Editor: Lăng
Ngày 10 tháng 8, ngày quay quảng cáo cho Vân Lân.
Trước đó, Cố Trọng đã nhờ Từ Đồ Chi sắp xếp Lâm Thương Từ làm trợ lý tạm thời, cho nên Từ Đồ Chi cũng rất tâm lý điều động Diệp Tây Nhã qua chỗ khác.
Như thường lệ, chiếc đồng hồ mẫu của Vân Lân vẫn có vấn đề, nên chiếc tặng cho Cố Trọng chính là chiếc đồng hồ mã 001 thuộc về cô. Lâm Thương Từ sờ vào vết xước nông ở mặt sau, định bụng khi về sẽ lấy dụng cụ mở ra nhìn xem.
Trong lúc Cố Trọng đang quay quảng cáo, Lâm Thương Từ nhìn qua cửa studio đang mở, có người lặng lẽ bước ra ngoài. Cô nhìn bóng lưng đó thấy hơi quen thuộc, bèn lặng im đi theo ra khỏi studio.
“Kỳ Thất!”
Kỳ Thất không ngờ sẽ có người gọi mình, cô ấy sợ tới mức giật bắn mình. Cô ấy quay đầu lại thấy Lâm Thương Từ, vội nhanh chóng rời đi như là thấy quỷ. Lâm Thương Từ không đuổi theo, vì từ phản ứng của Kỳ Thất đã chứng tỏ cô ấy có vấn đề.
Buổi tối sau khi về nhà, hai người ngồi dưới sàn phòng khách, đặt chiếc đồng hồ trên bàn. Vì để mở chiếc đồng hồ này, trên đường về họ đã mua một bộ dụng cụ tháo lắp nhỏ.
“Sau này em tham dự sự kiện có cần dùng đến nó nữa không?” Lâm Thương Từ ngắm nghía đồng hồ, không biết nên mở nó từ đâu.
“Vân Lân có một bữa tiệc kỷ niệm 10 năm vào giữa tháng 9. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em chắc chắn sẽ tham gia.” Từ Đồ Chi đã nhận được thư mời, tình cờ là Cố Trọng cũng không có lịch trình, Từ Đồ Chi đã đồng ý nhưng vừa chưa trả lời.
Lâm Thương Từ rối rắm, cô có thể hủy chiếc đồng hồ này nhưng lắp lại được không lại là một chuyện, lỡ mà không thể phục hồi như cũ, vậy cô chỉ còn cách tìm Kỳ Thất hỗ trợ.
Dù sao Cố Trọng còn phải dùng nó tham gia hoạt động.
“Hủy đi rồi tính sau, sẽ luôn có cách thôi.” Cố Trọng nằm bò trên bàn, vô cùng hứng thú.
Lâm Thương Từ chọn dụng cụ, bắt đầu cạy mặt sau đồng hồ. Vất vả một lúc lâu mới cạy ra được, bên trên có thêm vài vết xước, cô hơi tiếc nuối vuốt ve nó. Dù sao cũng không cứu được nữa, may mà không bị xước trên mặt đồng hồ.
Dùng ngón tay cầm khung máy rồi lật lên, cô lập tức thấy trên đó dán một chiếc thẻ nhớ nhỏ, ý tưởng này khiến hai người rất ngạc nhiên. Họ chưa bao giờ nghĩ là có thể cất giấu thẻ nhớ trong đồng hồ.
“Lần này thật sự là bí mật thời gian.” Cố Trọng thì thầm, vốn chỉ là lời thoại khi quay quảng cáo nhưng giờ đây lại bất ngờ thành sự thật.
“Để chị đi lấy laptop với USB.”
Nhìn bóng lưng Lâm Thương Từ, Cố Trọng chợt nhớ đến một chuyện đã bị cô ấy quên từ lâu. Đó là khi mỗi lần sau khi gặp tai nạn giao thông, cô ấy luôn thấy có một đôi giày xuất hiện trước mặt mình, không rõ người đó là ai. Hơn nữa dường như đối phương cũng không có ý định cứu cô ấy, chỉ ngồi xổm ở đó nhìn.
Loáng thoáng có thể ngửi được mùi nước hoa nhè nhẹ trên người đối phương.
Nhưng bây giờ Cố Trọng đã quên mất nó có mùi như thế nào.
Tiếng dép trong nhà của Lâm Thương Từ vang lên, cô đã cầm laptop trở lại. Ngồi xuống ghế sofa và khởi động máy, cô dùng dụng cụ gỡ lớp keo dán trên thẻ nhớ, sau đó nhét thẻ nhớ vào USB, rồi cắm USB vào rãnh đọc thẻ của laptop. Trên màn hình chỉ hiển thị một đoạn video dài hơn hai phút, nhấn phát trình chiếu, hình ảnh trong video hơi tối nên Lâm Thương Từ đã điều chỉnh độ sáng lên mức cao nhất.
Đoạn video này dường như được quay bởi một người mang dụng cụ quay phim trên người, khi người quay di chuyển có thể nghe mang máng tiếng nói của một người phụ nữ.
“Không được…… Tôi phải đi……”
Người quay video nghe có tiếng động nên đi đến nơi phát ra âm thanh, bước đến một cánh cửa mở hé. Xuyên qua khe cửa, người đó thấy một nam một nữ đang lôi kéo nhau, người nữ muốn chạy nhưng người nam lại dùng sức ném cô ấy về lại giường. Người đàn ông để trần thân trên, còn chiếc quần bên dưới cũng đã cởi khóa kéo, còn người phụ nữ chỉ còn lại một chiếc áo chẽn và chỉ mặc đồ lót ở phần thân dưới.
“Không phải em thích tôi sao? Sao giờ lại muốn chạy?” Người đàn ông mở miệng, Cố Trọng lập tức hơi run lên.
Lâm Thương Từ tạm dừng video, hỏi: “Quen người này hả em?”
Cố Trọng cau chặt mày, lắc đầu rồi lại gật đầu, nói: “Không chắc lắm, cần xem kỹ.”
Video tiếp tục phát.
“Em yêu tôi đến thế không phải vì muốn tôi ngủ với em sao? Cần gì phải vờ vĩnh ngây thơ, em nhìn em đang mặc gì đi, không phải là em cố ý gạ gẫm tôi sao?”
Người phụ nữ trong video có vẻ không tỉnh táo lắm, lắc lắc đầu trông như say rượu hoặc bị bỏ thuốc.
“Làm ơn, xin hãy thả tôi ra……” Cô ấy vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của người đàn ông.
Có thể thấy người đàn ông này rất tự tin, rõ ràng y cảm thấy cô gái này không trốn thoát được nên khi cô ấy loạng choạng bò xuống giường, y thậm chí còn không thèm quay đầu lại. Y dùng tay trái túm tóc cô gái kéo ngược về lại, sau đó ngồi lên người cô ấy và bóp chặt cổ cô.
“Không muốn chết thì ngoan ngoãn đi, xong chuyện sẽ thả mày ra.” Người đàn ông nói xong bắt đầu cởi dây đai của người phụ nữ.
Cởi xong y cúi người hôn cô ấy, nhưng người phụ nữ vẫn đang giãy giụa. Cô ấy cắn mạnh vào môi người đàn ông khiến y phát ra tiếng kêu đau đớn. Sau đó chỉ thấy y đứng dậy, mở cánh tủ trưng bày ở bên cạnh và từ lấy trong tủ ra một vật, rồi y đập mạnh vào phần đầu cô gái. Đánh liên tiếp nhiều lần, cho đến khi ga trải giường dính đầy máu, và cô gái đó cũng không còn sự sống
Tiếp theo là cảnh người đàn ông ném mạnh hung khí, ngồi xuống mép giường trầm ngâm, y ôm mặt không nói gì.
Người quay video hoảng sợ và vội vàng bỏ chạy khỏi hiện trường, đoạn video kết thúc khi người này đang trên đường bỏ trốn.
Xem xong video, Lâm Thương Từ và Cố Trọng phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn. Lâm Thương Từ dùng sức cắn mạnh môi dưới, không biết phải làm gì. Vì do người quay video đang ẩn nấp nên rõ ràng dù có rất nhiều cơ hội để quay lại khuôn mặt người đàn ông đó, nhưng đối phương lại đang trốn nên xuyên suốt video chỉ thấy được bóng lưng của y.
Cô gái trong video nhất định đã chết, dù cho lúc ấy không chết thì người đàn ông cũng sẽ không dễ dàng thả cô ấy đi được.
Cố Trọng che mặt, cô thở một hơi thật dài, khi nói giọng hơi khàn: “Thương Từ, Từ biết hung khí giết người là gì không?”
“Có vẻ giống một chiếc cúp.” Khoảng cách trong video hơi xa và màn hình cũng rung lắc nên chỉ có thể thấy dáng nó cao cao, có những góc cạnh.
“Là Vân Hạc, chiếc cúp trong mơ của em.”
Cúp Vân Hạc là giấc mơ và mục tiêu chung của tất cả các diễn viên, nó đại diện cho sự công nhận và địa vị của một người diễn viên. Cố Trọng hầu như ngày nào cũng xem chiếc cúp này. Nhìn thiết kế của nó, nhìn góc cạnh và độ cong, nhìn vào ý nghĩa đằng sau nó. Sau đó tưởng tượng một ngày nào đó mình có thể đứng trên bục thưởng cầm chiếc cúp này trong tay, đọc bài phát biểu đã được chuẩn bị trong rất nhiều năm.
“Tất cả các cúp trong Lễ trao giải Vân Hạc đều được thiết kế theo hình non bộ, chỉ có hai chiếc cúp có hình chim hạc.”
Lâm Thương Từ biết, cũng là người nửa chân giẫm vào showbiz, nên làm sao không biết được.
“Ảnh đế và ảnh hậu.”
Cố Trọng nằm liệt trên sofa, yếu ớt nhìn trần nhà. Cô không biết người khác nghĩ gì, nhưng khi cô thấy có người dùng chiếc cúp mà mình khát khao mơ ước để giết người, cô có cảm giác như giấc mơ của mình đã bị vấy bẩn.
“Là Nhậm Lễ.”
Lần duy nhất mà Lễ trao giải Vân Hạc dùng hồng ngọc làm mắt chim hạc là vào năm ngoái, lần đó ảnh đế và ảnh hậu lần lượt là Nhậm Lễ và Hà Thanh Ca.
Ding dong ——
Tiếng chuông cửa vang lên khiến hai người nhảy dựng, Cố Trọng bước đến nhìn qua mắt mèo, ngay sau đó cô xoay người vẫy tay với Lâm Thương Từ thấp giọng nói:
“Là Nhậm Lễ!”
Lâm Thương Từ lập tức đóng laptop và cất đồng hồ vào túi, sau đó đi vào phòng bếp lấy con dao gọt hoa quả. Cô ấy nấp sau cánh cửa, đưa mắt ra hiệu cho Cố Trọng mở cửa.
Cố Trọng thở hắt ra, thay đổi biểu cảm rồi mở cửa. Khi thấy người đứng bên ngoài là Nhậm Lễ, cô tỏ ra kinh ngạc.
“Thầy Nhậm?” Không nghi ngờ nhiều, chỉ là một câu nghi vấn.
Lâm Thương Từ nín thở, cẩn thận đề phòng mọi động thái của bên kia.
“Chào buổi tối, Cố Trọng. Mới đây tôi mới mua một căn hộ trong tòa nhà này, ngay tầng trên, tôi vô tình nghe nói em sống ở dưới tầng nhà tôi. Hôm nay tôi ghé qua để chuẩn bị cho việc trang trí nên sẵn đến chào hỏi em và tặng chút quà mọn ấy mà.” Nhậm Lễ đưa một túi quà nhỏ trên tay cho Cố Trọng.
Cố Trọng nhận món quà và nói cảm ơn, lại nghe thấy Nhậm Lễ hỏi: “Không mời tôi vào nhà ngồi chút sao?”
Khi y hỏi câu này vẻ mặt của y cũng không khác gì lúc đùa giỡn với người khác, trong lời nói có mấy phần thật giả. Để khi bị từ chối cũng sẽ có bậc thang để bước xuống, tuy là cũng hiếm khi có người từ chối y.
Cố Trọng không tiếp xúc nhiều với y, nhưng cũng từng nghe nói y nói chuyện rất có chừng mực trong lúc đối ngoại.
Cố Trọng lộ ra biểu cảm khó xử, nói: “Hiện giờ trong nhà không tiện lắm, hay là đợi khi nào nhà cửa của thầy Nhậm xong xuôi, em lại mang quà qua chào hỏi lại nhé.”
“Ừm, cũng đúng. Vậy tôi đi trước.” Nhậm Lễ đút một tay vào túi, tay kia vẫy tay rồi bỏ đi.
Cố Trọng nhìn y cho đến khi khuất trong thang máy, lúc này mới đóng cửa. Lâm Thương Từ cuối cùng cũng được thở dốc, sau khi thần kinh căng thẳng được thả lỏng, chân cô ấy mềm nhũn ra. Cố Trọng cũng lập tức thoát vai, dựa vào cửa ngồi bệt xuống đất, đầu ngón tay bắt đầu run rẩy không kiểm soát.
Nắm chặt mười ngón tay rồi thả ra nhưng nó vẫn không ngừng run, Lâm Thương Từ đưa tay phải ra và siết chặt các ngón tay của cô, lúc này mới không run nữa.
“Làm sao bây giờ?” Cố Trọng nhẹ giọng hỏi.
Lâm Thương Từ định nói hãy trực tiếp báo cảnh sát, các cô có video chứng cứ nên phía cảnh sát hoàn toàn có thể lập án điều tra. Thế nhưng lại nghĩ đến xuất xứ của video này, nếu cảnh sát có hỏi thì các cô giải thích thế nào về việc thấy nó trong đồng hồ? Rồi sao lại đột nhiên muốn mở đồng hồ ra xem. Làm sao có thể nói là ham chơi vô tình phát hiện hay là hai người đã sống lại được?
“Dựa vào cảm giác, em thấy gã có khả nghi không?”
Cố Trọng lắc đầu, “Không biết được, diễn xuất của gã rất tốt, nếu không đã không giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất.”
Nếu đồng thời đang diễn, vậy Cố Trọng thậm chí còn thấy diễn xuất vừa rồi của cô ở trong mắt đối phương còn chẳng buồn nhìn, nếu không ổn là Nhậm Lễ đã nhận ra sự khác thường của cô.
“Phải hỏi rõ Kỳ Thất, chiếc thẻ nhờ này nhất định có liên quan đến cô ấy.” Thậm chí rất có khả năng cô ấy chính là người quay video.
“Nhậm Lễ mua nhà ở tầng trên, tiếp theo hẳn sẽ thường xuyên gặp nhau.” Dù đối phương cố ý hay vô tình thì cô cũng thấy mình không thể hoàn toàn tránh né tiếp xúc với y.
Lâm Thương Từ do dự hồi lâu, rốt cuộc mới hỏi: “Cố Trọng, em có muốn tạm thời dọn ra khỏi đây không?”
Cố Trọng không hiểu ẩn ý của cô ấy, nói: “Lúc này có nhà mà đương không em lại ngủ ngoài khách sạn không rõ lý do thì có thể sẽ khiến y nghi ngờ.”
“Không phải bên ngoài, không phải khách sạn, mà ở nhà chị.” Lâm Thương Từ nuốt khan, đột nhiên hơi căng thẳng. Cô ấy sợ Cố Trọng ghét bỏ nhà mình nhỏ bé bình thường, hơn nữa môi trường sống cũng không tốt bằng ở đây.
Cố Trọng ngẩn ra, hỏi: “Từ bằng lòng để em ở nhà Từ sao?”
Lâm Thương Từ gật đầu.
“Luôn sẵn lòng.”
– —-
Có bao nhiêu bạn đã đoán trước được hung thủ rồi nào, hãy cmt cho mình biết được không nè