Thưởng Thức

Chương 64: Nói với tôi



“Cậu đã nghĩ kỹ chưa? Hứa Hạ…” Diêu Nhiễm do dự, nàng vẫn chưa thể tiêu hóa được việc Nguyễn Hãn công khai nói rằng cô yêu một cô gái trẻ hơn mình. Nàng tự hỏi liệu lần này Nguyễn Hãn có đi quá xa không?

Nguyễn Hãn cũng đoán được Diêu Nhiễm sẽ phản ứng như vậy, nhưng cô cũng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài của mình, cô rất ý thức được khoảng cách giữa mình và Hứa Hạ. Đây là một vấn đề nhạy cảm, nhưng cô không thể duy trì mối quan hệ của mình và Hứa Hạ trông tình trạng này được..

Đối với những điều cần xảy ra, nó sẽ đến một cách tự nhiên. Cảm xúc vẫn ở đó và không ai có thể trốn thoát hay để nó trôi đi. Lần trước Hứa Hạ tức giận với cô, cô cũng thừa nhận mình đã làm sai, bản thân luôn né tránh, không đủ kiên quyết, vì hai người đã ở bên nhau, sẽ không có lý do gì để họ phải dao động.

“Suy nghĩ kỹ rồi, tôi cũng biết giữa chúng tôi có một khoảng cách rất lớn. Chúng tôi đang bước từng bước một. Em ấy vẫn còn trẻ, nếu sau này em ấy phát triển tốt hơn hoặc gặp được người phù hợp hơn, tôi nhất định sẽ không trói buộc.” Nguyễn Hãn bình tĩnh trả lời Diêu Nhiễm. Kỳ thật cô cũng không biết, không ai có thể chắc chắn về mặt cảm xúc. Ai có thể đoán trước được tương lai sẽ như thế nào? Tất cả những gì cô có thể làm là sống tốt ở hiện tại.

Diêu Nhiễm nghe thấy được trong lời này, Nguyễn Hãn rất nghiêm túc, liền không nói thêm gì nữa. Quan điểm sống của Nguyễn Hãn là thực hiện từng bước một và không lập kế hoạch cho tương lai. Nàng khác với Nguyễn Hãn, nàng thích sự ổn định hơn.

Khương Niệm yên lặng nhìn Diêu Nhiễm, trong lòng có chút bất an.

Bàn ăn yên tĩnh một lúc, ba người mỗi người đều có khoảng lặng riêng.

“Em nghĩ,” Khương Niệm mỉm cười mở miệng phá vỡ sự im lặng khó xử, “Chị và Hứa Hạ rất hợp nhau. Từ lâu em đã cảm thấy giữa chị và cô ấy có gì đó không đúng.”

Nguyễn Hãn mỉm cười: “Thật sao?”

Khương Niệm: “Ừ.”

Diêu Nhiễm cũng liếc nhìn Khương Niệm, chợt nhớ tới ngày đó Khương Niệm nói gọi “tỷ tỷ” là một thú vui, có vẻ Khương tiểu thư rất hiểu rõ…

Bữa ăn này chắc chắn không thoải mái và vui vẻ như mong đợi, ngay cả Khương Niệm, người luôn nói nhiều, tối nay cũng có vẻ quá im lặng.

Buổi tối lái xe về, Diêu Nhiễm nhận thấy suốt chặng đường Khương Niệm đều im lặng, nàng nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Khương Niệm phục hồi tinh thần: “Hả?”

Diêu Nhiễm lại hỏi: “Tối nay tâm trạng không tốt à, sao im lặng thế?”

Khương Niệm bất đắc dĩ cười hỏi lại: “Bình thường em rất ồn ào sao?”

Diêu Nhiễm trầm ngâm gật đầu: “Ừ.”

Khương Niệm cười lớn, bộ dáng nghiêm túc nhưng hài hước của Diêu tổng khiến cô muốn bật cười, nhưng cô chỉ cười một tí, sau đó lại trở nên lơ đãng.

Khi đầu óc không bình tĩnh, Khương Niệm liền có ít cảm hứng, đêm đó cô ở lại văn phòng, chuẩn bị bản thảo thiết kế cho tuần sau, vẽ vời nguệch ngoạc, nhưng lại không tìm được ý tưởng.

Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Cô ấy trả lời: “Cửa không khóa.”

Có người đi vào, Khương Niệm ngẩng đầu liền nhìn ra, chính là Quý Hi.

“Tôi mang cho cậu ít đồ nướng của trường.” Quý Hi đi đến bàn làm việc.

Khương Niệm thích kết bạn và rất quan tâm đ ến bạn bè, nên ngược lại cô cũng thường nhận được sự quan tâm từ bạn bè.

Hai người đều là cựu sinh viên đại học, nhưng Quý Hi lại tiếp tục học cao học và tốt nghiệp trong năm nay. Quý Hi biết Khương Niệm rất thích ăn thịt nướng ở cổng trường nên tối nay đi ngang qua trường học liền mua một ít cho Khương Niệm.

“Cảm ơn.”

Khương Niệm cười nói.

Quý Hi ngồi xuống thì có điện thoại, cô hạ giọng nói: “… Chị không cần đón em, em sẽ tự về. Được rồi, tối nay chị cũng nên đi ngủ sớm đi.”

Khương Niệm nghe được giọng điệu này, hiển nhiên là từ bạn gái. Khi Quý Hi cúp điện thoại, cô trêu chọc: “Tôi thực sự rất ngưỡng mộ cậu. Ngày xưa cậu toàn nói mình là thẳng nữ, nhưng trong nháy mắt đã ở bên cạnh Boss của mình, mặt cậu có đau không?”

Quý Hi: “…”

Khương Niệm ăn thịt nướng lúc còn nóng.

Quý Hi hỏi: “Bây giờ cậu đã thổ lộ với chị Nhiễm chưa?”

Khương Niệm dừng lại, cau mày.

“…”

Không cần nói ra, thoạt nhìn Quý Hi có thể thấy được. Khi cô đang làm nhân viên pha chế bán thời gian ở Thời Gian, Khương Niệm nói muốn theo đuổi Diêu Nhiễm, nhờ cô giúp đỡ. Sau đó cô phát hiện ra Khương Niệm che giấu tuổi tác của mình để theo đuổi người ta còn nhờ cô giúp che đậy.

“Sao cậu có thể theo đuổi một người bằng cách này?” Quý Hi vốn là người ít nói, bây giờ cũng không khỏi trêu chọc cô.

“Nếu nàng biết tôi bao nhiêu tuổi, nàng sẽ không cho tôi cơ hội theo đuổi. Lúc đó cũng không nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn đuổi kịp Diêu Nhiễm và ở bên nàng.”

Quý Hi nghĩ đến trước đây Khương Niệm có xu hướng nói dối khi tán tỉnh người khác. Trước mặt một nhóm chị em cô thường giả vờ trưởng thành như thế nào. Quý Hi không khỏi thắc mắc: “Cậu thực sự nghiêm túc với chị Nhiễm?”

“Đương nhiên.” Khương Niệm buột miệng nói ra, lúc đầu cô cũng không ngờ mình lại thích nàng như vậy, coi trọng nàng như vậy.

Quý Hi lời nói ngắn gọn, đi thẳng vào vấn đề: “Nếu cậu nghiêm túc, nên thẳng thắn đi.”

Hai người trao đổi thêm mấy câu, Quý Hi cũng không ở lại lâu mà rời đi.

Khương Niệm cũng thu dọn túi xách, nhìn thời gian cũng sắp đến giờ đón Diêu Nhiễm tan sở. Tối nay Diêu tổng lại ra ngoài giao lưu và chắc chắn lại uống rượu.

Đi thang máy xuống lầu, Diêu Nhiễm có chút say, khi bước ra khỏi thang máy, đôi giày cao gót của nàng lắc lư, người phụ nữ bên cạnh ân cần giúp đỡ.

“Cảm ơn Khương tổng.”

“Không có gì,” đối phương mỉm cười nói, “Chúng ta xấp xỉ tuổi nhau, cứ gọi tôi là Vân Vận.”

Diêu Nhiễm luôn nghe nói đến danh tiếng của Khương Vân Vận, nhưng đêm nay họ lần đầu tiên gặp nhau. Cô ấy là một người phụ nữ rất thân thiện và xinh đẹp. Nàng liếc nhìn khuôn mặt của Khương Vân Vận, và không biết vì sao có cảm thấy déjà vu, “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Khương Vân Vận nhướn mày và suy nghĩ một lúc, “Chắc chắn là chưa. Cô đẹp như vậy. Nếu đã gặp qua, tôi chắc chắn sẽ rất ấn tượng.”

Diêu Nhiễm mỉm cười lịch sự. Nàng và Khương Vân Vận rất hợp nhau, họ nói chuyện cởi mở và thẳng thắn.

“Nghe nói cô cũng mở quán bar?” Khương Vân Vận cảm thấy một người lạnh lùng như Diêu Nhiễm lại có thể mở quán bar rất thú vị.

“Lần sau nếu thuận tiện tôi sẽ mời cô một ly.” Bởi vì bọn họ bằng tuổi nhau nên Diêu Nhiễm cũng không dè dặt, thoải mái nói chuyện.

“Được rồi, tôi sẽ ghi nhớ, về sau sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác.” Khương Vân Vận vô tình đi tới cửa lại hỏi: “Có tài xế đón cô không? Nếu không thì đi chung xe của tôi. Tôi sẽ đưa cô về.”

Diêu Nhiễm cười từ chối: “Sẽ có người tới đón.”

“Vậy lần sau gặp lại, hợp tác vui vẻ.”

Diêu Nhiễm nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đưa ra của Khương Vân Vận và nói: “Hợp tác vui vẻ.”

Khương Vân Vận nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Diêu Nhiễm một lúc. Một người phụ nữ xinh đẹp và có năng lực luôn đáng để ngưỡng mộ.

Diêu Nhiễm rời khỏi khách sạn, rất nhanh đã nhìn thấy Khương Niệm, nàng cười say đắm. Chỉ cần Khương Niệm tới đón, nàng sẽ không bao giờ để cô phải đợi.

Mỗi khi Khương Niệm rảnh rỗi, cô gần như đảm nhận công việc tài xế riêng của Diêu tổng. Diêu Nhiễm bảo cô đừng lo lắng cho nàng quá nhiều và hãy nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng cô không bao giờ thấy mệt mỏi.

Lên xe, Khương Niệm trực tiếp đưa nước trái cây đã chuẩn bị trước cho Diêu Nhiễm: “Uống một chút cho tỉnh.”

Khi Diêu Nhiễm uống nước trái cây, nàng đột nhiên cảm thấy Khương Niệm và Khương Vân Vận có nét giống nhau, nàng nghĩ rằng chỉ là sự trùng hợp, có lẽ hai người có tính khí và phong cách tương tự nhau.

Khương Niệm thấy Diêu Nhiễm nhìn thẳng vào mình: “Tối nay uống nhiều quá à?”

Diêu Nhiễm mỉm cười và lắc đầu.

Về đến nhà đã gần mười giờ, Khương Niệm rót thêm một ly nước cho Diêu Nhiễm giải khát.

Dựa vào ghế sofa, Diêu Nhiễm uống chưa đến một nửa, nàng đặt ly nước xuống, lại nhìn Khương Niệm. Nàng nhận thấy tâm trạng của Khương Niệm mấy ngày nay hình như có gì đó không ổn, cô không còn nhiệt tình như trước nữa.

Nàng không khỏi hỏi Khương Niệm: “Gần đây em có tâm sự à? Lại mâu thuẫn với gia đình sao?”

Khương Niệm thoải mái cười: “Không có.”

Diêu Nhiễm lại nhìn cô một lúc, đôi mắt chợt tối sầm, đầu nàng hơi choáng váng vì bị k1ch thích bởi rượu, nàng bình tĩnh hỏi Khương Niệm lần nữa:

“Ở bên tôi có mệt không?”

Nàng đã lo lắng về điều này. Khương Niệm là người có tính cách năng động, nhiệt tình và thích mọi thứ mới mẻ. Và nàng là một người không được tươi tắn cho lắm.

Sắc mặt Khương Niệm lập tức thay đổi: “Không có!”

Diêu Nhiễm mệt mỏi chớp mắt, nhỏ giọng nói với Khương Niệm: “Lại đây.”

Khương Niệm không biết bản thân rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô rất thích nghe nàng nhẹ nhàng ra lệnh. Cô vâng lời, ngồi ở bên cạnh Diêu Nhiễm nhìn sắc mặt nàng: “Sao vậy?”

Diêu Nhiễm tiếp tục dùng giọng điệu ra lệnh thì thầm với cô: “Ôm tôi đi.” Nói xong nàng chủ động dang tay muốn ôm.

Khương Niệm thấy nàng đáng yêu đến mức ôm chặt lấy người vào lòng, nhìn chằm chằm vào mặt nàng. Làm sao cô có thể mệt mỏi được chứ?

“Em thật sự không có chuyện gì sao?” Diêu Nhiễm hỏi. Rõ ràng là tâm tình Khương Niệm không tốt.

Khương Niệm trầm mặc một lát, cảm thấy có chút phức tạp. Mấy ngày nay cô đang suy nghĩ nên thổ lộ như thế nào… Quý Hi nói đúng, nếu nghiêm túc thì cô nhất định phải thú nhận chuyện này.

Nhưng cô lo lắng một khi thổ lộ, liệu nàng có bỏ rơi cô không?

Tất cả đều xoay vòng trong tâm trí cô.

Thấy Khương Niệm hồi lâu không nói chuyện, Diêu Nhiễm dừng một chút, sau đó nhỏ giọng nói với cô: “Tới gần hơn.”

Khương Niệm ngoan ngoãn lại gần, không biết tối nay nàng có uống nhiều hay không.

Diêu Nhiễm cụp mi xuống, tiến lại gần một chút, sau đó hôn lên khóe môi Khương Niệm. Sau khi hôn vẫn giữ khoảng cách gần và nhìn về phía Khương Niệm.

Nàng chỉ hy vọng Khương Niệm luôn vui vẻ, hình như nàng không muốn thấy Khương Niệm buồn bực chút nào. Nàng muốn làm cho cô hạnh phúc.

Khương Niệm bị nụ hôn ngọt ngào làm cảm động đến nỗi khóe miệng hiện lên một nụ cười thật sâu.

Diêu Nhiễm nhìn thấy cô mỉm cười, liền đưa tay ôm lấy mặt cô, từ từ tiến lại gần, lại trao cho cô một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng lại nóng bỏng hơn.

“Ừm.” Khương Niệm cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy vì nụ hôn này. Cô ôm lấy eo Diêu Nhiễm, nhắm mắt tận hưởng sự thoải mái giữa môi và lưỡi. Cô đắm chìm trong sự dịu dàng này đến mức không thể chịu nổi, cứ để mặc Diêu Nhiễm dỗ dành mình như thế này.

Hồi lâu sau, Diêu Nhiễm lại vuốt v e khóe miệng cô, xoa tóc cô: “Có chuyện gì thì phải nói cho tôi biết đi.”

_________

Tác giả có lời muốn nói:

Diêu tỷ thực sự yêu chú chó của mình rất nhiều, rất rất nhiều

Chú chó vẫn bị cảm giác tội lỗi thống trị…

Editor: Cả hai đều có nỗi lo lắng riêng


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.