ại tránh ánh mắt của hắn, cổ tay va vào cạnh bàn đau đến mức ta phải kêu lên một tiếng.
Ta cũng không hiểu mình đang hoảng hốt vì điều gì.
Chẳng bao lâu, Tiểu Tước lại cẩn thận gõ cửa.
“Cô nương… Hứa đại nhân đến, vẫn không gặp sao?”
Ta liếc nhìn cây trâm trên bàn trang điểm, như bị ma xui quỷ khiến mà đưa tay cầm nó lên.
Hoa trên trâm nở rộ thật đẹp, đáng tiếc là giả.
Ta thở dài một hơi.
“Dẫn Hứa đại nhân đến phòng khách đợi ta.”
Nếu tiếp tục kéo dài, e rằng Dương ma ma sẽ tìm đến tính sổ với ta.
Hứa Ninh Chu ngồi bên bàn, bên tay phải là một chén trà, trước mặt là một bàn cờ.
Ta đứng trên bậc thềm, âm thầm quan sát hắn một lúc, cuối cùng nở nụ cười bước tới.
“Hứa đại nhân đến đây thường xuyên như vậy, không sợ người ngoài nói ra nói vào sao?”
Hứa Ninh Chu hạ mắt, giọng điệu có chút u sầu: “Ta tưởng rằng nàng không muốn gặp ta nữa.”
“Mấy ngày trước ta đang suy nghĩ một số việc, vì thế tránh không gặp người. Không phải là lỗi của Hứa đại nhân.”
Ta ngồi xuống đối diện hắn, đưa tay hạ một quân cờ.
Hắn đáp lại bước cờ của ta, ta nhìn vào bàn cờ với tình thế tứ bề nguy hiểm, thuận miệng hỏi: “Hứa đại nhân quen dùng tay phải sao?”
“Dùng tay phải… Có gì không đúng sao?” Hắn nhìn ta, có chút do dự.
Ta nhìn chằm chằm vào bàn cờ với mười hàng ngang chín hàng dọc, không thể kìm nén nụ cười bên khóe miệng.
Giang Nghiệt thuận tay phải, và giờ đây Hứa Ninh Chu cũng vậy.
Nhưng Hứa Ninh Chu trước kia là người thuận tay trái.
Khi còn nhỏ, ta nghịch ngợm, không chịu theo lễ giáo của một tiểu thư khuê các, suốt ngày mặc trang phục đỏ rực, leo tường đánh nhau. Phụ thân chiều chuộng ta, mẫu thân không thể quản nổi ta, còn Hứa Ninh Chu, hắn theo sát ta.
Hắn thuận tay trái là do một lần ta không cẩn thận ngã từ tường xuống, làm gãy tay phải của hắn, khiến hắn phải dùng tay trái trong một thời gian dài. Khi tay phải hồi phục, hắn đã quen dùng tay trái nên cứ thế mà tiếp tục.
Ta kìm nén cảm xúc trong lòng, mỉm cười: “Không có gì không đúng cả.”
Môi Hứa Ninh Chu khẽ mím lại: “A Nguyễn, ta không muốn xa cách với nàng như vậy. Những năm qua ta không có người thân cũng chẳng có bạn bè, nàng là người duy nhất ta gặp lại từ quá khứ. Mọi thứ đều xa lạ đến mức khiến ta sợ hãi, ta không biết mình nên quan tâm đến điều gì, cũng không biết sống vì điều gì. Xin nàng hãy nói cho ta biết, trước đây ta là người như thế nào.”
Buổi sáng trong Phường Vô Ưu rất yên tĩnh. Nến đã cháy hết, đèn dầu sắp tắt, tiểu tư dưới lầu đang dọn dẹp, quét tước đống hỗn độn mà khách say để lại từ đêm qua. Nhiều phòng trên lầu vẫn chưa thắp đèn, từng lớp rèm đỏ che phủ những cánh cửa chạm trổ, u tối và mờ ảo.
Hắn nhìn ta, dường như rất sốt ruột chờ đợi câu trả lời.
Hứa Ninh Chu của quá khứ sao.
Ta cúi đầu, hạ một bước mã trên ván cờ, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Rất ngốc.”
“Ngốc?”
“Phải. Thân thể yếu đuối, không giỏi võ nghệ, học cưỡi ngựa nhiều lần cũng không thành. Thấy ta thường xuyên bị thương, ngài liền nhất quyết học y. Lúc nào cũng một mình yên lặng đọc sách và bào chế thuốc, giống như một con thỏ chẳng nói chẳng rằng, ngay cả đau cũng không kêu. Có lần vì cứu ta mà bị thương, dù đau đớn vô cùng, nhưng mãi đến đêm về nhà mới để phụ mẫu phát hiện ra.”
Ta chống cằm, chậm rãi kể lại.
Cảm giác như ta đang lật lại một cuốn sách cũ đã lâu không đụng đến. Cuốn sách ấy cũ đến mức bụi đã phủ đầy các trang, nhưng những góc trang vẫn còn sắc bén khiến ta bị đứt tay, cảm nhận được nỗi đau muộn màng.
“Đôi khi ta cũng không biết ngài có thích ta không. Có lẽ ngài chỉ muốn trả ơn, hoặc chỉ là tình cảm yêu thương của huynh muội. Năm ta năm tuổi, ta tình cờ gặp ngài bên cổng thành, ta cùng phụ thân mang ngài về nhà. Sau khi ngài tỉnh lại, suốt một thời gian dài ngài không nói lời nào, cho đến một ngày, ta giành được kẹo từ những đứa trẻ hay bắt nạt ta và đưa cho ngài.”
“Ta đã ăn sao?”
“Ngài đã khóc.” Ta nheo mắt cười, “Ngài đã nói một câu mà ta không hiểu. Sau đó, ta và phụ mẫu mới biết, ngài không phải là người Hoa Dương, loại kẹo đó là đặc sản của Bắc Mạc.”
Lông mày Hứa Ninh Chu cau chặt lại, vẻ mặt bối rối và lơ lửng.
Ta cúi đầu cười khẽ.
Nói với hắn của hiện tại những điều này thì có ý nghĩa gì chứ.