“Niếp Niếp còn chưa hết sốt, chúng ta có nên đưa con bé đến bệnh viện hay không?” Một giọng nữ cố gắng giảm thấp âm điệu xuống, trong giọng nói mang theo lo lắng vang lên ở bên tai Hứa Cẩm Vi.
“Không phải mới từ bệnh viện về mấy ngày trước sao? Em đừng có lo lắng, bác sĩ đã nói không sao, thuốc hạ sốt cũng không phải thuốc thần, nào có uống một lần là có hiệu quả ngay, lát nữa em cho con uống thêm một lần nữa là được. Anh đến trường, em cũng mau dọn dẹp rồi đi ra bày hàng đi, bán đồ xong sớm thì còn có thể về nấu cơm cho con ăn.” Một giọng nói đàn ông không nhanh không chậm vang lên.
“Vậy, vậy cũng tốt…”
… Ai?
Hứa Cẩm Vi cố gắng muốn nhận ra nguồn gốc của hai giọng nói này nhưng mà cuộc nói chuyện đã dừng lại, trong lòng cô bỗng dưng khủng hoảng một trận, còn chưa kịp sốt ruột thì cảm giác mình được đỡ dậy, trong miệng bị nhét vào một viên thuốc, sau đó lại bị đút uống một ít nước nóng, cô theo bản năng nuốt viên thuốc đó xuống.
Một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, lòng bàn tay có chút xù xì nhưng mang theo một loại cảm giác khiến lòng người yên tâm.
“Mẹ…” Hứa Cẩm Vi vô thức nỉ non.
“Ừm, mẹ ở chỗ này.” Thanh âm dịu dàng vang lên làm cho Hứa Cẩm Vi không phân rõ đây rốt cuộc là thực tế hay là mơ.
“A Bình! Đi thôi!” Giọng nam kia lại vang lên lần nữa.
“Tới đây.”
Trịnh Bình nhìn con gái nằm trên giường một cái, đau lòng khẽ hôn lên trán cô, sau đó vội vã theo chồng Hứa Quân đi ra ngoài.
Sau khi bên trong nhà yên tĩnh lại, Hứa Cẩm Vi vô tri vô giác lại ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, cô cảnh giác tỉnh lại trong tiếng mở cửa. Cô theo bản năng nhìn sang hướng phát ra âm thanh, liền thấy một người phụ nữ trung niên xa lạ đang cố gắng bê mấy thùng gỗ đi vào.
“Niếp Niếp? Con tỉnh rồi sao?” Sau khi người phụ nữ trung niên nhìn thấy Hứa Cẩm Vi trên giường, trên mặt lộ ra một nụ cười sung sướng, bà buông đồ trong tay xuống rồi bước nhanh tới, đưa tay muốn sờ trán cô.
Hứa Cẩm Vi theo bản năng muốn lui về sau nhưng bị vách tường ngăn cản động tác của cô, tay của người phụ nữ trung niên vẫn thành công phủ lên trán cô.
Hứa Cẩm Vi nhất thời ngẩn ngơ.
“Hình như đã hết sốt rồi.” Người phụ nữ trung niên không chú ý tới biểu cảm của cô, chỉ vui mừng nói, thấy cơn sốt rốt cuộc cũng hết thì tảng đá treo trong lòng bà cuối cùng cũng được gỡ xuống, “Niếp Niếp có đói bụng hay không? Mẹ đi hâm cho con chút cháo gà nhé.” Nói xong liền xoay người cầm hộp giữ nhiệt đi ra ngoài.
Nghe được hai chữ “cháo gà”, bụng Hứa Cẩm Vi bất giác kêu “ọc ọc” một tiếng. Cô nhất thời mím chặt môi, đưa tay ôm bụng bởi vì đói bụng mà dạ dày nóng lên, cô cũng không biết mình đã bao nhiêu ngày không ăn gì rồi, cô thật sự đói bụng lắm. Chẳng qua là khi tay cô sờ lên phần bụng của mình thì lại kinh ngạc phát hiện điểm không đúng.
Trước khi cô mất đi ý thức, cô đã chịu đựng cơn đói suốt mười ngày, bởi vì người nắm quyền ở căn cứ hãm hại nên cô bị giam ở sở nghiên cứu dưới lòng đất của căn cứ Hàng Thị trong hơn nửa năm trời, về sau căn cứ bị hàng ngàn hàng vạn Zombie xâm nhập, người bên ngoài đều chết hết, ngược lại chỉ còn mình cô – người bị dùng các biện pháp an toàn cao cấp nhất nhốt lại ở nơi ‘cơ mật’ là còn sống. Nhưng không có thức ăn tiếp tế, dựa hết vào dị năng của mình mà cung cấp nước, căn bản không kiên trì được bao lâu. Cô nhanh chóng bị cơn đói cực độ hành hạ mà gầy đến chỉ còn da bọc xương, cái cảm giác đói bụng khiến con người gần như phát điên đó ăn sâu vào trong tâm trí của cô.
Nhưng bây giờ cô lại mò trúng cái ngấn mỡ trên người mình?
Tầm mắt cô nhìn xuống dưới thì nhanh chóng phát hiện thân thể mình đã thay đổi hoàn toàn, cơ thể ngắn ngủn một khúc, lại mập một vòng, rốt cuộc là chuyện gì đây?!
Hứa Cẩm Vi cố gắng hết sức chống thân thể ngồi dậy, nhân cơ hội quan sát hoàn cảnh chung quanh, cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng nhỏ không tới mười mét vuông, dưới người là một cái giường gỗ cứng rắn, chăn nệm trải trên giường thuộc loại phong cách vô cùng cổ xưa, mặc dù không tính là thoải mái dễ chịu nhưng ít ra được sạch sẽ. Cách đó không xa là phòng bếp, dùng tấm gỗ ngăn ra, bên trong truyền ra tiếng lạch cạch, đồng thời còn có mùi thơm thoang thoảng của thức ăn.
Trong miệng cô bất giác ứa nước miếng, dạ dày từ đói bụng chết lặng lại truyền đến cảm giác đột nhiên co thắt lại.
Tầm mắt của cô nhìn chằm chằm tấm vách ngăn, không ngừng truyền ra mùi thơm kia, cũng không lâu lắm, người phụ nữ trung niên xa lạ đó bưng một cái chén từ trong bếp đi ra, sau đó cầm chén để lên trên cái bàn gỗ vuông cũ kỹ gần mép đầu giường.
“Nào, mẹ làm cháo gà xé sợi cho con này, ăn nhiều một chút, thân thể mới có thể nhanh chóng hồi phục.”
Thậm chí không còn kịp suy nghĩ đến từ “Mẹ” trong lời nói của người phụ nữ, Hứa Cẩm Vi có chút sững sờ nhìn chén cháo tỏa ra hơi nóng kia, cái chén này không biết là chén tráng men cũ kỹ của niên đại nào, miệng chén còn có vài chỗ sứt mẻ, lộ ra một ít màu đen bên trong nhìn có chút bẩn bẩn, nhưng mà cháo gà xé sợi trong chén nhìn lại rất ngon miệng, hạt gạo trắng noãn óng ánh hòa cùng mùi gà thơm phức, bên ngoài còn nổi lơ lửng một lớp váng mỡ gà, một vài cọng hành lá cắt nhỏ màu xanh cùng sợi gà xé nhỏ tô điểm trong đó, Hứa Cẩm Vi nhìn, gần như hoài nghi đây là một chén cháo gà trong ảo tưởng của cô.
Giống như cô bé bán diêm trước khi chết quẹt que diêm thấy được gà nướng và bà nội vậy, chẳng lẽ cô cũng đã sắp chết, chỉ còn lại mơ ước cuối cùng, một chén cháo gà xé sợi và một người mẹ?
Căn phòng nhỏ sạch sẽ, thức ăn nóng hổi, một người phụ nữ xa lạ tự xưng là mẹ, tất cả những thứ này ở trong mắt Hứa Cẩm Vi thật sự quá mức quỷ dị.
“Niếp Niếp, sao thế? Không muốn ăn sao?” Trịnh Bình lo âu nhìn dáng vẻ con gái ngẩn người, cầm chén cháo đẩy về phía cô.
Mùi thơm của cháo gà quanh quẩn chóp mũi của Hứa Cẩm Vi, dạ dày lập tức cuồn cuộn ra một cổ cảm giác đói bụng làm người ta khó mà chịu được, cô nào còn suy nghĩ nữa, trực tiếp cầm muỗng lên ăn một miếng lớn– cho dù ảo ảnh trước khi chết cũng được, cô thật sự là quá đói, quá đói!
Cháo gà này là dùng nước luộc gà để nấu, hạt gạo trong suốt đầy đặn, trắng như bông tuyết, hấp thu hết vị ngọt của nước luộc gà, sợi thịt gà mềm dai, nóng hổi mà chui vào trong bụng làm cho dạ dày đói cồn cào của cô cảm nhận được cảm giác ấm áp no căng đã lâu chưa có.
“Khụ khụ khụ…” Chẳng qua là cô ăn quá mau, lập tức bị nước cháo trong miệng làm sặc một cái, ho khan kịch liệt.
“Ăn từ từ, ăn từ từ.” Trịnh Bình lấy tay nhẹ nhàng vỗ lưng giúp Hứa Cẩm Vi, giúp cô thuận khí, trên mặt tràn đầy vẻ đau lòng.
Thật lâu sau, Hứa Cẩm Vi mới chậm rãi ổn định lại, sau đó tiếp tục ăn như hổ đói, thấy vậy trong lòng Trịnh Bình chua xót không thôi.
Cùng lúc đó, cửa truyền đến tiếng gõ, Trịnh Bình đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngoài cửa là một người phụ nữ tóc quăn, mặc áo khoác nhung, phía sau còn dắt theo một cô gái mặc váy màu hồng tựa như công chúa, gương mặt của người phụ nữ này và Trịnh Bình có nét tương tự, nhưng trông có vẻ trẻ tuổi và xinh đẹp hơn rất nhiều.
“Chị, Vi Vi tỉnh chưa?” Trịnh Châu ôn nhu hỏi.
Nhìn thấy một lớn một nhỏ ở cửa, vẻ mặt của Trịnh Bình tỏ ra có chút mất tự nhiên, nhưng mà rốt cuộc là chị em ruột, cuối cùng bà vẫn kiềm chế cảm xúc phức tạp ở trong lòng, mở miệng trả lời: “Mới vừa tỉnh, đang ăn cháo.”
“Vậy thì tốt.” Nụ cười trên mặt Trịnh Châu nhất thời như trút được gánh nặng, cầm đồ trong tay đưa cho Trịnh Bình, “Lần này đều là Lâm Lâm nhà em không hiểu chuyện, làm hại Vi Vi chịu khổ như vậy, đây là hai bộ quần áo và một số đồ bổ, coi như là Lâm Lâm nhà em nhận lỗi.”
Trịnh Bình nhìn cái túi trong tay một chút, rốt cuộc vẫn không từ chối. Chồng Trịnh Châu thường xuyên đi Quảng Châu công tác nên sẽ mang một số quần áo kiểu mới từ bên đó về, để cho vợ con cũng ăn mặc thật xinh đẹp, mà con gái bà đã rất lâu chưa được mặc quần áo mới rồi.
“Lục Lâm Lâm, mau đi xin lỗi em gái đi.”
Lục Lâm Lâm gật đầu một cái, ngoan ngoãn chạy đến mép giường, nói một câu xin lỗi với Hứa Cẩm Vi.
Hứa Cẩm Vi lại có chút sững sốt, luôn cảm thấy một màn trước mắt này hình như quen quen.
“Vi Vi, thật xin lỗi.” Cô gái mặc váy hồng nói xong, ánh nắng từ ngoài cửa số chiếu vào trên người cô ấy, tôn lên gương mặt như vẽ của cô ấy, thanh thuần đáng yêu, hình thành sự khác biệt rõ ràng với cô gái béo mập lại tiều tụy nằm trên giường bệnh.
Lục Lâm Lâm nhìn cô, dùng thanh âm ngọt ngào nói: “Vi Vi, thật xin lỗi.”
Giống nhau như đúc.
Hứa Cẩm Vi cảm thấy mình gần như không có cách nào suy nghĩ được.
Cảnh tượng quen thuộc như vậy, tên người cũng quen thuộc như vậy–
Giống với cuốn tiểu thuyết niên đại xưa cô từng đọc mấy trăm lần lúc đang bị giam ở trong sở nghiên cứu kia… y như đúc.
Quyển tiểu thuyết này nói về câu chuyện tình yêu tuyệt đẹp của nam nữ chính ở thập niên 80, nhưng tiểu thuyết tất nhiên cũng cần có vai phụ để làm nổi bật vai chính. Trong cuốn tiểu thuyết này tình cờ có một nữ phụ có kết quả vô cùng thê thảm trùng tên trùng họ với cô cho nên được người cố ý đưa tới cho cô “giải buồn”.
Mà cảnh tượng Lục Lâm Lâm bị mẹ dẫn đến xin lỗi Hứa Cẩm Vi chính là tình tiết mấy chương đầu của cuốn sách.
Cô bị giam ở trong sở nghiên cứu suốt hơn hai trăm ngày, thứ duy nhất có thể coi như là giải trí chính là quyển tiểu thuyết này nên mức độ quen thuộc của cô đối với cuốn tiểu thuyết này có thể nói là đọc thuộc làu làu.
Trịnh Châu và Trịnh Bình là chị em ruột, tuổi tác chênh nhau năm tuổi, nhưng bởi vì người lên núi người xuống thôn quê nên số phận của hai chị em này xảy ra thay đổi to lớn. Em gái Trịnh Châu bởi vì nhỏ tuổi nên không xuống thôn quê, sau khi tốt nghiệp đại học thì gả cho bạn học Lục Cao Hoa có cha mẹ đều làm cơ quan có đơn vị ở đây, sau đó sinh ra Lục Lâm Lâm.
Lúc chị Trịnh Bình trở về thành phố cũng đã gần ba mươi, ở thời đại bọn họ có thể coi là gái già, bà cũng chưa tốt nghiệp cấp hai nên rất khó tìm được công việc tốt, chỉ có thể vào công xưởng làm một công nhân bình thường, sau khi được người giới thiệu thì gả cho giáo sư đại học Hứa Quân lớn hơn bà gần mười tuổi, sinh ra Hứa Cẩm Vi.
Mặc dù đều là con gái nhưng Lục Lâm Lâm và Hứa Cẩm Vi ở nhà được đối xử hoàn toàn khác nhau.
Nhà họ Lục đều là người có ăn học, tư tưởng sáng suốt, bất kể là con trai hay là con gái đều thích như nhau, Lục Lâm Lâm được xem như là viên ngọc trong lòng bàn tay của nhà họ Lục, được cưng chiều mà lớn lên.
Hứa Cẩm Vi thì khác, với điều kiện của nhà họ Hứa, Trịnh Bình mang thai còn phải tiếp tục đi làm, bởi vì động thai nên sinh sớm, lúc sinh Hứa Cẩm Vi ra còn chưa đủ năm cân ( 2,5 kg), gầy ốm tong teo, thiếu chút nữa không nuôi được. Hứa Quân là con trai út nhà họ Hứa, trên ông có ba người chị, từ khi nghe nói Trịnh Bình sinh ra một cô con gái thì nhà họ Hứa liền không xuất hiện ở bệnh viện. Nếu không phải mẹ của Trịnh Bình từ nông thôn chạy đến bệnh viện chăm lo cho hai mẹ con cô thì sợ rằng Trịnh Bình cũng không ở cữ được.
Thật vất vả mới xuất viện, đứa trẻ quá yếu ớt nên nhất định phải chăm sóc cẩn thận, Trịnh Bình liền bỏ công việc ở nhà chăm con, cuối cùng cũng nuôi Hứa Cẩm Vi lớn lên khỏe mạnh, nhưng lại không khỏi bị người nhà họ Hứa phàn nàn, nói bà ham ăn lười làm, nói Hứa Cẩm Vi là đồ tốn tiền cơm gạo nuôi lớn xong chẳng được cái gì.
Nhà họ Hứa không hề có ý định gặp Hứa Cẩm Vi, nếu không phải kế hoạch sinh sản được quản lý chặt chẽ, Hứa Quân lại là giáo sư đại học, sinh xong thì tuyệt đối không thể sinh tiếp, nếu không nhất định sẽ để cho Trịnh Bình sinh thêm đứa nữa. Mặc dù không thể sinh nữa nhưng bọn họ cũng không yêu thương gì Hứa Cẩm Vi, mấy thứ như thức ăn, quà cáp, tiền mừng tuổi cho tới bây giờ chỉ có cho anh em họ, Hứa Cẩm Vi nhiều nhất cũng chỉ có được chút đồ thừa.
Hơn nữa, có lẽ là khi còn bé uống quá nhiều thuốc nên từ khi Hứa Cẩm Vi lên năm thì bắt đầu phát phì, rõ ràng ăn rất ít nhưng người vẫn trở nên càng ngày càng béo, cho dù ai nhìn cũng cho rằng cô ngày thường ăn rất nhiều– cái này dĩ nhiên cũng là ‘chứng cứ’ quan trọng để người nhà họ Hứa chê và trách mắng cô.
Trịnh Bình dù như thế nào cũng sẽ không muốn để cho con gái chịu uất ức như vậy, nên rất ít khi mang dẫn cô trở về nhà họ Hứa, chỉ cùng nhà mẹ đẻ qua lại nhiều chút.
Hứa Cẩm Vi và Lục Lâm Lâm là chị em họ nhưng không lớn hơn bao nhiêu, cho nên tiểu học và trung học đều học cùng nhau, quan hệ vô cùng thân thiết. Lần này Hứa Cẩm Vi lên cơn sốt là bởi vì tan học cùng Lục Lâm Lâm đi bờ sông chơi, Lục Lâm Lâm muốn xem cá trong sông, kết quả lỡ chân trượt rơi vào trong nước, còn không cẩn thận kéo Hứa Cẩm Vi ở bên cạnh xuống theo.
Lục Lâm Lâm nhìn gầy nhưng thân thể rất khỏe mạnh, sau khi được vớt lên thì không có chuyện gì nhưng Hứa Cẩm Vi nhìn thì mập mạp, nhưng sau khi được vớt lên thì phát sốt cao, ngủ mê man suốt hai ngày.
Mà khi cô tỉnh lại, cô lại thành “Hứa Cẩm Vi”.