Đổng Tĩnh an ủi con gái: “Con ráng chịu thêm chút nữa, chờ khi con gả vào nhà họ Tần rồi, thì mỗi ngày có thể thay một phòng để ngủ.”
Cố Thư Dao cắn môi, nói với vẻ hơi do dự: “Nhưng người đính hôn với cậu chủ nhỏ nhà họ Tần là em gái mà.
Hôn sự giữa hai người họ đã được đính ước nhiều năm rồi, biết đâu họ đã bí mật qua lại với nhau không biết bao nhiêu lần rồi thì sao.”
Lỡ như cậu chủ nhỏ nhà họ Tần có tình cảm sâu đậm với Cố Kiều Kiều thì phải làm sao?
“Hừ, con yên tâm đi, nhà họ Tần chắc chắn không để mắt tới nó đâu, nếu không thì sao lâu vậy rồi mà vẫn chẳng thấy đến nhà.” Đổng Tĩnh vuốt ve gương mặt con gái với sự trìu mến: “Dao Dao của mẹ xinh đẹp thế này, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy con cũng sẽ động lòng.
Con đĩ nhỏ đó là cái gì chứ.”
Cố Thư Dao nói với vẻ ngượng ngùng: “Mẹ, xem mẹ nói kìa.”
Cô ta cầm chiếc gương tròn nhỏ trên bàn trà lên, ngắm nhìn bản thân trong gương.
Có một câu mẹ cô ta quả thật nói không sai, cô ta thật sự rất xinh đẹp.
Đặc biệt là đến nhà họ Cố lâu như vậy, được ăn ngon uống tốt, làn da của cô ta càng trở nên trắng trẻo hơn lúc trước.
Cô ta vẫn còn chút lo lắng: “Mẹ, cậu chủ nhỏ nhà họ Tần thật sự sẽ thích con chứ?”
Khoảng thời gian trước mẹ cô ta đã phân tích cho cô ta rằng, nhà họ Tần là gia đình tốt nhất trước mắt mà hiện giờ cô ta có thể gả vào.
Không chỉ vì căn nhà của nhà bọn họ chiếm diện tích rất rộng lớn, mà chỉ dựa vào mấy chục mẫu ruộng trong nhà thôi cũng đã không cần phải lo cơm ăn áo mặc.
Vậy nên, cô ta cũng rất hài lòng với việc được gả cho cậu chủ nhỏ nhà họ Tần.
Hơn nữa, theo phân tích của mẹ cô ta, nhà họ Cố bọn họ cũng được xem là gia đình hàng đầu trong số những thôn xung quanh, nhà họ Tần khó mà tìm được gia đình nào tốt hơn nhà họ Cố.
Trong chuyện hôn nhân vẫn phải chú trọng đến việc môn đăng hộ đối.
Sở dĩ tổ chức một buổi tiệc mà người sáng suốt vừa nhìn đã biết đang xảy ra chuyện gì như vậy, có lẽ là do nhà họ Tần không hài lòng với em gái.
Ôi, em gái cũng thật là, miệng mồm lanh lợi, chẳng có chút dáng vẻ nào của con gái.
Cũng khó trách đã lâu như vậy mà người ta vẫn chưa đến nhà hỏi cưới, suy cho cùng thì ai lại muốn lấy một cô con dâu ngang ngược hỗn xược về nhà chứ.
Sau này trong nhà còn có ngày nào yên ổn không?
Như thế thì, cho dù tương lai cô ta có kết duyên với cậu chủ nhỏ nhà họ Tần, thì cũng không thể xem là cướp đi cuộc hôn nhân của em gái.
Nếu không phải cô ta thì tóm lại cũng sẽ có người khác.
Vậy thì chi bằng nhường cho chị em mình còn hơn.
Vì vậy, Cố Thư Dao càng cảm thấy yên tâm thoải mái hơn.
“Mẹ đã sắp xếp xong xuôi chuyện của ngày mai rồi.
Đến lúc đó khi mẹ trò chuyện với bà Tưởng, mẹ sẽ nhờ thím Hai của con dẫn con đi vệ sinh, tiện thể để con gặp cậu chủ nhỏ đó.” Đổng Tĩnh dặn dò con gái với khuôn mặt đầy tự tin.
Khoảng thời gian trước mẹ vợ của Cố Tư Văn thuộc nhánh thứ hai nhà họ Cố bị bệnh,nên Lý Thúy Hoa bận về nhà chăm sóc mẹ bà ta, vì vậy gần đây ít đến nhà họ Cố thăm viếng.
Quả nhiên…
Cố Kiều Kiều lặng lẽ trở về chiếc giường nhỏ của mình.
Thì ra thím Hai này của cô đã sớm bị mẹ kế của cô mua chuộc.
Hèn chi trong cuốn truyện thập niên đó, thím Hai luôn dốc hết sức giúp đỡ mẹ kế “cô” đối phó với nguyên chủ.
Nhưng mà từ trước đến nay thím Hai đó của cô vẫn luôn rất tham lam, không biết mẹ kế của cô đã phải bỏ ra bao nhiêu vốn gốc nữa.
Ngủ thôi ngủ thôi, không suy nghĩ nữa, ngày mai xem kịch hay.
Thiên linh linh, địa linh linh, cầu mong cô không hái nhầm loại thảo dược.
Sáng sớm, trước cửa nhà họ Tần đã chật kín người.
Phần lớn là phụ nữ từ thôn Cố Gia và các thôn xung quanh, họ dẫn theo cả con gái đến.
Ba người nhà họ Cố cũng đứng trong đám đông.
Cố Kiều Kiều buồn chán nghịch ngón tay.
Nhà họ Tần thật là ra vẻ, để bao nhiêu người đứng đợi ngoài này, đừng nói với cô rằng họ không biết mọi người đã đến.
Cố Thư Dao khoác tay mẹ, nhìn ngôi nhà lớn trước mặt với vẻ ngưỡng mộ; “Mẹ, đây là cửa gỗ hồng mộc phải không? Thật uy nghi quá.”
Đổng Tĩnh cũng kích động mà gật đầu, đây mới là nơi con gái mụ ta xứng đáng sống.
Không phải căn nhà tranh xập xệ ngày xưa, càng không phải chiếc giường gỗ trong phòng khách hiện giờ.
Vì con gái, hôm nay mụ ta nhất định phải cố gắng hết sức.
Cố Kiều Kiều đứng phía sau bĩu môi khinh thường.
Hai mẹ con này thật thiếu hiểu biết, đây đâu phải cửa gỗ hồng mộc thật.
Với gia cảnh hiện giờ của nhà họ Tần, sao có thể sắm nổi.
Nhưng hiển nhiên, có không ít người nghĩ giống mẹ con Đổng Tĩnh.