Thọ Khang cung tĩnh lặng, bầu không khí ngột ngạt bao trùm cả nơi này.
Các thái phi thái tần của các tiên đế đều ở đây.
Nơi đây không là bà cụ già nua, thì là các thái phi thái tần bất hạnh chỉ trạt tuổi đuôi mươi.
Thọ Khang cung này cũng có khác gì dưới hầm mộ là mấy chứ, chỉ khác là ở đây cho người sống ở thôi.
Chính điện Thọ Khang cung tuy cũng coi là rộng rãi.
Nhưng so với Từ Ninh cung thì thật khập khểnh.
Trong noãn các của Thọ Khang cung, Hoàng quý thái phi và Cung thân vương ngồi trên sạp cạnh cửa sổ.
Phía ngoài cách xa một tí là đám cung nhân canh giữ.
Ngoài ra, trong điện không hề có cung nhân nào.
Hoàng quý thái phi chầm chậm bóc một quả quất, đưa cho Cung thân vương:” Chuyện đó…!con đã làm cho ta chưa”.
Cung thân vương cúi đầu, né đi ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào mình:” Chuyện đó…!hài nhi bất tài…!không có gan to mật lớn để làm…”.
Hoàng quý thái phi tức tối đập mạnh lên bàn, quả kim quất vì thế cũng bị bẹp dí.
Bà ta trừng mắt nhìn Cung thân vương, nhìn bà ấy lúc này như sắp bắn ra lửa vậy
” Hồ đồ!” Thái phi quát, đứng dậy chỉ tay vào Cung thân vương:” Ta đã cất công bày mưu tính kế cho ngươi, nhiệm vụ của ngươi chỉ là đem thứ đó để vào trà của Hoàng Đế! Chỉ có như vậy ngươi còn không làm được! Vậy ngươi làm được gì đây?”.
Cả buổi Dịch Hân hoàn toàn cúi đầu im lặng.
Thái độ của hắn như vậy càng khiến Thái phi tức giận hơn:” Năm đó ta vốn nên nâng đỡ con làm tân đế, nhưng con thì cứ chần chừ.
Ta đành phải dựa vào tên Dịch Trữ đó! Cứ nghĩ khi hắn nối ngôi ít nhiều gì cũng được ban danh Thánh Mẫu Hoàng thái hậu.
Nhưng tên cẩu Hoàng Đế đó chỉ phong ta làm Hoàng quý thái phi, ta bảo ngươi đến khuyên răng hắn! Ngươi không làm! Ta bảo ngươi hạ độc hắn đoạt vị! Ngươi cũng không làm! Rốt cuộc ngươi có xem ta là ngạch nương không?”.
Dịch Hân lúc này mới dám, nhỏ giọng đáp:” Ngạch nương bây giờ cũng đâu thua kém gì so với các thái hậu tiền triều chứ, cần gì phải có được danh phận thái hậu làm gì?”.
Nghe từng lời ấy, Hoàng Quý thái phi cắn chặt răng, giận dữ, tát mạnh vào mặt Cung thân vương:” Ngươi thì biết cái gì? Ta tranh đấu cả đời, đấu một sống một chết với ả Nữu Hổ Lộc kia, không phải cũng chỉ mong mỏi danh vị đó hay sao?”
Bà ấy dần bình tĩnh lại, dịu dàng quay sang, vuốt nhẹ lên gương mặt Dịch Hân:” Ta đánh con có đau không?”.
Cung thân vương khẽ lắc đầu, đáp:” Ngạch nương dạy bảo con chí phải, người có đánh con nào dám kêu đau”.
Thái phi đau lòng rơi lệ:” Ta…!ta tức giận quá, ta không nên đánh con như vậy”.
Bà thấy Dịch Hân không nói gì, nhìn hắn:” Nếu con đã không muốn thì thôi vậy! Cứ để ta lo liệu, con lui về trước đi”.
Cung thân vương cúi thấp người, nhẹ giọng:” Ngạch nương! Người không làm hại đến long thể chứ?”.
Hoàng Quý thái phi nhìn hài tử, tỏ ra thập phần thất vọng:” Ta nuôi con lớn đến nhường này, con chỉ lo nghĩ cho tên Hoàng Đế kia thôi ư?”.
Dịch Hân lặng người, cổ họng ứ lại, gắng gượng nói:” Hài nhi nào dám có suy nghĩ đấy! Dù gì huynh ấy cũng là hoàng huynh của nhi thần.
Tuy không cùng một mẹ, nhưng người cũng nuôi dưỡng huynh ấy từ nhỏ, nhi thần cũng xem huynh ấy là ca ca.
Làm sao nỡ nhìn ca ca mình bị sát hại chứ”.
Bà ta nhìn đứa con mình dứt ruột sinh ra lại hốt ra những lời bảo vệ một người khác không phải mình.
Lòng bà đau nhói lại, thái phi thờ dài một hơi lạnh nhạt nói:” Con không cần phải lo, ta tự có cách của ta”.
Nói xong bà cho người tiễn Cung thân vương.
Sau đó chỉnh tề xiêm y đến Dưỡng Tâm điện.
Dưỡng Tâm điện vẫn giữ vử uy nghiêm, trang trọng.
Hoàng Đế vẫn như thường lệ ở trong noãn các phê tấu chương.
Nghe bê ngoài có tiếng” Hoàng Quý thái phi đến”, hắn liền đứng dậy nghênh đón.
Thái phi thấy vậy đến đỡ lấy Hoàng Đế:” Chúng ta xem như cũng là mẹ con, hà cớ gì câu nệ như thế”.
Hoàng Đế mỉm cười, nhìn bà ấy nói:” Ngạch nương nói thế, vậy trẫm không câu nệ nữa”.
Hoàng Đế dìu Thái phi ngồi xuống ghế, bà ấy vừa an vị, đã nhìn sang đống tấu chương xếp cao như núi kia:” Hoàng Đế à! Cả ngày Người cứ phê chuẩn tấu chương như vậy, làm sao có nối dõi hoàng thất chứ?”.
Hoàng Đế cười nhẹ:” Để ngạch nương phải lo lắng rồi! Nhi tử vừa mới kế vị chưa bao lâu, nếu lơ là triều chính e là các quân cơ đại thần lại xem thường”.
Thái phi lấy tách trà vừa được chuẩn bị trên bàn, bà hít một hơi dài.
Hương trà thanh nhẹ, khiến cho con người ta vừa ngửa vào đã tan hết mọi phiền não.
Bà chầm chậm nói:” Việc triều chính hiển nhiên không được phép lơ là, nhưng nếu không cân bằng hậu cung và triều chính, e là sau này bọn người đó cũng có cớ nói là Người không làm tròn bổn phận nối dõi hoàng thất mà thôi”.
Hoàng Đế xoa nhẫn ngọc trên ngón tay cái, liếc mắt về hướng khác suy nghĩ:” Ngạch nương nói chí phải, xem ra trẫm đã quá lơ là hậu cung rồi”.
” Người nhận ra bây giờ cũng là kịp lúc, Người cũng nên chú ý một chút”, bà thấy Hoàng Đế có vẻ đang chú tâm vào lời của bà bèn nói tiếp:” Hậu cung vốn dĩ vẫn nên có người làm chủ, cũng có thể giúp Người quán xuyến mọi việc, như vậy cũng xem là giúp Người một phần”.
Hoàng Đế nghe vậy lặng một lúc, rồi nói:” Không phải ngạch nương vừa cho Trinh Quý phi và Vân tần quản lý hậu cung sao, việc này cứ để họ tiếp tục làm là được”.
Thái phi giương mắt nhìn Hoàng Đế:” Hậu cung để cho phi tần làm chủ, còn ra thể thống gì nữa! Chẳng qua do không có ai quán xuyến, ta mới chọn ra hai người làm giúp ta.
Đến khi lập hậu thì mọi việc phải để chính cung làm chủ”.
Hoàng Đế mi mắt cúi xuống, vẻ u buồn hiện lên trên gương mặt hắn, dù được kìm nén nhưng cũng không khó để nhận ra:” Trẫm…!trẫm vẫn chưa nghĩ đến…”
” Người còn nhớ đến Tát Khắc Đạt Minh Châu sao?”, thái phi.
Hoàng Đế vừa nghe đến vẻ mặt càng lộ rõ hơn vẻ u buồn:” Hiếu Đức hoàng hậu với trẫm, cũng là phu thê đồng tâm, chỉ tiếc khi trước 1 năm trước khi trẫm kế vị nàng đã…”
Hoàng Quý thái phi nhìn Hoàng Đế nhẹ nhàng an un:” Người mất cũng đã mất rồi, cớ gì mãi nhung nhớ làm gì”.
Hoàng Đế lặng người không đáp.
Thái phi cũng không ở lại lâu rồi lui về.
Việc lập hậu nhanh chónh lang truyền khắp cung.
Diên Hy cung trống vắng, tĩnh lặng.
Sen trong hồ cũng đang dần nở, Lệ Hân ngồi trong hậu điện chuẩn bị tư trang.
Nàng chọn trên bàn một cây trâm hồ điệp vàng khảm trân châu, cài lên lưu tô đỏ rủ dài ngang vai.
Cung nữ Linh Chi đem đến một tráp đựng son do Nội Vụ phủ mang đến đặt lên bàn.
Linh Chi khẽ vào tay Lệ Hân:” Tiểu chủ Vạn Tuế gia có ý định sách lập hoàng hậu”.
Lệ Hân vừa nghe vô cùng kinh ngạc, hỏi:” Vạn Tuế gia có chỉ định ai sẽ được sách lập không?”.
Linh Chi khẽ lắc đầu:” Nô tỳ chỉ nghe là…”
Lời còn chưa dứt bên ngoài truyền vào tiếng:” Anh Quý nhân đến”.
Linh Chi ra ngoài đón Anh Quý nhân vào trong.
Lệ Hân gặp nàng ta cười nói:” Mẫn Tú! Đến tìm ta có việc sao?”.
Mẫn Tú che miệng cười, đáp:” Chỉ là nhàn rỗi nên đến tán gẫu với cô thôi, cô đã nghe chuyện lập hậu chứ?”.
Lệ Hân cùng Mẫn Tú sang noãn các, nói:” Ta cũng vừa nghe thôi! Sự tình là thế nào?”.
Mẫn Tú nhẹ giọng:” Ban trưa Hoàng Quý thái phi đến bàn với Vạn Tuế gia việc sẽ sách lập hoàng hậu, nhưng lại không nói ai sẽ là hoàng hậu.
Cô nghĩ ai xứng đáng?”
Lệ Hân cười đáp:” Xét về gia thế thì Trinh Quý phi có gia thế hiển hách, lại được xem trọng, nhưng xét về việc hầu hạ Vạn Tuế gia thì Vân tần lại có phần lợi hơn.
Vân tần hầu hạ Vạn Tuế gia khi còn ở tiềm để, nên việc quán xuyến thiết nghĩ cũng sẽ biết đôi phần”.
Mẫn Tú lấy mẫu bánh hạnh nhân, nói:” Không phải do cô có hiềm khích với Kim Nhiên nên nói vậy chứ?”.
Lệ Hân bĩu môi:” Nếu nói không thì lại dối lòng, nói là thật thì là bất kính, Kim Nhiên đó có gì hay chứ? Chẳng qua chỉ có gia thế hiển hách, thân phận cao quý, nhưng so về nhan sắc thì thua cả ta và ả Lan Nhi ở Trữ Tú cung”.
Anh Quý nhân từ tốn cắn một mẫu bánh, chầm chậm ăn rồi nói:” Sao lại nhắc đến ả ta làm gì thật là mất hứng!”
” Nếu nói về nhan sắc kì thực ả đó thật sự cũng xem là mỹ nhân đấy”, Lệ Hân nói.
Mẫn Tú nghe vậy có chút tủi thân liền lãng sang chuyện khác.
…•…
…Hết Tập 5….