Một đứa trẻ thuần khiết, vô hại thì không thể có những suy nghĩ bẩn thỉu.
Vì vậy, cậu cũng không nên có những ý nghĩ đen tối và không kiểm soát đó.
Chắc chắn là có ai đó đã dạy hư cậu bé.
Quý Tinh Nhiên gật đầu, mím môi, tuy rằng có chút sợ hãi, muốn rút lui, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, thật thà trả lời: “Hôm nay em không nghe lời, mà trẻ con không nghe lời thì phải bị phạt.”
Lộ Quy Chu nhẹ nhàng, kiên nhẫn dẫn dắt từng bước: “Bé ngoan, là ai nói với em điều đó?”
Quý Tinh Nhiên mờ mịt nhìn Lộ Quy Chu, dường như câu hỏi này vượt quá sự hiểu biết của cậu.
Cậu lắc đầu: “… Em không biết, nhưng làm sai thì phải bị phạt.”
Cậu thực sự không biết.
Lộ Quy Chu đoán rằng, đây có thể là bản năng cơ thể còn sót lại của Quý Tinh Nhiên sau khi mất đi ký ức.
Đôi mắt anh thoáng lạnh hơn một chút, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa, nhẹ nhàng hỏi: “Phạt như thế nào đây?”
Quý Tinh Nhiên cụp mắt xuống, giọng nói nhỏ dần, âm thanh không ổn định: “Ngài muốn đánh em thế nào cũng được.”
Lộ Quy Chu cầm roi lên, giơ cao trong không trung.
Quý Tinh Nhiên theo bản năng nhắm mắt lại, co vai, chờ đợi cơn đau từ cú đánh roi sắp giáng xuống.
Đợi một hồi lâu, vẫn không có gì xảy ra.
Cậu khẽ mở mắt.
Cậu thấy Lộ Quy Chu đã đặt roi xuống bên cạnh, ánh mắt sâu lắng nhìn cậu.
Quý Tinh Nhiên bối rối: “Thưa ngài?”
Lộ Quy Chu hơi nhấc cằm, ra hiệu cho Quý Tinh Nhiên tiếp tục nói.
Quý Tinh Nhiên không biết phải nói gì, lúng túng hỏi: “Ngài… ngài không phạt em sao?”
Lộ Quy Chu đứng dậy, tiến đến trước mặt Quý Tinh Nhiên, giơ tay lên.
Quý Tinh Nhiên nghĩ rằng Lộ Quy Chu sẽ tát mình, cậu sợ hãi nhắm chặt mắt.
Nhưng không có đau đớn nào ập đến.
Cậu chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, và sau đó cảm nhận được một sự ấm áp trên đỉnh đầu.
Lộ Quy Chu nhẹ nhàng vuốt tóc Quý Tinh Nhiên: “Bé ngoan, em đã làm sai điều gì?”
Quý Tinh Nhiên lập tức quên mất tình cảnh lúc này, cậu thích thú nhắm mắt lại, như một chú mèo con thoả mãn.
Một lát sau, cậu mới nhớ ra phải trả lời Lộ Quy Chu: “Em đã không nghe lời ngài.”
Lộ Quy Chu không biết Quý Tinh Nhiên trước kia đã trải qua những gì, nhưng anh không thích nhìn cậu sợ hãi và rụt rè như vậy.
Cậu ấy nên đứng dưới ánh mặt trời, rạng rỡ nở nụ cười, mãi mãi là một thiên thần thuần khiết và vô tư.
Lộ Quy Chu từ trước đến nay luôn ra lệnh trực tiếp, không yêu cầu ai phải hiểu.
Nhưng hiển nhiên, anh không định đối xử với Quý Tinh Nhiên theo cách đó.
“Không nghe lời tôi nói là sai sao?” Lộ Quy Chu kiên nhẫn dẫn dắt, “Tại sao em nhất định phải nghe lời tôi?”
Quý Tinh Nhiên ngẩn người, không biết.
Cậu chưa bao giờ tự hỏi câu hỏi đó.
Không đợi Quý Tinh Nhiên trả lời, Lộ Quy Chu tiếp tục: “Trên thế giới này có ai nói điều gì là hoàn toàn đúng không?”
Quý Tinh Nhiên cảm thấy mình không hiểu lắm những gì Lộ Quy Chu đang nói.
Nhưng vì Lộ tiên sinh hỏi, cậu phải cố gắng trả lời.
Quý Tinh Nhiên nhíu mày suy nghĩ, rồi nói: “Lộ tiên sinh đã cứu em, cho em nơi ở, ngài có ơn với em. Vì vậy, em phải nghe lời ngài.”
“Nếu hôm nay em nghe lời Lộ tiên sinh, em sẽ không rơi vào nguy hiểm, và sẽ không gây thêm phiền phức cho ngài. Vì vậy, lời ngài nói là đúng.”
Nghe có vẻ rất logic.
Lộ Quy Chu cảm thấy có chút buồn cười, nhưng vẫn kiên nhẫn dẫn dắt tiếp: “Vậy thì sao, chẳng phải em đã chịu hậu quả vì không nghe lời rồi sao?”
Quý Tinh Nhiên chớp mắt, cậu không hiểu lắm: “Em đã chịu hậu quả?”
“Đêm nay, em có bị sợ không? Có phải đã bị bẩn và phải tắm rửa rất lâu không?” Lộ Quy Chu tạm dừng một chút. Anh không muốn nói theo cách đó, nhưng để Quý Tinh Nhiên dễ hiểu, anh chọn cách dùng chính lời của cậu.
“Vậy nên, hậu quả em đã gánh rồi. Em không làm hại ai cả, không cần phải xin lỗi ai, cũng không cần phải nhận sự trừng phạt của ai.”
Quý Tinh Nhiên có chút hiểu, có chút không, nhưng vẫn kiên trì với điều mình bận tâm nhất: “Nhưng… em đã gây phiền phức cho Lộ tiên sinh. Nên em làm sai, phải xin lỗi ngài.”
“Bé ngoan, điều đó không gọi là gây phiền phức cho tôi. Việc bảo vệ em là trách nhiệm của tôi.” Lộ Quy Chu thở dài nhẹ, “Ngược lại, vì tôi không bảo vệ tốt cho em, nên tôi mới là người cần phải xin lỗi.”
Lộ Quy Chu nhìn cậu, nghiêm túc và trang trọng: “Thực sự xin lỗi, bé ngoan.”
Quý Tinh Nhiên khẽ mở to mắt, bỗng nhiên cảm thấy tim mình thắt lại, vừa ngứa ngáy, vừa đau đớn. Cơn đau khiến cậu gần như không kiềm chế được, muốn khóc, hốc mắt dần ửng đỏ, tầm nhìn cũng trở nên mờ mịt.
Hóa ra cậu không làm sai.
Hóa ra có thể là do cậu không sai.
Hóa ra cậu không cần phải bị đánh hay bị mắng.
Lộ Quy Chu thoáng chốc có chút bối rối, nhưng nhanh chóng ổn định lại, khẽ cười bất đắc dĩ: “Bé ngoan, tôi xin lỗi em rồi mà, sao em vẫn khóc?”
Những lời này như một chất xúc tác, thúc đẩy dòng nước mắt chực trào ra từ khóe mắt đỏ hoe.
Một mỹ nhân rơi lệ, ai mà không đau lòng cho được.
Lộ Quy Chu nâng khuôn mặt của Quý Tinh Nhiên lên, giống như đang đối đãi với một vật quý dễ vỡ, nhẹ nhàng lau đi từng giọt nước mắt trong suốt. Nhưng càng lau, nước mắt lại càng chảy nhiều hơn, như từng chuỗi ngọc trai đứt dây, lăn dài trên khuôn mặt thanh tú ấy.
Giống như trái tim cậu luôn bị treo lơ lửng giữa trời, không nơi nương tựa, mãi hứng chịu mưa gió mà chẳng có ai che chắn. Đột nhiên, một người xuất hiện, cầm ô lên, che mưa chắn gió, nâng niu trái tim ấy trong tay, bảo vệ nó một cách cẩn trọng.
“Xin lỗi Lộ tiên sinh, em không nên khóc,” giọng Quý Tinh Nhiên ngắt quãng, lộn xộn. “Nhưng em không biết vì sao… em không thể khống chế được bản thân.”
Rõ ràng cậu không nhớ gì, nhưng vẫn thấy vô cùng uất ức.
Lộ Quy Chu kéo cậu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng mỏng manh ấy: “Không sao đâu, không cần xin lỗi. Em cứ khóc đi, muốn khóc bao lâu cũng được.”
Có lẽ vì được che chở, có lẽ vì được cho phép, Quý Tinh Nhiên thật sự không còn kìm nén nữa, nước mắt thấm đẫm cả vạt áo của Lộ Quy Chu.
Thời gian như lắng đọng, tựa hồ có ai đó ôm lấy cậu, bảo vệ cậu ở nơi an toàn nhất, tạo ra một thế giới nhỏ bé để cậu có thể thoải mái giải tỏa nỗi uất ức đè nặng trong lòng.
Lộ Quy Chu đã quen với hình ảnh Quý Tinh Nhiên ngoan ngoãn, luôn nghe lời, quen với nụ cười rạng rỡ như hoa nở của cậu.
Nhưng lần này là lần đầu tiên anh thấy cậu khóc mất kiểm soát như vậy.
Anh thầm nghĩ chỉ cần thấy cảnh này một lần là đủ, không muốn nó xảy ra thêm lần nào nữa.
Một cậu bé xinh đẹp, đáng yêu như vậy, chỉ nên cười mà thôi.
Không biết đã bao lâu trôi qua, nước mắt như đã cạn, Quý Tinh Nhiên cuối cùng cũng dần lấy lại hồn phách.
Dù không nhìn thấy mặt cậu, Lộ Quy Chu vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Quý Tinh Nhiên. Khi cậu đã bình tĩnh lại, anh cũng ngừng vuốt ve sống lưng cậu: “Khóc đã xong rồi chứ?”
Quý Tinh Nhiên gục đầu trong lồng ngực Lộ Quy Chu, ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu cảm thấy mình nên rời khỏi vòng tay ấm áp này, nhưng vì khóc quá nhiều, bây giờ cậu lại ngượng ngùng khi đối mặt với Lộ Quy Chu.
Có thể vì tham luyến cái ôm đầy ấm áp và an toàn, cậu không muốn rời đi, cứ rúc vào, không chịu ra ngoài.
Lộ Quy Chu giả vờ như không phát hiện ra sự lưu luyến ấy, vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu mà không đẩy cậu ra.
“Nhưng mà, bé ngoan, tôi vẫn hy vọng em sẽ nghe lời tôi nhiều hơn một chút. Tôi không muốn em phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.”
Anh không dám tưởng tượng, nếu Kiều Tư Mộc không nhắn tin cho anh, nếu Lâm Trường Yên không kéo dài thời gian, nếu anh đến chậm một chút, thì mọi chuyện sẽ ra sao.
Lần đầu tiên trong đời, Lộ Quy Chu cảm nhận được cảm giác “sợ hãi”.
Quý Tinh Nhiên vẫn nằm trong vòng tay của anh, ngoan ngoãn đáp: “Dạ.”
Cậu từng nghĩ “nghe lời” là một việc vô cùng mệt mỏi, nhưng đến khoảnh khắc này, cậu mới nhận ra rằng, hóa ra việc nghe lời cũng có thể khiến người ta vui vẻ.
Hai người ôm nhau thêm một lát, Lộ Quy Chu là người đầu tiên lấy lại tinh thần.
“Bé ngoan, bây giờ em còn buồn không?”
Quý Tinh Nhiên nhẹ nhàng lắc đầu trong lòng anh: “Cảm ơn tiên sinh, giờ em rất vui.”
Lộ Quy Chu lưỡng lự trong giây lát, cuối cùng lý trí đã chiến thắng cảm xúc.
Anh mạnh mẽ bắt buộc bản thân rời xa cậu bé này: “Đã khuya rồi, bé ngoan, em nên nghỉ ngơi.”
Lộ Quy Chu vừa ra lệnh, Quý Tinh Nhiên không thể không tuân theo.
Dù cậu lưu luyến rời khỏi vòng tay ấm áp ấy, nhưng lúc này cậu mới nhận ra rằng cậu đã gần như dựa dẫm toàn bộ sức nặng của mình lên người Lộ Quy Chu. Khi cậu rời đi, không còn điểm tựa, đôi chân của cậu trở nên loạng choạng, suýt chút nữa ngã quỵ.
May thay, Lộ Quy Chu nhanh tay đỡ lấy cậu, kéo cậu trở lại trong lòng. Cú va chạm khiến cả hai sát lại gần nhau, còn chặt hơn cả trước đó.
Cậu đỏ mặt, trốn trong lòng anh: “Lộ tiên sinh, ngài lại cứu em nữa rồi.”
Dù là tình cờ, Quý Tinh Nhiên vẫn cảm thấy như mình vừa trộm được một khoảnh khắc, lén lút hít sâu mùi hương an toàn từ Lộ Quy Chu.
Nhưng ngay sau đó, cậu lại âm thầm trách bản thân quá tham lam.
Tất cả những cử động nhỏ của cậu đều không qua được mắt Lộ Quy Chu.
Anh chỉ thấy cậu bé này giống như một chú mèo nhỏ đang lén lút hút mùi bạc hà, đáng yêu đến nỗi khiến trái tim anh mềm nhũn.
Lộ Quy Chu không kìm được mà lại xoa đầu cậu một cái, rồi nhẹ nhàng dỗ cậu về phòng ngủ.
Tuy chỉ có vài bước ngắn ngủi, Lộ Quy Chu vẫn cẩn thận đưa Quý Tinh Nhiên về lại phòng khách. Đứng nơi cửa, ánh mắt anh dõi theo bóng dáng cậu nhỏ nằm xuống giường, kéo chăn đàng hoàng, mới lặng lẽ rời đi, đóng cửa lại thật khẽ.
Trở về phòng riêng, anh ngồi xuống mép giường, đôi mắt thoáng nhìn qua những tờ thư vẫn còn nằm trên tủ đầu giường, nhưng tâm trí lại chẳng thể nào trở về trạng thái yên bình như trước. Chiếc roi ngựa mà Quý Tinh Nhiên mang đến đã bị anh tiện tay vứt trên giường, trở thành điểm tựa của dòng suy nghĩ trôi dạt.
Ánh mắt Lộ Quy Chu dừng lại trên chiếc roi ngựa, im lặng và sâu thẳm. Một lúc sau, anh đưa tay lên, cầm lấy nó, cảm nhận từng chi tiết tinh xảo, vuốt ve trong sự im lặng của đêm dài.
Đêm đen kéo dài, xung quanh là sự tĩnh lặng, một không gian vốn dĩ anh đã quen thuộc, nhưng giờ đây, Lộ Quy Chu bỗng cảm thấy căn phòng này trống trải và tĩnh mịch đến kỳ lạ, như thiếu vắng một thứ gì đó, một điều gì có thể lấp đầy sự cô quạnh nơi đây.