Lâm Thương Từ đang lục lọi phòng thay đồ, còn Cố Trọng đang nấu ăn trong bếp, Sếp Tổng đang chơi trên khung leo. Một nhà ba sinh vật sống mạnh ai làm việc nấy.
Cố Trọng dùng muỗng múc một thìa canh nếm thử mặn hay nhạt, sau khi thấy mùi vị phù hợp cô tắt bếp, cởi tạp dề đặt lên ghế rồi đi vào phòng thay đồ. Cô thấy Lâm Thương Từ đang ngơ ngác nhìn một chiếc tủ chứa đầy phụ kiện và trang sức.
Ôm eo cô ấy, Cố Trọng ôm Lâm Thương Từ từ sau lưng, cằm tỳ lên bả vai cô ấy rồi hỏi: “Có manh mối chưa?”
“Sáng tác kịch bản cũng không khó đến thế.” Lâm Thương Từ thở dài.
“Thật ra không hẳn khó đến vậy đâu.” Cố Trọng vừa nói vừa đưa tay lấy mấy món đồ trong tủ ra, nói tiếp, “Những thứ này là đồ em được người khác tặng trong năm nay.”
Nếu có chuyện xảy ra thì đã xảy ra từ lâu, chứ không cần chờ đến hôm nay.Vậy nên về cơ bản có thể loại bỏ những thứ có trước năm nay.
“Hẳn đồ do thương hiệu tài trợ cũng không có vấn đề gì.” Nói rồi Cố Trọng lấy thêm vài món.
Việc làm người đại diện cho các nhãn hàng của cô cũng không tệ lắm, dù sao cũng đã làm nghệ sĩ mười năm nên vẫn có tiếng tăm, sức mua của người hâm mộ cũng khá tốt. Cô không thể cạnh tranh các thương hiệu nổi tiếng, nhưng các thương hiệu tầm trung và nhỏ vẫn nhận được kha khá.
Lâm Thương Từ nhìn đăm đăm một chiếc nhẫn kim cương sáng chói một lúc lâu, hỏi: “Ai tặng em nhẫn thế?”
Đột nhiên Cố Trọng nảy ra ý xấu trong lòng: “Từ đoán xem?”
“Là bạn gái cũ hay bạn trai cũ?” Biểu cảm Lâm Thương Từ thờ ơ nhưng ngữ điệu hơi lạnh.
“Nữ đó nha.” Cố Trọng hơi dựa vào người cô ấy đong đưa, nói: “Nhưng không phải là tặng, mấy năm trước chị ấy cho em mượn, sau đó quên đòi lại.”
Lâm Thương Từ không hỏi là ai, chỉ dửng dưng trả lời: “À.”
“Từ không muốn biết đó là ai sao?” Cố Trọng buông tay phải đang ôm eo Lâm Thương Từ, sờ mu bàn tay cô ấy.
Càng để ý, Lâm Thương Từ lại càng làm như không thèm để ý: “Nếu em muốn nói sẽ tự nói cho chị biết thôi.”
“Từ Đồ Chi đó, mấy năm trước em tham dự một lễ trao giải, không có thứ nào hợp với sự kiện đó, nên chị ấy đã tháo chiếc nhẫn trên tay đưa cho em.”
“Thế à.” Lâm Thương Từ vẫn hờ hững đáp lại cô, nhưng đã có cảm xúc hơn.
“Vừa rồi hình như ai đó ghen à nha.” Ngón tay Cố Trọng móc lấy tay Thương Từ trêu đùa, nở nụ cười đắc ý vì trò đùa dai thành công.
“Có đâu.”
“Lại còn cự nự.” Cố Trọng mút cổ cô ấy nói: “Ăn cơm thôi.”
Dắt tay Lâm Thương Từ đi ra ngoài, đột nhiên lại thấy Sếp Tổng trốn trong góc tường bên ngoài trông thật lén lút.
“Sếp Tổng to gan, ai cho mày nghe lén, ra ngoài mau!” Cố Trọng dùng mũi chân chạm vào bụng Sếp Tổng, nó đứng dậy đầy miễn cưỡng, bước đi đầy cao quý không thèm quay đầu lại nhìn con sen của mình.
Bữa tối là canh sườn, cải thảo xào, cá hấp tương đậu và gà kung bao. Cố Trọng tuân thủ nghiêm ngặt một bữa ăn phải có ba món mặn một món canh, cho dù chỉ có bọn họ có hai người rất có thể sẽ ăn không hết.
Lâm Thương Từ chăm chú nhìn món cá hấp, may là chỉ có phần cá phi lê chứ không phải là nguyên con, “Buổi tối em ăn không nhiều lắm mà chị cũng thế, em có thể nấu ít đi, chị ăn sao cũng được.”
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên cô ấy nói điều này, cô ấy đã nói rồi, nhưng Cố Trọng tựa hồ luôn nấu ăn với tâm thái muốn vỗ béo cô. Lâm Thương Từ lại không thể lãng phí được, lần nào cũng nói là ăn no rồi nhưng cuối cùng vẫn hỗ trợ ăn sạch.
“Hiếm khi có người ăn cơm cùng em, chẳng phải em không nên phô bày sao, hihi?”
Trước kia trong nhà chỉ có mình Cố Trọng nên việc xuống bếp có vẻ là dư thừa. Cô ấy không có đối tượng để khoe nên cũng không có hứng thú nấu, dù có nấu ăn thì cũng không phải ngày nào cũng nấu. Hầu như toàn gọi đồ ăn bên ngoài, lâu lâu lại nấu một bát mì hoặc một bát salad ăn qua loa đối phó.
Nấu một bữa ăn nghiêm túc như này làm cho căn nhà trông rất có hơi người.
“Thương Từ, sau khi vòng tuần hoàn kết thúc em sẽ trở nên rất bận, có nhiều công tác. Ngày nào cũng phải bận rộn lo không hết việc, vậy nên chỉ có thể tranh thủ ở bên cạnh Từ nhiều hơn vào lúc này, nấu ăn cho Từ nhiều hơn.”
Trên thực tế, nếu bỏ qua việc tử vong thì chuyện vòng tuần hoàn cũng không phải là điều xấu đối với Cố Trọng, ít nhất cô cũng có thời gian để yêu và được yêu.
“Được thôi.”
*****
Khi Lâm Thương Từ ăn cơm rất im lặng, gần như không nói chuyện, tuy nhiên hôm nay Cố Trọng quan sát biết cô ấy có tâm sự. Giống như lúc lo âu cô sẽ có những động tác nhỏ, Lâm Thương Từ cũng có, tần suất chớp mắt của cô ấy sẽ nhiều hơn.
Thế nhưng Cố Trọng quyết định đợi đến sau bữa tối, hai người đều rảnh rỗi mới hỏi cô ấy.
Cố Trọng đặc biệt trải một lớp thảm nhung lông trên sàn phòng thay đồ, thực ra cô không thích đi dép trong nhà mà thích đi chân trần hơn. Tuy nhiên, để tiện cho việc quét dọn nên cô chỉ có thể trải một lớp thảm trong phòng quần áo, khi dùng chân trần bước lên tấm thảm lông nhung rất thoải mái và cũng không thấy lạnh.
“Lại như người mất hồn, Từ nghĩ gì thế?” Cố Trọng nằm nghiêng bên cạnh Lâm Thương Từ, một tay chống đỡ cơ thể, tay kia choàng qua người cô ấy.
Lâm Thương Từ do dự hồi lâu, rốt cuộc mới nói: “Cảm thấy rất kỳ lạ, giống như chị ngày hôm qua và hôm nay không phải cùng một người.”
Trong vòng chưa đầy 24 giờ nhưng cô ấy gần như đã quên hết mọi chuyện xảy ra vào đêm qua. Cô ấy vui vẻ yêu đương với Cố Trọng, ăn cơm chung, như thể họ không hề để tâm đến những chuyện trọng yếu đó.
“Rõ ràng phá vỡ vòng lặp là điều quan trọng nhất vào lúc này, nhưng việc chúng ta làm nhiều nhất khi ở bên nhau lại là sống uổng công, lãng phí.”
Cố Trọng đã hiểu, Lâm Thương Từ đang cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Cô ấy nghĩ rằng mình không đủ nỗ lực, lãng phí quá nhiều thời gian nên mới dẫn đến vòng lặp thời gian liên tục lặp lại.
“Thương Từ, Từ cảm thấy điều cốt lõi của một cuộc đời hoàn hảo nhất là gì?”
Lâm Thương Từ lắc đầu.
“Là cuộc sống hằng ngày, là những cảm xúc trong từng giây từng phút, bất kể là tốt hay xấu.”
“Từ là một người sáng tác câu chuyện, khi Từ sáng tạo ra một nhân vật có phải cũng tạo cho nhân vật rất nhiều nan đề ngoài ý muốn không? Đồng thời tạo ra các sự kiện để xâu chuỗi cuộc đời của họ. Nếu đó là một quyển sách hay một bộ phim thì nó không có vấn đề gì. Nhưng nếu Từ đánh đồng chúng ta với những nhân vật vô tri vô giác đó, vậy thì sẽ có vấn đề.”
“Chúng ta là người đang sống, không cần phải phô bày cuộc sống của mình cho người khác xem. Thời gian chúng ta có nhiều hơn so với các nhân vật phi thực tế đó, cho nên Từ không thể dành từng phút từng giây lo lắng làm sao để phá giải vòng lặp, hay làm sao mới có thể cứu được em. Khiến bản thân vô cùng khổ sở đau đớn, như thể mình sẽ phạm tội tày trời nếu ngừng suy nghĩ.”
“Thực lòng mà nói, việc chúng ta có thể làm cũng rất có hạn, vì không biết gì cả. Chúng ta không có góc nhìn của Thần, không hiểu vì sao lại chết, cũng không biết hung thủ là ai. Thế nhưng, chúng ta cũng không hẳn hoàn toàn không có tiến bộ. Qua mỗi vòng lặp, chúng ta có thể biết được nhiều hơn. Đến bây giờ chúng ta đã biết hung thủ trông như thế nào, hơn nữa chúng ta có thứ hắn muốn. Như vậy rất nhanh chúng ta sẽ biết nó là gì và tại sao nó lại quan trọng với hắn như vậy.”
“Thương Từ, hưởng thụ cuộc sống hằng ngày không phải tội lỗi. Em cũng không muốn ngày nào cũng phải thảo luận về kẻ sát nhân, như vậy sẽ khiến em cảm thấy mình chỉ là người máy cần hoàn thành nhiệm vụ. Chưa kể em sẽ luôn nhớ rõ là mình sắp chết. Chỉ có những lúc bình yên như thế này, em mới tạm thời quên nó đi.”
“Từ hiểu không?”
Giọng Cố Trọng từ đầu đến cuối vẫn đều đều không nhanh không chậm, nhẹ nhàng từ tốn. Cô đang nghe Lâm Thương Từ tâm sự, và cũng đang tâm sự với chính bản thân mình.
“Chị sợ một khi mình thả lỏng sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội có thể thay đổi.”
Bởi vì tham luyến chút thời gian tốt đẹp này, thỉnh thoảng khi nghĩ đến tình hình hiện tại, áp lực vứt bỏ sau đầu lập tức quay về. Sau đó cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng cô ấy, đè nén tới mức không thở nổi. Ban đầu chỉ cảm thấy áp lực, sau đó dần dần phản ánh ở những biểu hiện thể chất như mất ngủ, tim đập nhanh, hoảng sợ,….
Nhưng Lâm Thương Từ không muốn Cố Trọng biết.
“Từ nằm xuống đi.” Cố Trọng vỗ vỗ tấm thảm mềm mại, bản thân cũng nằm xuống.
Lâm Thương Từ khe khẽ thở dài không để Cố Trọng phát hiện, cô ấy nằm xuống cạnh cô, tựa đầu vào cánh tay đang mở ra của Cố Trọng.
“Thoải mái không?”
“Thoải mái.”
“Vậy em chết chưa?”
“Nói bậy bạ gì thế……” Lâm Thương Từ cau mày, vỗ nhẹ vào bụng cô, sau đó úp lòng bàn tay đặt lên đó.
“Từ xem này, thả lỏng một chút cũng không sao mà.” Cố Trọng cười, vì Lâm Thương Từ từng nói là khi cô cười rộ lên nhìn rất đẹp, cho nên bây giờ cô muốn cười cho cô ấy xem.
Im lặng vài chục giây, cuối cùng Cố Trọng vẫn hỏi một câu: “Lần trước em chết như nào hả Từ?”
“Chị không rõ, gã đưa em đến phòng tắm.” Lâm Thương Từ nuốt khan, nói thêm, “Chị không lắp camera trong phòng tắm.”
“Đúng rồi, Từ không được lắp đâu đó. Lắp là thấy thứ không nên thấy rồi.” Cố Trọng nở nụ cười thần bí.
Lâm Thương Từ ngẩng đầu theo bản năng, nghiêm túc nhìn cô hỏi hỏi: “Cái gì?”
Cố Trọng nhướng mày, hỏi: “Chẳng lẽ Từ không để ý thấy có khi em tắm cả tiếng đồng hồ à?”
Lâm Thương Từ hơi nghiêng đầu, nghĩ lại thì lúc hai người còn chưa bên nhau, đôi khi Cố Trọng cũng tắm thật lâu vài lần như thế.
“Vậy Từ cảm thấy…… Em chỉ nghịch nước thôi sao?” Giọng điệu Cố Trọng đột nhiên trở nên mập mờ.
Lâm Thương Từ bỗng nhớ tới trong phòng tắm có một chiếc tủ đựng các loại mỹ phẩm chăm sóc da thường dùng của Cố Trọng. Đằng sau những sản phẩm đó có một chiếc túi màu đen chống nước. Cô không mở ra xem, nhưng dường như bây giờ cô đã biết bên trong là thứ gì.
“Cái túi đen nhỏ đó có phải là thứ chị đang nghĩ không?” Tai Lâm Thương Từ đỏ bừng, nói rất nhỏ.
“Sao em biết được Từ đang nghĩ gì?” Vẻ mặt Cố Trọng lại rất thật thà ngây ngô như thể không hiểu gì.
“Thì……” Nghĩ là cô không hiểu thật, Lâm Thương Từ cân nhắc câu từ, kề sát vào tai cô như sợ bị người khác nghe lén: “Tự giải trí?” Nói xong cô ấy còn vô thức mím môi.
Cố Trọng chỉ cảm thấy lỗ tai tê dại, bởi vì hơi thở của Lâm Thương Từ đang ở sát cô, cơ thể cô run nhẹ không tự chủ được, ánh mắt đang nhìn Lâm Thương Từ cũng không còn trong vắt như trước.
“Lần đầu tiên em nghe có người dùng từ “tự giải trí” để hình dung chuyện này đó.” Cô cười nhạt, chỉ vào đằng sau Lâm Thương Từ, hỏi, “Từ có thấy tấm gương lớn sau lưng mình không?”
Nơi hai người đang nằm đối diện với một mặt gương lớn cao hơn người, rộng gần bằng nửa phòng thay đồ.
“Lúc trước em đặt làm tấm gương này là muốn sau khi thay đồ đi vài bước xem có đẹp không, nhưng bây giờ em lại phát hiện nó còn công dụng khác?”
“May là nơi này có trải thảm, đúng không?”
Tác dụng của gương là soi người.
Lâm Thương Từ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy xấu hổ khi nhìn vào gương. Biểu cảm và dáng dấp của người trong gương có thể nhìn thấy rõ ràng dưới ánh đèn sáng chói trong phòng thay đồ, hơn nữa gương còn có tác dụng khác.
Khiến cô ấy nhạy cảm hơn.
Lần đầu tiên Lâm Thương Từ biết hóa ra Cố Trọng trong mắt mình là như thế, cảm xúc và dục vọng bị cô lôi kéo như sóng triều trên biển không ngừng nhấp nhô. Ngay cả tần số hơi thở của hai cô cũng hòa làm một, hơi thở quấn quýt lấy nhau đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Cố Trọng cọ mũi vào vành tai cô, hỏi cô bằng giọng rất nhỏ: “Thương Từ, thứ Từ nợ em đã trả rồi, vậy thứ em nợ Từ có thể trả bây giờ không?”
Hàng mi Lâm Thương Từ hơi run, cô ấy mở mắt ra, nhìn Cố Trọng qua một lớp sương mờ. Cố Trọng đang cầm tay cô ấy, đầu ngón tay truyền đến hơi ấm còn ấm hơn cả tấm thải.
Cô chậm rãi thở ra, đưa tay trái bóp nhẹ vai Cố Trọng.
“Trả…… Cả vốn lẫn lời.”
Đây không phải lần đầu tiên Cố Trọng nói thế, trí tưởng tượng của cô rất phong phú. Vậy nên chỉ cần Lâm Thương Từ làm một động tác đơn giản, là cô đã nghĩ về tất cả các ý nghĩa của hành động này trong đầu.
Chỉ dựa vào tưởng tượng, họ còn đạt cao trào nhanh hơn dự kiến.
Hai lần, hoặc là ba……
Cố Trọng nhẹ thở gấp, vòng tay qua cổ đối phương, “Thương Từ, dừng thôi.”
Hôm nay phóng túng hơi quá.
“Ừm.” Lâm Thương Từ thuận thế ôm lấy eo cô rồi nằm xuống, “Chị cũng mệt nhọc.”
Giọng cô ấy hơi nghẹt.
Cố Trọng vốn đang muốn tâm sự với cô ấy, nhưng ngẫm lại thì hôm nay cả hai người thật sự rất mệt, buổi sáng dậy quá sớm, mà bây giờ đã hơn 11 giờ đêm.
“Chúng ta lên giường ngủ đi.”
Chuyện để ngày mai nói sau cũng không sao cả.
– —-
Lâm Thương Từ: Ban ngày tuyên dâm đến tận ban đêm, quá là mệt mỏi
Cố Trọng: Người ta còn muốn nữa
Lâm Thương Từ: Xin đừng!
Cố Trọng: Im!