“Từ làm tóc cho em đi!”
Cố Trọng ngồi trước bàn trang điểm, tự mình trang điểm vì Lâm Thương Từ không biết trang điểm. Cơ mà Cố Trọng từng nghe đối phương nói trước kia rất hâm mộ những người có tóc dài có thể tạo kiểu tóc, cho nên cô nghĩ hẳn là Lâm Thương Từ có nghiên cứu về khía cạnh này.
“Chị biết buộc đuôi ngựa thôi……” Lâm Thương Từ lúng túng.
Đúng là sau khi để tóc dài cô ấy có từng nghiên cứu qua, nhưng khi còn nhỏ cô ấy chỉ tìm được những sợi chun bình thường màu cam để buộc tóc, luôn khiến tóc cô ấy rối thành từng mắt. Đôi khi rối đến mức không chải được, chỉ có thể cắt bỏ. Sau đó cô ấy không làm tóc nữa, không gì đơn giản hơn ngoài việc buộc tóc đuôi ngựa.
“Vậy thì buộc đuôi ngựa.” Cố Trọng không dị nghị.
Lâm Thương Từ không dùng lược, cô ấy dùng ngón tay mình thay cho lược, luồn vào tóc Cố Trọng chải ra. Đầu ngón tay thi thoảng lại chạm vào da đầu cô, cảm giác tê dại truyền từ đầu xuống bả vai cô. Trái tim Cố Trọng như bành trướng hàng chục lần vì sự dịu dàng của Lâm Thương Từ vào lúc này.
Có đôi khi cô có thể cảm nhận được sự hạnh phúc trong cuộc sống thường ngày. Không phải khi hai cô khám phá lẫn nhau trên giường, mà là khi sáng sớm cô ấy ôm cô từ sau lưng, tay chân vụng về nấu một nồi cháo khét cho mình, là khi cô ấy ngồi ở chiếc sofa màu xanh lục đậm, làm việc dưới ánh ban mai hay ánh đèn đêm, là khi cô ấy yên lặng cùng mình xem một bộ phim, và là khi cô lơ đãng cảm nhận được bàn tay đan chặt vào nhau.
Và cả khi cô ấy buộc cho cô một kiểu tóc đuôi ngựa không hoàn hảo.
“Xong rồi đó em.”
Lâm Thương Từ nhìn chùm tóc đuôi ngựa, sờ bên này chọc bên kia, nếu nói châm chước cũng được tính là đẹp một cách “lộn xộn”.
Cố Trọng đứng dậy, tay phải choàng lấy eo Lâm Thương Từ, tay trái đỡ gáy cô ấy, ép cô ấy vào tường hôn môi mà không báo trước.
Bản năng bị dụ dỗ muốn đáp lại, thông thường vào lúc này đầu óc Lâm Thương Từ sẽ trở nên trống rỗng. Khi cô ấy tỉnh táo lại, biết là hai các cô không thể cứ tiếp tục như vậy.
Hơi thở Lâm Thương Từ rối loạn, tì trán lên cổ Cố Trọng, nhẹ giọng nói: “Phải xuất phát thôi.”
Cố Trọng thích cảm giác nũng nịu đáng yêu này của cô ấy, chỉ cần khi bản thân chủ động, Lâm Thương Từ sẽ không còn là một con sói.
Cố Trọng cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Từ nợ em một lần.”
Lâm Thương Từ ngẩng đầu, thấy Cố Trọng đang nhìn chằm chằm vào môi mình. Cô ấy vô thức muốn mím lại, nhưng Cố Trọng lại dùng đầu ngón tay miết môi cô, nói: “Màu này hợp với Từ lắm, đừng lau.”
Cố Trọng nghiêng người rút một tờ khăn giấy lau đi màu son lấm lem, sau đó lại hôn lại lần nữa, khi rời đi còn nở nụ cười vừa lòng, nói: “Lần này đều rồi.”
Sau đó cô nhìn vào gương và tô lại son cho mình.
Tim Lâm Thương Từ rung rinh vì hành vi vừa rồi của Cố Trọng, cô ấy vô thức muốn cắn môi che đậy, nhưng vừa nghĩ đến son môi sẽ bị phai, nên cuối cùng vẫn kìm lại chỉ dùng lưỡi quét qua vòm miệng.
“Đi thôi!” Cố Trọng nhìn kiểu tóc của mình đầy hài lòng.
Rất hợp trang phục của cô, khiến người khác có cảm giác thoải mái và đơn giản.
*****
Lúc Lâm Thương Từ lái xe vào bãi đậu xe, Diệp Tây Nhã đã đứng ở đó chờ từ lâu. Khi cô ấy thấy Lâm Thương Từ cũng rất tò mò không biết đây là ai, nhưng Cố Trọng lại lắc đầu với cô ấy nên Diệp Tây Nhã cũng không hỏi nhiều, hai người vào trong.
Đến khi bóng lưng hai người biến mất ở lối vào,, Lâm Thương Từ mới đánh tay lái về phía lối ra. Một lần lặp lại ngày 24 tháng 7 đều có lịch trình cố định, chính là đến chỗ hẹn với Đường Nhứ.
Tâm trạng của Đường Nhứ đang không tốt, bởi vì cô ấy đã đợi Lâm Thương Từ ở chỗ hẹn ban đầu được ba mươi phút, cuối cùng đối phương lại nhắn WeChat nói đổi thời gian địa điểm, làm cô ấy có cảm giác mình như con rối.
Tuy nhiên tình hình đang dầu sôi lửa bỏng, cộng sự cuốn gói chạy đi, nói là ở quê có nhà bị phá bỏ di dời, người lớn trong nhà đều đã qua đời nên anh ta phải về quê kế thừa di sản. Sau đó dưới chân như bôi mỡ, lập tức rời đi. Nếu không phải hiện giờ cả hai kịch bản của cô ấy đều đang trong giai đoạn khởi quay, cô ấy không thể phân thân hai nơi thì đã không cần nhờ Lâm Thương Từ hỗ trợ.
Đường Nhứ vẫn là người đến đầu tiên, Lâm Thương Từ đến sau cô ấy năm phút. Khi Lâm Thương Từ bước vào, Đường Nhứ nhìn thấy màu môi tươi tắn của đối phương, không khỏi trêu ghẹo: “Trời ơi, chị đổi tính hả?”
“Vẫn là “tính nữ”, yên tâm.” Lâm Thương Từ vẫn nư gọi bánh ngọt khá ngon ở cửa hàng này như thường lệ.
“Không phải là đổi giới tính mà là đổi tính, tính cách chứ không phải giới tính đâu sư tỷ à!”
Lâm Thương Từ cong môi, Đường Nhứ chấn động đến mức định lùi lại ba thước.
Lâm Thương Từ cười? Có phải vì cảm thấy bản thân rất hài hước, hay là vì chọc mình nên vui vẻ thế?
“Chắc chắn là chị có bệnh rồi.” Đường Nhứ đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy.
Lâm Thương Từ quái gở đến mức không thể chịu nổi lại tô son đến gặp mình? Tâm trạng còn tốt đến mức đùa cợt chẳng có tý hài hước nào với mình.
Ồ, chẳng lẽ bản thân cô ấy đã hấp dẫn đối phương ở điểm nào sao?
Suy nghĩ kỹ càng, một tháng nay mình rất ít khi gặp Lâm Thương Từ, căn bản cũng không gặp nhau mấy lần ở phòng làm việc. Thế làm sao cô ấy hấp dẫn đối phương được?
“Đưa hợp đồng cho chị.” Lâm Thương Từ vươn tay, dù cho vòng tuần hoàn này có kết thúc hay không thì cô đều sẽ ký.
Đường Nhứ lấy hợp đồng ra đưa cho Lâm Thương Từ, ban đầu cô ấy định lén lút quan sát Lâm Thương Từ khi cô đọc hợp đồng, chẳng ngờ đối phương nhanh chóng mở nắp bút ký tên.
Đường Nhứ há to miệng quên khép lại: “Chị chưa xem kịch bản lẫn hợp đồng mà ký rồi à?”
Trước đây khi sư tỷ của cô ấy ký hợp đồng luôn rất cẩn thận, nghe nói là vì ngày xưa sư phụ của bọn họ từng bị lừa khi còn trẻ, cho nên sau này khi dẫn dắt bọn họ vẫn luôn dặn phải xem hợp đồng kỹ lưỡng ba lần rồi mới được ký. Những người khác thường chỉ đọc một lần và khi thấy tất cả đều hợp lý sẽ ký tên, không có nhiều người để tâm đến lời Phòng Giai Nhuế nói. Chỉ riêng Lâm Thương Từ sẽ đọc kỹ ba lần trước khi quyết định có ký hay không.
Thế mà bây giờ còn không thèm đọc đã ký, là do quá tin tưởng Đường Nhứ cô đây sao?
“Chị tin em.” Lâm Thương Từ đóng nắp bút, kẹp vào bản hợp đồng rồi trả lại cho Đường Nhứ.
“Cảm ơn tình cảm của chị, nhưng em chị thích đàn ông thôi chị ơi.”
Lâm Thương Từ sửng sốt, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn Đường Nhứ hỏi: “Nói gì thế?”
Đường Nhứ ngồi thẳng dậy, nói với sư tỷ mình rất nghiêm túc: “Bạn trai em không được mười người thì cũng tám, tất cả những người đàn ông này khi muốn theo đuổi em thì điều đầu tiên là phải ăn mặc có phong cách, đẹp trai. Tiếp đến là phải giả vờ như mình rất hài hước và chọc cười em. Cuối cùng là cho dù em có nói gì thì bọn họ đều tỏ ra em nói đúng, em là tốt nhất, tuyệt vời nhất, anh tin tưởng em nhất. Đích đến chính là bọn em thành lập mối liên hệ mập mờ không rõ ràng.”
“Chị biết mà, từng thấy rồi.” Đối mặt với lời nói nghiêm túc của Đường Nhứ và nghĩ đến những trải nghiệm trong quá khứ của mình, Lâm Thương Từ phải nén cười.
“Hơn nữa bọn họ thường xuyên nở nụ cười ngớ ngẩn với em.”
Khóe miệng Lâm Thương Từ hạ xuống trong nháy mắt.
“Sau khi bị em phát hiện còn tỏ ra không hề có chuyện đó.”
Lúc này Lâm Thương Từ cười cũng không được mà không cười cũng không xong. Cô cố gắng giữ môi mình thẳng 180°, suy tư hồi lâu mới hỏi: “Em lấy đâu ra tự tin lắm thế?”
Đường Nhứ hất tóc mái nói: “Chè ché luôn tự tin như thế đó bé à.”
Hôm nay Đường Nhứ quá đáng yêu, Lâm Thương Từ cười cười đưa tay ra: “Dạ chè ché đưa điện thoại cho em cái ạ.”
Đường Nhứ chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, nhưng cũng nghĩ đây không phải là người nào xa lạ mà là sư tỷ của mình, thế là cũng ngoan ngoãn mở khóa điện thoại rồi đưa cho Lâm Thương Từ.
“Tự tin là chuyện tốt, nhưng cũng không thể sau khi chia tay không thèm kiểm tra điện thoại mình, bị bạn trai cũ cài đặt thứ gì lạ hay không không biết.”
Trả lại điện thoại, Đường Nhứ nhìn trên điện thoại có một ứng dụng tên “Sâu theo dõi”, cô ấy nhấp vào và lập tức hiểu rằng đó là chương trình theo dõi và định vị.
Đường Nhứ nhanh chóng xóa bỏ ứng dụng và gọi điện thoại. Lâm Thương Từ thấy cô ấy không tìm kiếm trong danh bạ mà nhanh chóng nhấn một dãy số để gọi cho người kia.
“Kim Chính Hạo, anh biết tôi đang ở đâu thế nên hãy đến ngay đây, nếu không anh chết chắc!”
*****
Sau khi buổi ra mắt phim kết thúc, Cố Trọng và Diệp Tây Nhã cùng ra bãi đậu xe. Diệp Tây Nhã định gọi một trợ lý đến thay mình, nhưng Cố Trọng nói cô ấy cứ đi đi, không cần gọi người vì bản thân cô đã có người đến đón về nhà. Thế là Diệp Tây Nhã cảm thấy có điều mờ ám, sống chết cũng không chịu đi.
Lâm Thương Từ rất quen thuộc với Diệp Tây Nhã nên không hề cảm thấy xấu hổ. Ngược lại người xấu hổ lại là bản thân Diệp Tây Nhã, cô ấy không hiểu vì sao mình lại phải ngồi ghế sau, nghe Cố Trọng nũng na nũng nịu với Lâm Thương Từ.
“Hai người đang hẹn hò hả?” Diệp Tây Nhã hỏi với hy vọng điều này là không thể.
“Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên.” Thật ra không phải ngày đầu tiên, nhưng là đối với Diệp Tây Nhã mà nói lại là ngày đầu tiên.
“Em……” Diệp Tây Nhã hận rèn sắt không thành thép, nhưng vì ngại Lâm Thương Từ đang ngồi đây nên cô cũng không trách móc Cố Trọng lại yêu đương trong lúc mấu chốt.
*Hận rèn sắt không thành thép: Ví với việc mong đợi vào người khác nhưng lại không thành.
“Chị đừng nói, để em tự giải thích với sếp Từ nha.”
“Tùy em!”
Để cô ấy xuống xe là được, già rồi không thể ăn quá nhiều cơm chó!
Lâm Thương Từ chở Diệp Tây Nhã đến trước cổng Truyền thông Phiếm Hằng.
Trên đường về nhà, Cố Trọng ngủ gật, Lâm Thương Từ cho xe giảm tốc độ, dù là đang lái xe hay phanh lại cô cũng rất cần thận vì sợ đánh thức Cố Trọng. Khi xe chạy vào bãi đậu xe ngầm của chung cư Thanh Hòa, Cố Trọng vẫn đang ngủ nên Lâm Thương Từ cũng không tắt máy, cứ thể ở cùng Cố Trọng trong bãi đậu xe tối tăm.
Lâm Thương Từ luôn thích môi trường u tối, bởi vì trong lúc đó tuy tầm nhìn sẽ giảm một nửa, những phần còn lại được tạo thành bởi sự tưởng tượng. Sau đó thế giới sẽ trở nên hoàn mỹ hơn vì trí tưởng tượng đó.
Cũng như bây giờ vậy, khi cô điều chỉnh ghế lái rồi nằm xuống, cô mới phát hiện trần xe của chiếc xe mà mình hay lái là cả một trời sao.
“Đẹp không?”
Tiếng Cố Trọng vang lên từ bên cạnh, lười nhác có chút trầm, giống như mỗi sáng hàng ngày khi cô ấy tỉnh dậy sẽ nói: “Chào buổi sáng.”
“Khi chị còn nhỏ cũng hay đem ghế ra ngoài sân ngắm sao lắm.” Lâm Thương Từ nói chuyện có hơi lơ đãng, suy nghĩ bị hồi ức kéo về thời thơ ấu.
Cố Trọng nghiêng người, thò tay nắm lấy đầu ngón tay của Lâm Thương Từ đang đặt trên tay vịn, hỏi “Vậy khi ngắm sao Từ nghĩ gì?”
“Muốn tìm được các chòm sao trong sách giáo khoa khoa học, nhưng tìm không thấy nên chị tự đặt tên luôn.”
“Đầu tiên là đặt cho ngôi sao gần nhất, sau khi đặt tên cho nó xong lại thấy có mỗi nó thì cô đơn quá, thế là tìm một ngôi sao khác cho có đôi có cặp với nó. Sau đó bắt đầu tưởng tượng hai ngôi sao sẽ nói chuyện như thế nào, rồi lại bắt đầu suy nghĩ cốt truyện.”
Từ đó trở đi, cô cảm thấy việc sáng tác rất thú vị.
“Cố Trọng, sao trời rất đẹp.”
Và dưới trời sao này, em cũng rất đẹp.
– —-
Lâm Thương Từ: Một ông sao sáng, hai ông sáng sao, ba ông….
Cố Trọng: Cả trời sao sẽ thấy cảnh thân mật của hai đứa mình đó, hé hé