắm!”
Ta thấy hắn nói có lý, nên chọn một con ngựa màu nâu cực kỳ không nổi bật.
Trước khi săn bắn, ta đã học được cách cưỡi ngựa, Chu Thuấn rất ngạc nhiên.
Hắn cảm thán rằng huyết thống thật kỳ diệu.
Ta tự hào vô cùng, học được ngay ngày hôm đó liền chạy đi khoe với Thái hậu, Thái hậu khen ta là hổ phụ sinh hổ tử.
Sau đó, ta lấy hết thịt khô mà Trương ma ma làm.
Hôm đó, Thái hậu còn cho người đưa rất nhiều trang phục cưỡi ngựa đến cung của ta.
Khi chuẩn bị xuất phát, ta mới biết Thái hậu không đi.
Ta chạy đến cung của Thái hậu, muốn hỏi bà tại sao không đi.
Nhưng Trương ma ma bên cạnh Thái hậu không cho ta hỏi, chặn ta lại ở cửa nội điện.
Trương ma ma nói với ta rằng, Thái hậu và Tiên hoàng đã định tình khi săn bắn.
Rồi ta hiểu ý mà rời đi.
Vì Chu Thuấn phải cưỡi ngựa, Thái hậu lại không đi, nên chiếc xe ngựa cực kỳ xa hoa đó chỉ có một mình ta được hưởng.
Khi đến khu săn bắn, ta đã mệt đến rã rời.
Ta xuống xe ngựa, chạy thẳng đến chỗ Chu Thuấn.
Hắn đang nói chuyện với vài ba người, thấy ta đến gần, liền giải tán những người xung quanh.
Ta hỏi hắn ta ở lều nào, hắn đưa tay chỉ hướng.
Ta định chạy đến lều hắn chỉ.
Nghĩ đến một việc, ta quay lại hỏi hắn: “Ngươi ở lều nào?”
Hắn nói: “Lều bên cạnh ngươi.”
Ta nhìn hắn, không nói gì nữa, hắn hỏi ta: “Còn chuyện gì sao?”
Ta nghĩ một lúc rồi nói: “Ta ở lều bên cạnh, bên cạnh, bên cạnh lều của ngươi nhé! Ngươi nên để những ám vệ và cao thủ ở lều sát cạnh.”
Hắn nói: “Thật có chí khí!”
Rồi hắn bước đến chỉ vào những lều xung quanh chúng ta và nói: “Lều đó, lều đó, lều đó đều là của những người cao thủ bảo vệ ngươi.”
Ta vui mừng rạng rỡ, nói: “Được rồi, ta đi nghỉ trước đây, ngồi xe ngựa mệt c.h.ế.t đi được, lần sau ta không đi nữa đâu.”
Ta đã nói rồi, chẳng có gì đáng mong đợi cả! Ta chỉ cần ngồi dưới chỗ của Chu Thuấn, nhìn các tiểu tướng nhận lệnh của hắn rồi lao vào rừng. Sau đó là khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵng.
Nhìn Chu Thuấn với vẻ mặt điềm tĩnh, ta khẽ hỏi hắn: “Không thấy chán sao?”
Hắn liếc ta một cái.
Có người lần lượt trở về.
Cuối cùng, tất cả mọi người cũng trở về trong thời gian quy định.
Có một tiểu tướng đeo mặt nạ, nhìn thoáng qua số lượng con mồi trước mặt hắn thì nhiều hơn hẳn so với những người khác.
Ta nghĩ hắn chắc chắn là người giành được phần thưởng hôm nay.
Quả nhiên, không lâu sau đã có người đưa cờ thưởng đến tay hắn.
Khi ta chuẩn bị đứng dậy về lều nghỉ ngơi một chút, tối lại ra ngoài ăn thịt uống rượu, thì người bên cạnh tiểu tướng đeo mặt nạ đột nhiên lên tiếng: “Khải bẩm Hoàng thượng, tất cả con mồi của đại nhân nhà ta xin được dâng tặng cho Thẩm Đường Chu tiểu thư, phần thưởng cũng xin tặng cho Thẩm tiểu thư.”
Động tác đứng dậy của ta khựng lại, nhìn lại tiểu tướng kia, thân hình tương tự như ta, toàn thân mặc đồ đen đứng đó.
Do khoảng cách không gần, ta không nhìn rõ là ai, chỉ cảm thấy dáng đứng của nàng rất thẳng tắp.
Chu Thuấn nhìn ta một cái đầy ý nghĩa, nói: “Chuẩn.”
Rồi ta ngơ ngác bị Chu Thuấn nhét vào tay một con d.a.o găm nặng trĩu.
Ồ! Phần thưởng hôm nay là một con d.a.o găm trông rất tinh xảo.
Ta khẽ hỏi Chu Thuấn, con d.a.o găm này có đáng giá không?
Hắn lại lườm ta một cái.