*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 3
Editor: Lăng
Tuy nàng và Minh Tô tuy là rất thân thiết, nhưng cũng không đến mức để bị nói là thích nữ sắc.
Trịnh Mật nhất thời không tiêu hóa nổi.
Vân Tang thấy nàng kinh ngạc đến thế thì mới biết là nương nương không biết thật. Nàng ấy nghĩ lại thì thấy cũng đúng, khi nương nương còn là khuê nữ thì đa phần không ra khỏi nhà, ấu đệ thì lại vùi đầu khổ học, không để ý đến tục sự. Sao lại biết được chuyện phong lưu của Tín quốc điện hạ chứ.
Nàng ấy bèn tri kỷ nói tỉ mỉ hơn:
“Việc này phải nói đến từ bốn năm trước. Bốn năm trước điện hạ mười lăm tuổi, đã đến tuổi thành thân. Ngày ấy ngay sau Quỳnh Lâm yến thì bệ hạ nhìn trúng tân khoa trạng nguyên, muốn chọn làm phò mã. Chẳng ngờ điện hạ ở ngay tại đó nói là người không thích nam nhi, chỉ yêu yêu hồng trang. Từ đó, danh tiếng này của điện hạ đã truyền đi.”
*Từ chỉ đồ trang sức của phụ nữ thời xưa, còn để miêu tả cô gái đẹp hoặc các loài hoa cỏ, khá hay nên mình để nguyên.
Trịnh Mật căng thẳng, có chút hoảng hốt, hỏi:
“Sau đó thì sao?”
“Điện hạ vì thế mà bị buộc tội không ít, các đại thần toàn mắng ngài ấy bại hoại đạo đức, gọi ngài là trò cười của hoàng gia.”
Trịnh Mật đau lòng, Minh Tô từ nhỏ đã am hiểu kinh thư, ham học hỏi, hiểu rõ trắng đen luôn được tán dương. Nếu như nàng ấy là nam nhi, thì tất sẽ là quân tử ôn tồn lễ độ nhất thế gian. Nhưng bốn năm trước, nàng ấy lại bị người khác chỉ trích như thế.
“Các đại thần tổng cộng đã buộc tội ba lần trước mặt bệ hạ, lần đầu tiên bệ hạ cười mắng một câu hoang đường, sau đó thì không nói tiếp. Các đại thần không cam lòng nên lại có lần thứ hai, lần thứ hai bệ hạ nói là mặc kệ ngài ấy, so với lần trước càng không thèm để ý. Những đại thần cổ hủ đó làm sao chịu bỏ qua được. Lần thứ ba là ngay trước mặt Tín quốc điện hạ, là cựu lão của Hàn Lâm Viện mắng ngay tại chỗ.”
Vân Tang nói tới đây thì dừng lại.
Trịnh Mật ngừng thở, không tự chủ được hỏi: “Trách mắng ngay tại chỗ, sau đó thì sao?”
“Sau đó, Tín Quốc điện hạ đi đến trước mặt lão hàn lâm, hỏi hắn, cô thích nữ sắc thì ảnh hưởng tới việc lão nhân ngươi cưới vợ nạp thiếp sao?” Vân Tang nói tới đây thì vô thức bắt chước ngữ khí của Minh Tô.
Trong mắt Trịnh Mật ập lên ý cười, không biết vì sao lại rất cảm động, Minh Tô bị người chỉ trích thẳng mặt như thế mà khẩu khí vẫn không thay đổi.
“Vị hàn lâm đó nổi tiếng là đoan chính, bị điện hạ nói như vậy thì giận ra mặt, tức giận tới mức không nói nên lời. Lúc đó vừa hay lại có Cao Câu Ly hiến tặng mỹ nữ, thế là bệ hạ liền ban cho điện hạ một mỹ nhân ngay trên điện.”
Ý cười của Trịnh Mật đọng lại.
“Khi đó điện hạ đang được bệ hạ trọng dụng, ở trong triều lại có thế lực của riêng mình, bệ hạ lại còn có thái độ buông thả như thế. Quá tam ba bận, từ đấy về sau không người nào dám lắm miệng về chuyện này nữa. Thậm chí có vài quan viên còn lén lút tặng mỹ nhân đến phủ của điện hạ đấy ạ.
Ý cười trong mắt Trịnh Mật đã ngưng tụ thành băng, giọng điệu cũng vô thức hạ xuống: “Nàng thu sao?”
Vân Tang nghe ra nương nương không vui, lại nghĩ không ra vì sao ngài ấy lại không vui, chỉ đành thành thật trả lời: “Có người thu, cũng có người không thu.”
Có người thu, cũng có người không thu. Những người được thu đó là do Minh Tô thích nên mới thu sao? Đột nhiên Trịnh Mật rất hụt hẫng, hóa ra Minh Tô thích nữ sắc nhưng lại chẳng phải là nàng, mà là nữ tử bên cạnh nàng ấy.
Bỗng dưng nàng hơi mất mát.
Cảm nhận được sự mất mát này, Trịnh Mật vội lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Công chúa hành sự tuy là có hơi ngang ngược, nhưng sao bổn cung phải thận trọng đối đãi?”
Phải thận trọng đối đãi nghĩa là không dễ sống chung, không dễ đắc tội. Nhưng tính tình Minh Tô rất tốt, cũng rất rộng lượng, nếu có chút va chạm thì nàng ấy cũng không so đo, sao giờ lại phải thận trọng đối đãi chứ?
Vân Tang tận tâm tận lực giải thích: “Điện hạ hỉ nộ thất thường, khó mà nắm được, trong tay lại nắm quyền bính. Nương nương tuy là mẫu nghi thiên hạ nhưng vẫn là mới đến, vẫn nên tránh phong mang của điện hạ cho thỏa đáng ạ.”
Càng nghe Trịnh Mật càng mờ mịt.
Đây còn là Minh Tô nàng biết sao? Đầu tiên là thích nữ sắc, sau lại hỉ nộ khó dò, nắm quyền bính, nghe thấy mà lạ lẫm. Nàng quen một Tín quốc điện hạ quang minh lỗi lạc, học thức uyên bác, hành động ngay thẳng, khiêm tốn đoan chính. So với những lời miêu tả trong miệng Vân Tang thì rõ ràng là hai người khác nhau!
Rốt cuộc trong khoảng trống năm năm này nàng ấy đã xảy ra chuyện gì?
“Ta tất nhiên sẽ nhường nàng rồi.” Trịnh Mật nói lẩm bẩm.
Vân Tang khó hiểu, ý nàng nói là tránh, sao nương nương lại nói là nhường? Tránh và nhường, từ trước là sợ hãi, từ sau lại là nhường nhịn, hai từ này khác nhau hoàn toàn. Nhưng nghĩ lại, có lẽ nương nương muốn giữ thân phận, xấu hổ khi phải xưng “tránh” với một tiểu bối mà thôi.
Nàng cũng không dám nhiều lời, chỉ là nói tiếp: “Tín quốc điện hạ có một kiêng kị.”
Trịnh Mật nhìn về phía nàng ta, bỗng có linh cảm xấu.
Vân Tang mở miệng nói: “Điện hạ hận nhất là Trịnh gia. Đặc biệt là vị tiểu thư duy nhất còn sót lại của Trịnh gia, điện hạ chưa bao giờ cho phép người khác nhắc tới.”
Thời tiết mùa hè nói đổi liền đổi, vừa rồi ánh nắng còn chiếu khắp nơi, trong chớp mắt lại là mưa rền gió dữ, mưa to xối xả khiến người ta không kịp chuẩn bị. Vân Tang vội sai tiểu cung nữ đóng hết cửa sổ lại để tránh nước mưa bắn vào.
Trịnh Mật tựa vào nhuyễn tháp, nhắm mắt lại, dường như nghỉ ngơi, nhưng trong tâm trí toàn bộ là lời Vân Tang vừa nói.
“Điện hạ hận nhất là Trịnh gia. Đặc biệt là vị tiểu thư duy nhất còn sống của Trịnh gia, điện hạ chưa bao giờ cho phép người khác nhắc tới.”
“Thậm chí ngay cả những vật từng được vị tiểu thư đó sử dụng qua cũng không thể thấy, tất cả đều bị thu lại ném vào hồ, tiêu hủy sạch sẽ. Như thể chỉ mong người này chưa bao giờ xuất hiện mới tốt.”
Hóa ra Minh Tô lại hận nàng đến thế. Nàng biết nàng ấy tất sẽ oán nàng, nhưng nàng nghĩ dù sao nàng cũng đã chết rồi, nghĩ đến tính mạng của nàng thì Minh Tô cũng phải khoan dung một chút mới phải.
Nàng vốn nghĩ rằng, đợi nàng sắp xếp nơi này xong, thoát khỏi khốn cảnh cấm túc này thì sẽ đi tìm Minh Tô ngay, nói cho nàng ấy biết là nàng đã quay lại rồi.
Nhưng nếu như nàng ấy hận nàng đến thế, thì nàng biết mở miệng thế nào đây?
Tiếng bước chân trong điện bận rộn một hồi rồi lại lặng lẽ yên tĩnh. Vân Tang trở lại trước giường, đứng yên đợi hầu. Nàng là nữ quan chính thất phẩm, đồng thời cũng là chưởng sự thượng cung của Nhân Minh Điện. Nàng vốn không cần phải tự tay làm tất cả, nàng chỉ cần hầu hạ hoàng hậu cho tốt là được.
“Còn gì nữa?” Trịnh Mật không mở mắt.
Không biết vì sao mà Vân Tang đột nhiên cảm thấy nương nương lại mệt mỏi, dường như là rất mệt. Hoàng hậu vào cung còn chưa được mười ngày, mười ngày này cũng hiếm khi phân phó việc gì, cho nên các cung nhân cũng không rõ tính nết của ngài ra sao.
Vân Tang không khỏi lo lắng có chỗ nào không chu toàn, nên khi tiếp xúc với nương nương khó tránh khỏi câu nệ, châm chước rồi nói: “Trịnh gia, không chỉ là Tín Quốc điện hạ không thích, mà ngay cả bệ hạ cũng không thích. Trong cung không ai dám nhắc tới, nương nương chỉ cần nhớ kỹ một chuyện này, không nên nhắc tới từ “Trịnh” này là được rồi ạ.”
Nàng vừa dứt lời thì lại nghĩ tới thời cường thịnh của Trịnh gia kia đã là chuyện của năm sáu năm trước. Năm sáu năm này, vì bệ hạ kiêng kị nên trong ngoài cung cũng không ai dám nhắc tới. Như thể Trịnh gia năm đó xuất hiện một vị thái phó, một vị hoàng hậu, môn sinh cố cự chiếm cứ triều dã, thế lực đạt đến mức một tay che trời chưa từng tồn tại, khiến người đời quên mất. Cũng không chắc khi nương nương nghĩ đến Trịnh gia mà nàng nói là đang chỉ gia tộc nào nữa.
Nghĩ vậy nên Vân Tang hỏi: “Nương nương có còn ấn tượng với Trịnh gia đó không ạ?”
Hoàng hậu vẫn nhắm mắt như cũ, cũng không mở miệng. Ngay lúc Vân Tang nghĩ là nàng sẽ không nói gì, đang cân nhắc có nên nhắc lại chuyện cũ năm đó không thì đột nhiên Trịnh Mật lên tiếng: “Ta biết Trịnh gia.”
Sao nàng lại không biết được chứ, khi Trịnh gia cường thịnh nhất, Trịnh thái phó là tổ phụ nàng, đích thê của đương kim hoàng đế là cô mẫu nàng. Nhưng sau khi Trịnh gia bị vấn tội thì nam đinh toàn tộc, từ lão già lưng còng, cho đế trẻ con còn trong tã lót, toàn bộ đều bị trảm ở ngoài Ngọ Môn. Nghe nói ngày đó, gạch nhiễm đỏ máu của Trịnh thị, mấy tháng không phai.
Mà nữ quyến, ngay ngày cô mẫu bị ban chết trong Nhân Minh Điện, bắt đầu từ tổ mẫu thì toàn bộ treo cổ tự tử.
Còn nàng, chính là vị tiểu thư duy nhất còn sống sót trong miệng Vân Tang.
Mà cuối cùng thì nàng cũng không sống được, chết nơi gió lạnh đìu hiu bên ngoài Phượng thành.
Trịnh Mật mở to mắt, nhìn Vân Tang nói: “Bổn cung hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, hôm nay nói đến đây thôi.”
Vân Tang cung kính cúi người, hành lễ: “Dạ vâng.”
Nói xong thì nàng dẫn cung nhân lui xuống, còn đóng cửa điện, để hoàng hậu yên tĩnh nghỉ ngơi một chút.
Thế là trong điện chỉ còn tiếng mưa đánh vào cửa sổ, lá cây, phiến đá xanh. Âm thanh tinh tế nhỏ nhẹ này nghe rất là an thần.
Lòng Trịnh Mật trống rỗng, nàng thật sự thả lỏng, đã quên Trịnh gia bị oan khuất, đã quên Minh Tô có hận ý với nàng, lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Nàng nhớ tới rất nhiều năm trước, cũng quên mất là năm nào rồi, hẳn là khi nàng chừng mười tuổi.
Ngày xuân năm ấy, thái dương ấm áp, gió trời lồng lộng.
Nàng được cô mẫu triệu kiến vào cung ở lại. Không nghĩ tới khi đến Nhân Minh Điện thì lại không có cô mẫu, các cung nhân cười nói truyền lời lại cho nàng, lệnh nàng chờ một chút, do bệ hạ đột nhiên triệu kiến nên hoàng hậu nương nương đã đi Tử Thần Điện.
Nàng thường lui tới trong cung, đặc biệt là Nhân Minh Điện nên rất quen thuộc, đương nhiên cũng sẽ không câu nệ, cứ thế mà ngồi trong điện chờ cô mẫu trở về.
Đợi khoảng một canh giờ, đến gần trưa thì thân ảnh cô mẫu mới xuất hiện ở ngoài điện.
Người không về một mình, trong tay còn dắt theo một đứa bé.
Đó là lần đầu tiên nàng gặp Minh Tô, khi đó Minh Tô mới chỉ năm, sáu tuổi. Người được hoàng hậu dắt đi, bước chân không lớn nhưng lại rất ổn định, vẻ mặt cũng rất trầm tĩnh, vừa không nói chuyện, lại không ầm ĩ, nhìn qua thì đúng là một đứa bé điềm đạm ngoan ngoãn.
Nàng đang đoán đây là vị điện hạ nào thì lại nghe cô mẫu nói: “Mật nhi tới đây, diện kiến với Tín quốc công chúa đi con.” Khi đó nàng rất giật mình.
Trên dưới trong cung không ai không biết là hoàng hậu cùng Thục phi không thuận mắt nhau. Thậm chí Thục phi nương nương cũng rất ít khi đến thỉnh an mỗi ngày, cũng may là tính tình hoàng hậu tốt nên không so đo với nàng ấy. Nhưng sao cô mẫu lại dẫn hài tử của Thục Phi tới Nhân Minh Điện?
Mà sau khi cô mẫu nói xong thì hài tử của Thục phi nương nương cũng đứng đó nhìn nàng, chờ nàng hành lễ.
Nàng theo lễ nghĩa, hành lễ với người, nói: “Diện kiến điện hạ.”
Minh Tô chững chạc gật đầu, tuổi còn nhỏ mà đã có chút hình mẫu đoan chính khi lớn lên, giọng nói non nớt tuy không lớn nhưng lại rất rõ ràng: “Miễn lễ.”
Nói xong, người liền nhìn nàng, nhìn một lúc lâu, nhìn đến mức Trịnh Mật thấy lúng túng, thiếu chút là nhịn không được muốn cúi đầu xem bản thân có chỗ nào thất thố. Bỗng Minh Tô lộ ra hai lúm đồng tiền trên má, người nói: “Mới vừa rồi phụ hoàng ban hoa quả cho ta, là do khoái mã phía Nam dâng lên, ăn rất là ngon đó, ta chia cho tỷ tỷ có được không?”
Trong giọng nói lại có một chút cẩn thận muốn làm quen.
Khi đó nàng đã nghĩ là tiểu vị điện hạ này thật bình dị gần gũi.
Sau lại nghe cung nhân hầu hạ bên người Minh Tô nói thì mới biết được, đó là lần đầu tiên Tín quốc điện hạ chủ động thân thiết với người khác, khiến cho các cung nhân giật nảy mình.
Khi đó nàng và Minh Tô thật tốt. Cô mẫu chưa từng bị ban chết, Trịnh gia vẫn là yêu nước thương dân điển hình trong miệng mọi người.
Hiện giờ tất cả đều thay đổi rồi.
Trịnh Mật nghĩ, làm sao để rửa sạch oan khuất cho Trịnh gia. Mục đích sống của nàng vốn là như vậy.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đã tạnh.
Trịnh Mật trở mình, như thể bị thứ gì đó dẫn dắt, suy nghĩ lại chuyển tới trên người Minh Tô.
Sao Minh Tô lại thích nữ sắc? Còn thu nhận mỹ nữ mà bề tôi dâng lên?
Nàng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, nghĩ nghĩ, cơn buồn ngủ cũng mất sạch. Nàng chống đệm ngồi dậy, trong lòng bỗng nhiên thấy bực bội nhưng lại chẳng biết do đâu mà ra.
Biết thế năm đó đã không nhận trái cây của người rồi.
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Nụ cười của Trịnh Mật vừa xuất dần dần biến mất, thậm chí có chút hờ hững: À, thì ra là ta suy nghĩ nhiều rồi.
Nhân vật chính sẽ không quan hệ bên ngoài.
A Mật đáng yêu ghê nơi~