Tỷ tỷ, lại là tỷ tỷ!
Thẩm Cẩn Vu nổi giận đùng đùng mà thu tay lại, tại sao cái gì cũng là Giản Ánh An chứ!
Cậu khoanh tay lại, hất cằm nhìn Giản Ánh An, từ khi biết thân phận “con riêng” của cô, Thẩm Cẩn Vu càng thêm khinh thường Giản Ánh An.
Cậu chính là “con một” của nhà họ Thẩm, Thẩm gia yêu thương cậu còn không hết!
Giản Ánh An có cái gì mà muốn đoạt Miên Miên của cậu ta chứ!
Thẩm Cẩn Vu soi mói: “Bác trai và bác gái Tần đã đồng ý cho cậu đến sao?”
Giản Ánh An: “Ai cần cậu lo.”
Thẩm Cẩn Vu: “…”
Giản Ánh An thật sự không hề khách khí với cậu, nhưng Thẩm Cẩn Vu biết nhà họ Tần chỉ sắp xếp Tần Miên Miên tới tham gia chương trình thôi, không có Giản Ánh An!
Chắc chắn là đồ thối tha này không biết xấu hổ, lì lợm la liếm đi theo Tần Miên Miên đến đây rồi!
Ánh mắt Thẩm Cẩn Vu sáng lên, vậy chỉ cần đuổi Giản Ánh An đi là được phải không!
Cậu quay đầu lại nhìn một nhóm nhân viên công tác, muốn từ giữa đám đông nhìn thấy bóng dáng đạo diễn.
Diệp Chu không có ở đây.
Tề Ẩn và Giang An Ngôn ngồi xe đến.
Dọc đường đi, Giang An Ngôn kéo khoảng cách với Tề Ẩn tựa như tránh ôn thần, rất sợ bị người nọ bắt chuyện. Nhưng cô lại cảm thấy như vậy không lịch sự cho lắm nên bắt đầu nhắc đến Giản Ánh An và Tần Miên Miên.
Ai biết được từ đầu tới cuối Tề Ẩn không đáp lại câu nào…
Sau khi xuống xe, Giang An Ngôn chạy chậm đến bên cạnh Tần Miên Miên.
Chỉ cần không ở cùng với Tề Ẩn là được!
Khách mời chính thức đến đông đủ.
Cộng thêm bốn nhóm đã tới trước và đang chờ đợi thì tổng cộng có sáu nhóm khách mời, mười hai người, mọi người đều đứng chung một chỗ rất náo nhiệt.
Giản Ánh An vẫn đứng cùng Tần Miên Miên, hai người lớn hoàn toàn bị làm lơ.
Camera quay chụp vẻ mặt của hai cô bé, sau đó lại đi chụp vẻ mặt khó xử của Giang An Ngôn, Giang An Ngôn trước máy ảnh thì tươi cười, trong lòng đều là: Chu mi nga, cứu mị với!
Ở trong nhóm cô không bị các thành viên xa lánh nhưng đến đây lại bị hai đứa nhỏ này hắt hủi.
Khó khăn quá đi.
Tề Ẩn rất bình tĩnh, một mình đứng một bên.
Thẩm Cẩn Vu xem như nghe lời mà đứng bên cạnh nam diễn viên, thỉnh thoảng nhìn sang Giản Ánh An và Tần Miên Miên, sau đó chuyên tâm chờ đạo diễn.
Diệp Chu cũng nhanh chóng xuất hiện.
Trên tay ông cầm thẻ nhiệm vụ, đợi lát nữa sẽ giới thiệu nhiệm vụ hôm nay.
Đúng lúc này Thẩm Cẩn Vu giơ tay lên: “Chú đạo diễn ơi, số người không đúng ạ!”
Diệp Chu: “A? Không đúng chỗ nào?”
Im đi, thằng nhóc khách mời đột nhiên chen vào đoàn.
Nhờ vào phúc của Thẩm Cẩn Vu mà nam diễn viên cũng có thể theo vào, nay lại cười cười xấu hổ.
Anh ta tên là Quý Hàn, sự nghiệp diễn viên bình bình không lên không xuống. Đối với nam diễn viên trẻ tuổi thì đây chính là điểm trí mạng! Cũng may công ty thấy anh ta nghe lời, hẳn là có thể chăm sóc cho tiểu thiếu gia nhà họ Thẩm nên đã sắp xếp cho anh ta cơ hội này.
Nhưng chăm sóc cho tiểu thiếu gia, thật không dễ dàng.
Thẩm Cẩn Vu chỉ tay về phía Giản Ánh An: “Cậu ta không nên xuất hiện ở đây!”
Tiểu thiếu gia kiêu căng ngạo mạn.
Diệp Chu: “…”
Hay là cậu nhóc chỉ chính mình đi.
Đều là chen ngang vào chương trình, nhưng Tần Miên Miên là ông cầu mà không được, Thẩm Cẩn Vu lại là phiền toái lớn.
Không đợi Diệp Chu và Giản Ánh An lên tiếng, Tần Miên Miên đã nói trước: “Tỷ tỷ phải ở đây! Tỷ tỷ không quay, em cũng không quay!”
Sau khi Tần Miên Miên nói xong hai mắt liền đỏ hoe, nàng vốn đã không thích quay chương trình, không thích bị một đám người xa lạ nhìn chằm chằm, thoạt nhìn cô bé hiện tại yếu đuối đáng thương, khiến người ta vô cùng đau lòng.
Nàng cố gắng không khóc, nắm lấy ống tay áo của Giản Ánh An: “Chị ơi, chúng ta về nhà thôi, không quay nữa…”
Diệp Chu luống cuống: “Miên Miên, trước tiên đừng khóc được không.”
Diệp Chu nhìn Giản Ánh An đang dỗ dành Tần Miên Miên, động tác vô cùng thành thạo, sau khi được Giản Ánh An an ủi thì cảm xúc của Tần Miên Miên đã ổn định trở lại, nhưng vẫn có hơi rầu rĩ không vui.
Ai, phiền lòng quá đi.
Thẩm Cẩn Vu cắn môi không phục.
Cậu ta quả thực không nên xuất hiện ở đây! Cậu ta chỉ là một đứa con riêng, bác trai bác gái Tần sao có thể đưa một đứa con riêng vào trong chương trình chứ!
Tham gia chương trình, hẳn là chỉ có cậu và Miên Miên mới đúng!
Thẩm Cẩn Vu đang muốn chọc thủng thân phận “con riêng” của Giản Ánh An trước mặt mọi người, như vậy thì chắc chắn ai cũng sẽ cảm thấy cậu ta trơ trẽn!
Diệp Chu cảm thấy có một số chuyện phải giải thích rõ ràng ngay từ đầu, trong lúc vô tình ông đã đánh gãy lời của Thẩm Cẩn Vu.
“Giản Ánh An là khách mời đã được quyết định ngay từ đầu, hợp đồng cũng đã ký xong, không thể tùy tiện để cô bé rút lui khỏi chương trình được.”
Những lời này có ý tứ sâu xa, trẻ con nghe không hiểu cũng không sao, người lớn hiểu là được.
Người lớn ở đây đa phần đều là người trong showbiz, mấy chuyện quanh co lòng vòng này trong lòng ai nấy đều rõ ràng, ngay từ đầu đã nói chỉ có bốn nhóm khách mời sau đó lại thành sáu nhóm, chắc chắn trong đó có biến.
Giản Ánh An đã được quyết định ngay từ đầu, Tần Miên Miên là đi theo cùng cô.
Hai người họ không phải, vậy chính là Thẩm Cẩn Vu!
Là khách mời bị nhét vào, còn muốn đuổi khách mời được chọn ra khỏi chương trình.
Những người từng bị cướp tài nguyên nhìn Thẩm Cẩn Vu bằng ánh mắt phức tạp.
Nhà giàu đúng là không biết dạy con, mới có 6 tuổi đã học được ỷ thế hiếp người!
Nhìn Giản Ánh An đi, một câu cũng chưa nói, lại nhìn Tần Miên Miên tủi thân đến nhường nào kìa, thật là khiến người ta nhìn thôi cũng thấy phẫn nộ trong lòng!
Diệp Chu: “Vừa mới bắt đầu quay hẳn là chưa quen lắm, hy vọng sau này mọi người có thể giao lưu thật tốt.”
Đừng có gây phiền phức cho ông đây!
Một đoạn nhạc đệm nhỏ này đã kết thúc, Quý Hàn kéo Thẩm Cẩn Vu một cái để cậu ta yên tĩnh chút.
Thẩm Cẩn Vu im lặng, chắc chắn không phải là muốn cho Quý Hàn mặt mũi, cậu ta vẫn luôn nhìn Tần Miên Miên, từ đầu đến cuối ánh mắt chưa từng dời đi, cực kỳ cứng đầu.
Không khỏi khiến cho người ta nghĩ nhiều: Vì theo đuổi một cô bé mà tham gia chương trình.
Học hành không lo!
Diệp Chu thấy bọn họ đã im lặng bèn bắt đầu chương trình.
Chương trình sẽ được ở quay ở một thôn trang, ở đây thanh niên và trẻ con đều ra ngoài đi làm , trong thôn chỉ còn một ít người già và người trung niên.
Diệp Chu giơ thẻ nhiệm vụ lên: “Nhiệm vụ thứ nhất của mọi người là đi tìm đồ ăn!”
Tổ chương trình không có ý định cung cấp đồ ăn cho các khách quý, để xem người lớn làm thế nào để cho đám con nít ăn no.
Giản Ánh An ôm Tần Miên Miên dỗ dành: “Không đuổi chị đi được đâu, chị của em rất lợi hại mà.”
Tần Miên Miên: “Dạ, em biết mà.”
Giản Ánh An đã sớm bơ hai người lớn, mặc kệ Giang An Ngôn đang trông mong nhìn cô, hy vọng cô trả Tần Miên Miên lại cho mình, cô cũng không dao động: “Em đói bụng sao? Muốn ăn cái gì không?”
Tần Miên Miên ngẩng đầu: “Bánh kem nhỏ ạ.”
Giản Ánh An quay đầu lại nhìn thoáng qua thôn trang.
Chắc là không tìm được bánh kem nhỏ đâu.
Nhưng cô cũng không định từ bỏ. Lúc lên xe tổ chương trình không có tịch thu tiền của cô, chỉ cần tìm một hộ gia đình, mượn phòng bếp của chủ nhà sau đó mua sắm nguyên liệu nấu ăn là được.
Dù cho là nông thôn thì sẽ luôn có bột mì, trứng và đường trắng.
Giản Ánh An: “Được.”
Cô dẫn Tần Miên Miên đi vào trong thôn, bỏ mặc Giang An Ngôn đang muốn nói lại thôi.
Các nhóm khách quý khác cũng lục tục xuất phát, bên cạnh ai cũng có một đứa bé ngoan ngoãn dễ thương.
Cô và Tề Ẩn đứng tại chỗ, cái gì cũng không có…
Giang An Ngôn nghĩ một lúc cũng vội vàng đi theo, cô hèn mọn theo sau hai cô bé, giống như thú cưng bị vứt bỏ đáng thương vô cùng.
Mang chị theo đi, chị cũng có thể kiếm đồ ăn mà!
Tề Ẩn và Diệp Chu nhìn nhau chằm chằm.
Diệp Chu vỗ vai anh ta, hiển nhiên hai người đã biết nhau từ lâu: “Đừng nhìn tôi, còn không mau đi làm công cho boss lớn đi.”
Giản Ánh An rõ ràng đã có chủ ý, chỉ cần đi theo cô bé thì cho dù không ăn được bánh kem, ít nhất cũng không lo bị đói.