Hè đến gần, tiếng ve kêu ngày càng rộn rã. Các trà lâu và tửu quán trong Phượng Thành bắt đầu mở cuộc cá cược, đoán xem bao giờ ta sẽ bị Giang Nghiệt bỏ rơi. Ta vốn rất tham tiền, liền lấy ra hai thỏi bạc từ túi tiền, mặt mày tươi cười chạy đến kéo Yên Liễu đang chuẩn bị ra ngoài, làm nũng van xin.
“Tỷ tỷ tốt, giúp muội một chút.”
Yên Liễu vừa tức vừa cười, nhéo má ta: “Cái con bé xấu xa này! Đúng là chỉ biết đắm chìm trong tiền bạc!”
Bị nàng nhéo đau, ta lùi lại liên tiếp, vừa chạy vừa cãi lại. Yên Liễu không tha cho ta, đuổi theo định giáng cho ta một cú đau điếng.
“Chuyện như vậy mà ngươi cũng dám tham gia, ngươi có biết mình đang ở trong hoàn cảnh nào không! Nếu ngươi cũng như những người thiếp trước đây…”
Nàng cuối cùng cũng không nỡ đánh xuống, đôi mắt đẹp như muốn khóc, ta đành vừa cười vừa ôm nàng an ủi.
“Sao lại giận đến mức này? Thôi nào, đừng lo, ta biết tự lượng sức mình mà.”
Yên Liễu tức giận đến mất kiểm soát: “Ngươi biết cái gì mà biết!”
Ta buông nàng ra, vịn vào lan can, cười đến mức ngả nghiêng, Yên Liễu lại mạnh mẽ kéo ta lại.
Hương mai thoang thoảng đầy mũi ta.
“Hương nhi,” nàng thấp giọng nói, “đừng nghĩ đến Hứa Ninh Chu nữa.”
Như bị một mũi kim đ.â.m vào, ta sững sờ một lúc, sau đó vỗ nhẹ lên lưng nàng, trấn an.
“Ta biết mà.”
“Nam nhân trên đời đều không đáng tin.”
“Ta biết mà.”
“Ngươi không thể tiếp tục chìm sâu nữa.”
“Ta biết mà.”
Bất kể Yên Liễu nói gì, ta đều kiên nhẫn đáp ứng.
Ta ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nhớ lại một đêm trong nhiều năm trước, khi một thiếu niên mặc áo xanh quỳ gối bên ngoài Phường Vô Ưu, vầng trán trắng ngần đập vào đất đến mức rướm máu.
Hôm nay nắng chói chang, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm ta hoa mắt, gần như không thể nhớ nổi cái lạnh của đêm hôm đó.
Nơi kỹ viện này chính là như vậy. Nó có thể chôn vùi rất nhiều thứ, như tự do và chân thành, cũng như tiền tài và nhan sắc.
Những nữ nhân khoác lên mình bộ y phục lộng lẫy bị nhốt nơi đây, tựa như nhiều loài côn trùng màu sắc rực rỡ bị ném vào một chiếc bát tối tăm. Họ sưởi ấm lẫn nhau, cắn xé lẫn nhau, có kẻ hóa kén thành bướm, có kẻ tự trói mình trong kén, nhưng đa số chỉ là c.h.ế.t mờ mịt trong một đêm không ai hay biết.
Những năm qua, ta đã gặp không ít kẻ tự cao nghĩ mình có thể cứu rỗi ta, không ít kẻ đê hèn muốn lừa dối ta, và cũng không ít kẻ thông minh tự cho là đúng muốn lợi dụng ta.
Ta đột nhiên rất tò mò.
Giang Nghiệt thuộc loại nào đây?
Tiếng chào đón ồn ào vang lên từ dưới lầu, ta định thần lại, chỉ thấy Giang Nghiệt đang đứng dưới kia, vẻ mặt lạnh lùng ngước nhìn lên.
Hắn đứng đó, dáng điệu thản nhiên, khi thấy ta nhìn xuống đôi mày khẽ nhíu lại.
“A Nguyễn, nàng còn định ôm đến khi nào?”
Ta như bừng tỉnh khỏi cơn mộng, vội vàng buông Yên Liễu ra, rồi “bịch, bịch, bịch” chạy xuống lầu.
Giang Nghiệt chậm rãi bước đến chặn ngang lối đi. Ta chưa kịp xuống hết bậc thang thì đã bị hắn túm lấy kéo về phía mình.
Hắn kéo mạnh khiến ta lảo đảo, rồi bất ngờ ngã vào lòng hắn. Tuy nhiên, hôm nay trên người hắn hiếm thấy không có mùi rượu, thay vào đó là hương xà phòng đơn giản, dù không hợp với khí chất của hắn nhưng lại rất dễ chịu.
Ta quen thuộc ôm lấy vai hắn, hít sâu hai hơi.
“Điện hạ sao lại tới đây?”
Hắn hừ một tiếng: “Ta không thể đến sao?”
“Tất nhiên là được rồi,” ta tựa đầu lên vai hắn, “A Nguyễn chỉ ước Điện hạ ngày nào cũng đến, như vậy A Nguyễn sẽ không phải vì nhớ Điện hạ mà hay gặp ác mộng nữa.”
Giang Nghiệt dường như bị ta làm cho tức cười: “Nàng cũng nhớ ta sao?”
Ta buông hắn ra, giả vờ giận dỗi: “Điện hạ còn không hỏi ta đã gặp ác mộng gì.”
“Vậy A Nguyễn của ta gặp ác mộng gì nào?”
“Ta giận rồi, không muốn kể.” Ta làm ra vẻ bất cần, “Nghiệt ca ca phải bồi thường cho ta mới được.”
Dương ma ma bên cạnh sợ đến phát run: “A Nguyễn! Ngươi nói cái gì vậy!”
Nhưng Giang Nghiệt lại không giận.
Hắn cúi mắt, bộ dạng như thể cho ta tùy ý muốn gì cũng được.
“Được.” Hắn đồng ý, rồi nhìn ta từ trên xuống dưới, “Sao không mặc chiếc váy ta tặng?”
“Không nỡ mặc.”
“Không nỡ điều gì?”
“Chiếc váy Điện hạ tặng quá quý giá, ta không nỡ mặc.” Ta nói dối mà không chớp mắt, “Nếu điện hạ thích, A Nguyễn sẽ đi thay ngay bây giờ.”
“Không cần.”
Giang Nghiệt nắm lấy tay ta, khẽ hôn lên đó, rồi đưa tay gạt tóc mai ta ra sau tai.
“Màu đỏ cũng tốt, không dễ bẩn.”
Ta có chút khó hiểu: “Chúng ta định đi đâu sao?”
“Ta đưa nàng đến Kính Hồ xem múa,” hắn nắm tay ta, “coi như chuộc lỗi với nàng.”