Thế tử của Ung Châu – Giang Nghiệt, là kẻ hoang dâm vô độ, đã cưới đến hai mươi ba phòng thiếp thất, và ta là người thứ hai mươi tư.
Khi tin tức ấy truyền đến, Tiểu Tước đang giúp ta vấn tóc.
Vào đêm, kỹ viện là nơi nhộn nhịp nhất. Tiếng người huyên náo dưới lầu, ngoài cửa sổ mưa tuyết rơi lất phất. Giang Nghiệt đẩy cửa bước vào, thân mặc trường bào đen tuyền viền lông chim được thêu kim tuyến, trên vai phủ một lớp tuyết trắng chưa tan hết, càng làm hắn trông như một vương hầu lạnh lùng uy nghiêm.
Hắn tiến đến bên cạnh ta, dịu dàng chỉnh lại trâm cài trên tóc. Những ngón tay lạnh như băng lướt qua mặt ta, cuối cùng mạnh mẽ nắm lấy, nâng cằm ta lên.
“Sắp thành thân với ta, nàng không vui sao?”
“Điện hạ đã hiểu lầm rồi,” ta mỉm cười nhìn thẳng vào hắn, “thiếp chỉ lo rằng… Điện hạ sẽ không đủ sức lực thôi.”
Giang Nghiệt nở nụ cười mỏng manh, ánh mắt nhìn ta tựa như băng đang tan chảy, nóng bỏng nhưng đầy lạnh lẽo.
“Vậy thì thử xem.”
Thử thì cũng chỉ có chết.
Ta chậm rãi hôn lên môi hắn.
Giang Nghiệt bất ngờ chuyển thế chủ động, cắn chặt lấy môi ta, vừa hôn vừa đẩy lùi ta về phía sau. Giữa những hơi thở dồn dập, hắn vừa cười vừa thấp giọng hỏi: “Nói xem, giờ đây trong tâm trí nàng là ta, hay vẫn là Hứa Ninh Chu?”
Hình ảnh trước mắt ta dần dần trùng khớp với bóng dáng thiếu niên trong ký ức, ta khẽ cười thành tiếng.
“Nghiệt ca ca đang ghen sao?”
Giang Nghiệt kề sát tai ta, hơi thở nóng ấm từng đợt đốt cháy vành tai mong manh của ta, tựa như một con sói dữ đang bảo vệ lãnh thổ, cuối cùng đã chiếm lấy con mồi mà hắn khao khát từ lâu.
“Ừ, ghen đến phát cuồng.”
Toàn Ung Châu ai ai cũng sợ Giang Nghiệt.
Vương gia Ung Châu là người ủng hộ tân Hoàng đế, cả thiên hạ đều biết, ngai vàng của đế vương hôm nay phần lớn là nhờ vào công lao của quân đội Ung Châu. Còn Giang Nghiệt là con trai duy nhất của Ung Châu Vương, tương lai sẽ là người kế vị, bất kỳ ai gặp hắn cũng đều phải kính nể ba phần.
Nhưng ta lại không sợ hắn.
Bởi vì hắn và mối tình đầu thanh mai trúc mã của ta, Hứa Ninh Chu, trông như hai giọt nước.
Lần đầu gặp hắn tại kỹ viện, Giang Nghiệt ném một túi bạc lớn lên bàn, hỏi ta rằng muốn ngủ với hắn hay với lão phú thương béo phệ, đầu hói, vẻ ngoài trông như có thể làm ông nội của ta.
Ta thật thà đáp rằng ta chọn hắn, vì dù gì hắn cũng đẹp trai, trẻ trung lại giàu có. Ngủ với hắn, ta có thể tự an ủi rằng mình đang hiến thân vì nghệ thuật; còn nếu ngủ với lão phú thương kia, ta chỉ có thể tự an ủi rằng mình đang bị chó cắn.
Nhưng cuối cùng, Giang Nghiệt không hề chạm vào ta.
Hắn chỉ ôm ta trong lòng suốt cả đêm, còn bắt ta hát cho hắn nghe. Sáng hôm sau, ta thức dậy với cảm giác lưng đau mỏi, bước đi phải bám tường, người ngoài nhìn vào có khi còn nghĩ Giang Nghiệt trẻ trung mà lại mạnh mẽ như vậy, hoặc có sở thích gì đó kỳ quặc không muốn người khác biết.
Các cô nương trong kỹ viện phần lớn đều thân thiết với ta, chỉ có Tiểu Ngọc là không hòa thuận, thấy ta như vậy liền cất giọng mỉa mai: “Chà, Nguyễn Lưu Hương, mới leo cao được một chút, cả người cũng trở nên quý giá hẳn lên!”
Ai cũng biết rằng đàn bà bên cạnh Giang Nghiệt chẳng có kết cục gì tốt đẹp.
Ta lạnh nhạt cười thầm trong lòng, nghĩ rằng nếu là phúc, ngươi có muốn không? Nhưng bề ngoài vẫn nở nụ cười tươi đáp: “Đúng rồi, đúng rồi.”
Yên Liễu lo lắng đỡ ta: “Thế tử quả là danh bất hư truyền… chơi thật tàn nhẫn?”
Ta đau đầu, kéo nàng lại, nghiến răng nói nhỏ vào tai:
“Hắn không làm gì ta!”
“Nếu thế thì… sao ngươi lại thế này?”
Ta kể lại mọi chuyện cho nàng nghe một lượt.
Yên Liễu kinh ngạc: “Vậy là, hắn chỉ ôm ngươi ngủ một giấc?”
Phía sau có tiếng rèm châu khẽ rung, ta chìm trong cơn oán giận với Giang Nghiệt, không suy nghĩ kỹ trước khi nói:
“Có khi nào là vì hắn… không làm được?”
Giọng nói đầy vẻ ấm áp và mang theo chút ý cười của Giang Nghiệt liền tiếp lời:
“A Nguyễn đang nói ai không làm được vậy?”
Ta sợ đến nỗi quỳ gối xuống đất.
Những người xung quanh đồng loạt hành lễ, Giang Nghiệt thong thả đi vòng ra phía trước ta, như thể rất thắc mắc mà hỏi: “Sao không nói nữa?”
Ta ho khan vài tiếng.
“Cổ họng đau.”
Hắn ngồi xuống bên bàn, nhận chén trà nóng, chậm rãi thổi nhẹ.
“Sáng nay thấy nàng ngủ say, ta không nỡ gọi dậy. Vừa rồi đã bảo người hầm cháo yến sào và sữa bò, đã thức dậy rồi thì uống đi.”
Ta vâng dạ liên hồi, tưởng rằng đã thoát khỏi đề tài này. Đang định đứng dậy, chợt nghe hắn đổi giọng.
“Vậy ai là người không làm được?”
Tốt lắm. Ta quỳ tiếp.
Giang Nghiệt từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt đầy vẻ thân thiện.
“Sao vậy?”
Ta gượng cười: “Chân đau.”